Nhất Đao Xuân Sắc

Quyển 2 - Chương 80




Edit: Phúc Vũ

Nụ hôn này, không còn ôn tình thắm thiết cẩn cẩn dực dực như những lần trước, mà mang theo dục vọng hỏa hoa tấn công xâm lược, đầu lưỡi linh hoạt lại nhẵn nhụi, cường ngạnh tách ra đôi môi còn chưa kịp phản ứng của Tạ Thiên Bích, vừa tiến vào, liền cuồng dã phóng túng khát khao đòi hỏi.

——-

Tô Tiểu Khuyết nhịn không được cả kinh nói: “Hạ Thập Ngũ không phải đã chết  hơn hai mươi năm rồi sao? Niếp thúc thúc ngày thường, cũng không thấy quá thương tâm đau khổ.”

Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức lắc đầu: “Cực với tình tự nhiên không lộ bên ngoài, hơn nữa đừng nói hai mươi năm, cho dù là một trăm năm, một ngàn năm, chỉ cần Niếp thúc thúc còn sống, Hạ Thập Ngũ sẽ bầu bạn theo từng hơi thở của người, không cần mong nhớ, vì vốn đã thời thời khắc khắc bên nhau.”

Tạ Thiên Bích nghe hắn nói thế, thần sắc chợt động, trong lòng vừa vui vừa xót: “Nơi Niếp thúc thúc bế quan, chính là mộ huyệt của Hạ Thập Ngũ, lúc thúc ấy vào trong đó, còn khởi động cơ quan, mộ huyệt đã chìm xuống đáy hồ trên đỉnh núi, bất kỳ ai cũng không còn có thể nhìn thấy hai người họ, cho nên vô luận lần này có đột phá được cực hạn thiên nhân hay không, Niếp thúc thúc cũng sẽ ở bên Hạ Thập Ngũ vĩnh viễn không rời.”

Chuyện thiên đạo, thần bí khó lường, nhưng tình ái thế gian, người cùng cảnh ngộ đều có thể thấu hiểu mà cảm động.

Tô Tiểu Khuyết từ nhỏ đã biết Niếp Thập Tam dụng tình trầm túy mà nồng liệt, cả đời chỉ chung tình với một người, nhưng không ngờ hắn tình thâm đến mức, thật sự vượt qua cả sinh tử lẫn thời gian. Nhất thời thẫn thờ im lặng, thật lâu sau mới hỏi: “Vậy Niếp thúc thúc rốt cuộc sống hay chết, liệu có dấu hiệu gì không?”

Thanh âm Tạ Thiên Bích trong màn đêm tĩnh mịch lọt vào tai càng đặc biệt trầm thấp, có loại sức mạnh trấn an lòng người: “Ta không biết, nhưng ngày mai chính là ngày cuối cùng của sinh tử quan.”

Tô Tiểu Khuyết rúc vào lòng hắn, thấp giọng nói: “Chúng ta cùng nhau trông chừng đi.”

Tạ Thiên Bích ôm hắn, môi ấn lên vành tai hắn, cười nói: “Ngày mai chúng ta đi Ngọa Vân Kiều bắt cá, ngươi nướng cho ta ăn.”

Tô Tiểu Khuyết phi một tiếng, nhưng trong lòng lại tư lự, nếu Tạ Thiên Bích chết hai mươi năm, mình sẽ thế nào?

Vắt óc, nhưng càng nghĩ càng không thông, đôi tay vòng bên hông Tạ Thiên Bích, cũng càng siết chặt hơn.

Tạ Thiên Bích chăm chú quan sát thần tình hắn hồi lâu, tựa hồ cố nén ý cười, lại tựa hồ cố nén lệ, thấp giọng nói: “Ngươi còn siết chặt như vậy nữa, hai mươi năm sau e rằng cũng phải tham ngộ sinh tử quan đi tìm ta.”

