Nhặt Được 201 Vạn

Chương 34




Đoàn người gồm đạo diễn Khương, phó đạo diễn Vương, nhà sản xuất Hoàng, còn có Tô Hữu San và ông chủ Hồ cùng đi xuống dưới lầu, sang đây xem xét tình huống.

Hạ Vũ giải thích với mọi người, “Không có việc gì, chị dâu tôi đưa cháu đến muốn nhờ tôi trông hộ một lúc, trẻ con đánh nhau, không cần gấp gáp.” Nhìn qua mặt của Diệp Ba Ni, quay sang nói với Diệp Gia Dĩnh, “Lát nữa tôi đưa bọn trẻ tới khoa nhi, dùng cồn I - ốt để xát trùng cho bé.”

Ở bên cạnh, Ông chủ Hồ thấy cảnh lạ, “Tiểu thư Diệp, lần đầu tiên tôi gặp người mang cả con nhỏ tới diễn như cô đấy.”

Diệp Gia Dĩnh cười cười, “Trường hợp bất đắc dĩ thôi.”

Tô Hữu San lành lạnh nói chen vào, “Hóa ra Diệp Dĩnh cũng theo trào lưu đang thịnh hành làm bà mẹ đơn thân, đúng là rất có năng lực, có thể vừa làm việc vừa chăm sóc con nhỏ, cái gì cũng không chậm trễ.”

Ông chủ Hồ tương đối thô lỗ, nghe vậy bật thốt lên, “CMN! Thằng đàn ông nào ác như vậy, người phụ nữ sinh ra con trai mình mà cũng có thể bỏ rơi! Là con trai đó! Lại còn là một cậu bé rất kháu khỉnh nữa…..”

Phó đạo diễn Vương vội vàng ngắt lời, “Tổng giám đốc Hạ, hôm nay tới đây thôi, chúng tôi xin phép về trước, mấy hôm nữa sẽ mang hợp đồng tới cho thư ký của cậu, cậu cứ xem qua đi, cảm thấy không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ hẹn thời gian để chính thức ký kết.”

Hã Vũ cũng bắt tay mấy cái, khách khí nói vài câu rồi tiễn tới cửa lớn, ông chủ Hồ cũng không nán lại lâu, chào hỏi xong cũng đi mất, nhìn phương hướng thì chắc là đi theo Tô Hữu San.

Hạ Vũ xoay người nhìn Diệp Gia Dĩnh, chỉ thấy cô đang khẽ cau mày nghiên cứu sắc mặt của Diệp Ba Ni, người bạn nhỏ Diệp Ba Ni thì lại trước sau như một mang một bộ mặt không hề thay đổi. Đại khái là đánh nhau mệt, nghiêng đầu tựa vào bả vai mẹ.

Hạ Vũ, “Thật ra thì người như lão Hồ rất hào phóng, chỉ có điều nói luôn miệng không ai cản được, cô đừng để ý tới ông ấy.”

Diệp Gia Dĩnh rất phiền não nhìn Hạ Vũ, vừa rồi suýt chút nữa cô đã đá ông chủ Hồ một cái để nhắc nhở ông ta đừng có nói xằng nói bậy trước mặt con trai nhỏ bé của mình!

Quanh năm Diệp Ba Ni không thích hé răng, cho nên cũng không giống với những đứa trẻ khác ở trong gia đình đơn thân, luôn quấn lấy mẹ hỏi xem ba nó là ai? Ba nó đi đâu? Hoặc là mỗi lần bị bạn cùng lớp trêu chọc về chuyện này sẽ về nhà khóc rống lên đòi ba! Mọi người có ba, vì sao nó lại không có!

Nhưng nó không hỏi, không làm khó, không có nghĩa là nó không biết, trẻ con lớn như vậy đã biết rất nhiều thứ rồi.