Tô Tiểu Khuyết lại cười không nổi, buông tay, phiền muộn không lên tiếng, lăn qua một bên tự ngủ.

Tạ Thiên Bích mâu quang ôn nhu như nước, ngồi ngay ngắn bên cửa sổ, chỉ im lặng ngắm bầu trời đêm ở Bạch Lộc Sơn, như hữu ý lại như vô tình, không giống năm đó ở Thất Tinh Hồ ngủ chung giường với Tô Tiểu Khuyết.

Ngọa Vân Kiều vào hoàng hôn chỉ có bóng cây in trên mặt nước, chim lượn cá bơi, còn tĩnh hơn cả tĩnh.

Tô Tiểu Khuyết đã thay hồng y bằng một thân thanh bào sờn cũ của Niếp Thập Tam, xắn cao ống quần, qua loa buộc lại mái tóc đen, lao thẳng xuống suối mò cá.

Với võ công của hắn, đừng nói là bắt cá, cho dù tay không đấu cá sấu, cũng dễ như ăn điểm tâm, nhưng lại cố tình không dùng nội lực, giống như một hài đồng tinh nghịch, hô to gọi nhỏ, Bạch Lộc Sơn tĩnh mịch trầm hùng dưới tiếng cười trong trẻo của hắn, cũng trở nên sống động mới mẻ hơn.

Tạ Thiên Bích ngồi trên tảng đá bên bờ suối, mỉm cười ngắm nhìn, thấy trong tay hắn kết thành một chuỗi bọt nước, phản chiếu ánh tà dương, ngũ sắc rực rỡ mà trong suốt vô ngần, da thịt hắn như ngọc, đôi mắt đen ngời sáng. Trút bỏ một thân hồng y kia, bớt đi vài phần tuyệt sắc hoa mỹ điên đảo chúng sinh, mà thêm vài phần sơn dã đơn thuần thanh thanh sảng sảng không vướng bận.

Tô Tiểu Khuyết thỉnh thoảng lại vứt một con cá sũng nước tới bên cạnh Tạ Thiên Bích, Tạ Thiên Bích thân hình bất động, tay khẽ nhấc, ném con cá trở về suối.

Trò chơi nhàm chán như vậy, hai người lại đùa đến quên cả đất trời, không chỉ Tô Tiểu Khuyết cười không ngớt, ngay cả Tạ Thiên Bích, cũng gạt bỏ vẻ kiêu hùng, khuôn mặt vốn lãnh tuấn anh đĩnh, lúc này thần tình như sư tử tuyết bên lửa, ôn nhu đến có thể trích ra nước, nụ cười càng minh lãng động nhân.

Tuy không nói gì, càng không chạm tới một ngón tay, nhưng hai trái tim đã dung hòa thành một nhịp, thời khắc này từng điểm từng giọt, tự nhiên không phải đại hỷ đại bi kinh tâm động phách như mấy năm qua, mà chỉ có một loại nhu hòa cùng thân thiết, vui vẻ ấm áp như sông dài biển rộng khói lửa nhân gian.

Lúc này mặt trời chưa tây lạc mà mặt trăng đã đông thăng, nhật nguyệt cùng đăng lâm thiên hạ, Tô Tiểu Khuyết Tạ Thiên Bích đều dừng tay, bỗng nhiên nhìn thấy kỳ cảnh trên đỉnh Bình Tử Phong hùng vĩ dị thường, trời trong mây tạnh hào quang rực rỡ.

Hai người nín thở tĩnh tâm, mắt cũng không chớp chăm chú nhìn thiên trạng trên đỉnh núi.

Hồi lâu, Tô Tiểu Khuyết bị bảo quang bảy sắc nồng lệ kia chiếu đến trước mặt một trận choáng váng hoa mắt, nhịn không được đặt mông ngồi lên tảng đá, sóng vai cùng Tạ Thiên Bích ngắm nhìn, mắt có nhức đến đâu, cũng luyến tiếc không nỡ chớp dù chỉ một lần.

Nhất thời cũng không biết là ảo giác hay chân thực, trong khoảnh khắc bảo quang huy hoàng kia tan biến, sắc trời từ chạng vạng thành tối đen, thái dương hoàn toàn ngả về tây, có hai thân ảnh song song đứng trên đỉnh núi, môt thanh sam uy vũ, một bạch y phiêu nhiên, hai người nắm tay nhìn nhau, tuy không thấy rõ thần tình của họ, nhưng mối thâm tình chí ái xuyên qua thời gian cùng sinh tử này, lại như dấu chân trên tuyết, áng mây trên không, thanh minh soi rọi cõi lòng của Tô Tiểu Khuyết và Tạ Thiên Bích, rõ ràng như họa, sống động đến mức có thể chạm vào.

Tô Tiểu Khuyết chợt cảm thấy vành mắt nóng lên cổ họng nghẹn ngào, vừa chớp mắt, hai người kia đã hòa vào mây khói phía chân trời, dường như dắt tay nhau cùng đến một thế giới khác, thế giới đó, mình không nhìn thấy không sờ được, nhưng chỉ cần biết họ đã phá vỡ sinh tử luân hồi, không chịu sự ràng buộc của phật đạo nhân lý, không bao giờ xa nhau nữa, trong lòng bất giác kích động tột cùng, không khỏi lệ nóng tràn my.

Cũng không biết qua bao lâu, sắc trời đã tối hẳn, đảo mắt nhìn sang Tạ Thiên Bích, thấy vành mắt hắn cũng đỏ hoe.

Tạ Thiên Bích lặng lẽ nắm tay Tô Tiểu Khuyết, thanh âm thấp mà khàn: “Từ nay về sau chúng ta càng phải biết trân trọng nhau hơn!”

Tô Tiểu Khuyết xoay người ôm hắn, rưng rưng mỉm cười.

Trở về Lạc Vân Phong, Tạ Thiên Bích vẫn định ngồi cả đêm, Tô Tiểu Khuyết nhịn không được phì cười, đột nhiên đến trước mặt hắn, cúi người, hôn lên môi hắn.

Nụ hôn này, không còn ôn tình thắm thiết cẩn cẩn dực dực như những lần trước, mà mang theo dục vọng hỏa hoa tấn công xâm lược, đầu lưỡi linh hoạt lại nhẵn nhụi, cường ngạnh tách ra đôi môi còn chưa kịp phản ứng của Tạ Thiên Bích, vừa tiến vào, liền cuồng dã phóng túng khát khao đòi hỏi.

Ngay khoảnh khắc ấy, gió núi mát lạnh ngoài cửa sổ càng thổi bùng ngọn lửa tình dục, Tạ Thiên Bích từ yết hầu phát ra một tiếng rên trầm thấp áp chế lâu ngày cuối cùng phá tan ràng buộc, một phen bồng Tô Tiểu Khuyết lên.

Xích lõa ôm nhau, lúc da thịt chặt chẽ tiếp xúc, Tạ Thiên Bích lại đột nhiên dừng động tác, một giọt mồ hôi trên trán rơi xuống bên má Tô Tiểu Khuyết, nửa nhột nửa ngứa, ướt át mà ái muội, hô hấp Tạ Thiên Bích đã nóng rực không thể chịu đựng, nhưng thanh âm vẫn còn sót lại một tia thanh tỉnh: “Tiểu Khuyết, ngươi thật sự muốn ta?”

Tô Tiểu Khuyết không trả lời, chỉ vươn cổ, hôn lên chiếc cằm đẫm mồ hôi của hắn, hai chân tách ra quấn lấy thắt lưng hắn, đã bày một tư thái mời gọi tự nhiên mà liêu nhân, lại dụng lực cọ xuống dưới, dùng da thịt của mình, cảm nhận nhiệt tình cứng rắn của Tạ Thiên Bích.