Gần đây Diệp Gia Dĩnh luôn suy nghĩ không biết làm thế nào để chủ động nói với Diệp Ba Ni về chuyện này, để từ góc độ của một đứa trẻ có thể tiếp nhận được, gia đình đơn thân cũng là một hình thức trong xã hội, không cần phải vì thế mà cảm thấy mình khác so với các bạn, càng không nên nghĩ là mình không bằng người khác. Không có ba đúng là rất đáng tiếc, nhưng đã có mẹ toàn tâm toàn ý yêu thương con, nên biết rằng cuộc sống của đại đa số người dân đều không phải là thập toàn thập mỹ, phải học được cách đối diện rồi vượt qua những thiếu sót kia thì mới có thể tiếp tục sống vui vẻ được.

Kết quả là cô vẫn không nghĩ ra được làm cách nào để nói về đạo lý thâm sâu này, vừa rồi cái lão Hồ kia ở trước mặt Diệp Ba Ni kêu la, nói ba của Diệp Ba Ni không cần con trai lại còn vứt bỏ cả người mẹ, không biết Diệp Ba Ni nghe hiểu được bao nhiêu.

Hạ Vũ nhìn sắc mặt Diệp Gia Dĩnh không được tốt, nghĩ rằng lời nói của ông chủ Hồ làm tổn thương cô, thử dò xét: “Ba của con trai cô là ai? Chẳng lẽ chính là nam minh tinh kia?”

“Không phải!” Diệp Gia Dĩnh lập tức phủ nhận, sau đó xoay mặt sang phía Hạ Vũ ra sức nháy mắt, dùng một tay ôm con trai, một tay khác giơ lên đặt ngón trỏ trước môi, ý muốn anh đừng nhiều lời nữa, nhìn sang Diệp Ba Ni bĩu bĩu môi, lại lắc đầu.

Hạ Vũ hiểu ra, đổi đề tài, nói: “Đi thôi, đi bôi chút thuốc cho con trai cô nào, mặc dù là vết thương nhỏ, nhưng thời tiết nóng nực, xử lý qua một chút sẽ tốt hơn.”

Diệp Ba Ni đang cuộn trong ngực Diệp Gia Dĩnh chợt lên tiếng, âm thanh non nớt lại không hề có cảm xúc, “Kẻ ngốc.”

“Hả?” Diệp Gia Dĩnh không hiểu nó đang nói gì, “Ba Ni, con nói ai là ngốc? Không nên tùy tiện nói người ta như vậy đâu.”

Diệp Ba Ni lại tiếp tục giọng trần thuật, “Ba của Ba Ni là kẻ ngốc.”

Diệp Gia Dĩnh kinh ngạc rồi, “Ba Ni, làm gì có ai nói ba mình là kẻ ngốc, huống hồ con cũng chưa gặp ba, sao lại cho rằng ba là kẻ ngốc?”

Diệp Ba Ni trả lời, “Miêu Miêu nói, Miêu Miêu không có mẹ, ông nội, bà nội và cả ba của bạn ấy đều nói mẹ bạn ấy là kẻ ngốc nên mới không cần bạn ấy! Cho nên ba của Ba Ni cũng là đứa ngốc! Miêu Miêu bảo bạn ấy mới không cần kẻ ngốc làm mẹ, Ba Ni cũng không cần kẻ ngốc làm ba.”

Miêu Miêu là bạn nhỏ cùng học nhà trẻ với Diệp Ba Ni, không biết tên thật là gì chỉ biết thường gọi là Miêu Miêu, dù sao cũng là một con bé con rất hoạt bát, đáng yêu, nghe nói cô bé cũng là gia đình đơn thân, cha mẹ ly hôn, cô bé ở với ba, sống cùng với ông bà nội, không ngờ người nhà cô bé lại nói như thế với nó.

Trên trán Diệp Gia Dĩnh toát cả mồ hôi, liếc qua ‘kẻ ngốc’ ở trong miệng Diệp Ba Ni đang đứng bên cạnh, phát hiện Hạ Vũ nghe được còn rất vui vẻ, nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười, khích lệ Diệp Ba Ni, “Nhóc con rất thông minh! Nghĩ như vậy sẽ không phiền não nữa.”

Diệp Gia Dĩnh lặng yên, thầm hy vọng sau này anh biết được thằng bé đang nói về kẻ nào thì vẫn có thể cho là như vậy.

Diệp Ba Ni là con trai Hạ Vũ, chuyện này Diệp Gia Dĩnh cũng không muốn gạt ai hết, Ba Ni có quyền biết cha đẻ của mình là ai, nhưng Diệp Gia Dĩnh lại lo lắng rằng cô sẽ không thể khống chế được hậu quả sau khi tiết lộ chuyện này. Bất luận là Hạ Vũ muốn cướp Ba Ni về, hay là vẫn lạnh nhạt không nhận đứa con này, đều không phải là kết quả cô mong muốn. Đầu tiên chính là tự mang phiền toái đến cho mình, sau đó cô sẽ vô cùng căm phẫn thay cho con trai bảo bối! Cho nên trước mắt tốt nhất là cứ giữ yên lặng. Dù sao cô cũng có thể nỗ lực nuôi Diệp Ba Ni thành trắng trẻo non mềm, không thiếu cái gì.

Hạ Vũ dẫn cô và Diệp Ba Ni đi qua lối bên trái của tầng một, thẳng tới khoa nhi của bệnh viện, cũng không đăng ký, trực tiếp nhờ một cô y tá thân thiện, có nụ cười ngọt ngào thoa chút cồn I - ốt vào vết thương của Diệp Ba Ni là xong.

Lằng nhằng một lúc như vậy, phó đạo diễn Vương đã sớm rời đi, Diệp Gia Dĩnh không có xe, chuẩn bị đón taxi đưa Diệp Ba Ni về nhà, sáu giờ rưỡi, đúng lúc tan tầm, đứng bên ngoài cổng bệnh viện chờ cả ngày cũng không chắc đã bắt được xe.

Từ trong nhà để xe của bệnh viện, Hạ Vũ lái xe ra, thấy Diệp Gia Dĩnh vẫn còn ôm Diệp Ba Ni đứng ở bên ngoài bệnh viện chờ taxi, lái vòng qua, “Lên đi, tôi đưa hai mẹ con về.”

Diệp Gia Dĩnh sợ về trễ Diệp Ba Ni sẽ đói bụng, nên cũng chẳng màng tới vấn đề khách khí gì hết, cảm ơn một tiếng rồi ngồi lên xe, sau khi lên xe mới bắt đầu mở túi đeo lưng, đầu tiên là cho Diệp Ba Ni uống nước, rồi lấy ra điểm tâm mang từ nhà đi, “Ba Ni, đói bụng không, ăn trước hai cái bánh hạnh nhân để lót dạ nhá, dì Chu ở nhà đã làm xong cơm cho mẹ con mình rồi, về nhà là có thể ăn ngay.”

Bánh hạnh nhân này là Diệp Gia Dĩnh dùng vụn hạnh nhân trộn với bơ, đường đỏ, bột mì, trứng gà rồi đem nướng, vừa có vị giống bánh bích quy vừa có vị giống bánh ngọt, khi đói bụng chỉ cần ăn một cái là sẽ đỡ.

Diệp Ba Ni ngoan ngoãn há mồm để cô đút một chiếc.

Hạ Vũ vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn, “Cô ra ngoài còn có thể mang đầy đủ tất cả, nhưng mà bánh xốp này sao lại lớn nhỏ không đều nhau, không giống với bánh mua ở ngoài tiệm.”

Diệp Gia Dĩnh nghe tiếng đàn biết nhã ý, rất thành thật bẻ một miếng đưa tới, “Anh nếm thử một chút, đây là tôi tự nướng, đường và bơ bỏ ít hơn so với bên ngoài bán, sẽ không bị ngán.”

Hạ Vũ đang lái xe, không bỏ tay ra được, dứt khoát nghiêng đầu, trực tiếp ăn miếng bánh trong tay Diệp Gia Dĩnh, lúc này anh cũng hơi đói, chỉ cảm thấy miếng bánh xốp vừa vào miệng đã ngào ngạt mùi hạnh nhân, nhai vài cái mới thấy quả nhiên là ngọt mà không ngán, ăn rất dễ chịu, “Không tệ. Đúng là không quá ngọt.” Chợt nhớ tới một vấn đề, “Lạ thật đấy, cô làm rất hợp khẩu vị của tôi nhưng mà sao con trai cô lại cũng thích ăn, theo lý thuyết mà nói thì trẻ con tuổi này thường rất háo ngọt, giống như Tiểu Kỳ - cháu của tôi, điểm tâm của nó tôi có nếm thử hai lần, thật sự là không chịu nổi, ăn giống như là cục đường.”