Tạ Thiên Bích cảm động cuồng hỷ, gần như rơi lệ, thấp giọng nói: “Thời khắc này, ta đã chờ suốt bảy năm.”

Tô Tiểu Khuyết khẽ cắn hầu kết hắn, nhẹ nhàng mút ra dấu son: “Ta biết…”

Ý thức mê ly hỗn độn, đau đớn vui sướng giao hòa, khát cầu tham lam tàn khốc, chiếm hữu triệt để cẩn thận, còn có một chút kháng cự giãy giụa, một chút thở dốc nặng nề, rên rỉ nức nở ngọt ngào, cuồng hoan không khống chế được, nóng bỏng choáng ngợp cả trời đất.

Một đêm tận tình.

Hôm sau khi nắng mai tràn vào cửa sổ, Tạ Thiên Bích cùng Tô Tiểu Khuyết đã xuất phát xuống chân núi Bạch Lộc Sơn.

Đêm qua dường như chỉ là một hồi mộng đẹp, không ai nhắc tới, nhưng trong lòng hai người đã nhịp nhàng ăn ý ấm áp thỏa hợp, vui mừng vô hạn, trọn vẹn không hối tiếc.

Bên nhau trên Bạch Lộc Sơn, cùng chứng kiến Niếp Thập Tam vượt qua thời không, nhìn họ sau hai mươi mấy năm cách biệt rốt cuộc cũng trùng phùng, đều hiểu rõ hơn về mối tình mình đang gìn giữ, càng thêm trân trọng, đêm qua không phải kết thúc, mà là khởi đầu cho một trang đời mới, không phải sương đêm hoa tàn, mà là nắng sớm mầm xuân.

Tạ Thiên Bích quay lưng về phía mặt trời, thanh âm minh lãng mà khoan khoái, nói: “Ta trở lại Xích Tôn Phong, còn ngươi?”

Tô Tiểu Khuyết mỉm cười: “Đương nhiên là trở lại Thất Tinh Hồ.”

Tạ Thiên Bích chăm chú nhìn hắn, trong mắt là ý cười biết trước sẽ như vậy: “Khi nào tái ngộ? Ta rất nhớ ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết nhu hòa nói: “Mười lăm tháng tám, du thuyền Thái Hồ?”

Tạ Thiên Bích gật đầu, nhìn Tô Tiểu Khuyết phi thân lên ngựa, tuyệt trần mà đi. Tay phải nhẹ nhàng áp lên ngực, chỉ cảm thấy trái tim đập đến hữu lực mà vui sướng, tràn đầy mãn nguyện an ổn kiên định.

Tạ Thiên Bích và Tô Tiểu Khuyết, không phải Niếp Thập Tam và Hạ Thập Ngũ, vô pháp có được tình yêu thuần túy đến cực hạn thanh khiết đến vô biên như hai người.

Tô Tiểu Khuyết và Tạ Thiên Bích, yêu là cả đời cả kiếp, nhưng đồng thời không thể không ngờ vực đề phòng, thăm dò giao phong, mỗi thời mỗi khắc đều không thể khinh suất, nhưng mỗi thời mỗi khắc cũng quyến luyến triền miên vĩnh hằng cùng thiên địa.

Đây há chẳng phải là một loại chân ái khác?

Tình yêu này sắc sảo mà dữ dội, một khi vô ý sẽ tổn thương song phương, cùng mạo hiểm trên ngọn đao, cùng đổ máu cùng rơi lệ. Đại hỷ mà đại bi, nhưng trong quá trình đó, hai người sẽ từ những tổn thương dại dột mà bao dung lẫn nhau, dần dần hiểu thế nào là trưởng thành thế nào là tình ái.

Từ nay tuy một nam một bắc, giang hồ cách ngăn, sóng vai mà đối đầu, hợp ý lại đối kháng, nhưng lưỡng tâm tương tri lưỡng tình tương duyệt, mỗi lần gặp mặt, liền bù đắp cho mấy tháng tương tư.