Diệp Gia Dĩnh kiên quyết không thừa nhận cô vốn làm theo khẩu vị của con trai mình, Hạ Vũ có thể ăn ngon miệng chẳng qua là nhờ vào khẩu vị của Diệp Ba Ni, cho nên đối với mấy lời tự luyến của Hạ Vụ chỉ đành phải buồn bực cam chịu.

Không muốn nhiều lời vấn đề này, vội đổi đề tài, làm bộ như rất tò mò đối với Tiểu Đôn béo nhà bọn họ, “Đáng lộn với Diệp Ba Ni là cháu trai anh sao? Dáng dấp thật khỏe mạnh!”

Hạ Vũ đáp, “Là con của anh trai tôi, bây giờ trong nhà chỉ có nó là mầm non duy nhất, những cái khác đều tốt, chỉ có điều bị cưng chiều quá.” Nhớ tới biểu hiện vừa rồi của hai bạn nhỏ, Diệp Ba Ni trấn định, trầm mặc; vóc người cháu trai cao lớn hơn hẳn lại ủy khuất khóc rống kêu trời, không khỏi lắc đầu một cái, “Hôm nay chị dâu tôi tới bệnh viện khám định kỳ, hình như còn đồng ý buổi tối sẽ đưa nó đi đâu đó chơi, cho nên mới mang nó đi theo cùng.”

Đang nói, điện thoại di động chợt vang lên, Hạ Vũ không mang theo tai nghe, không tiện cầm điện thoại, chỉ trực tiếp ấn loa ngoài, “Này, chị dâu, em đang lái xe, đang dùng loa ngoài đấy, trên xe còn có một người bạn.”

Trong điện thoại truyền ra tiếng chị dâu của Hạ Vũ thở phì phò, “Tiểu Kỳ hôm nay bị người ta bắt nạt như thế mà cậu có thể mặc kệ được sao!?”

Hạ Vũ nín nhịn, “Chị dâu, trẻ con đánh nhau, kéo ra là được mà, có phải chuyện gì lớn đâu!”

Chị dâu Hạ Vũ ở đầu bên kia càng thêm tức giận, oang oang nói, “Tiểu Kỳ nhà chúng ta bị người ta đánh mà! Còn không phải là chuyện lớn! Nó lớn tới như này, tôi và ba nó còn chưa đụng tới một đầu ngón tay của nó! Tôi nghe cô y tá nói là cậu đưa thằng bé đánh nó và cả người mẹ đi rồi? Bọn họ đang ở đâu, chuyện ngày hôm nay nhất định tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua!!!”

Diệp Gia Dĩnh nghe được thì bĩu môi, cảm thấy mấy lời này thật quen tai, lần trước Diệp Ba Ni đánh nhau với An Tư Ý, hình như mẹ của An Tư Ý cũng ồn ào như vậy. Xem ra Hạ Vũ nói cháu của anh ấy bị chiều hư cũng không phải là không có lý, người mẹ như thế này muốn không bị chiều hư cũng khó.

Hạ Vũ muốn nhanh chóng kết thúc câu chuyện, “Chị dâu, chị hiểu lầm rồi, Tiểu Kỳ không bị người khác bắt nạt, ngược lại là nó cào vào mặt con nhà người ta một phát, đối phương cũng không tức giận, đây thật sự không phải chuyện gì lớn, cứ như vậy đi, tối nay đợi em về nhà sẽ nói rõ với chị, cúp máy đây.”

Nói rồi nhấn tắt điện thoại, nói với Diệp Gia Dĩnh, “Chị dâu tôi gặp phải chuyện gì có liên quan đến Tiểu Kỳ đều rất nóng nảy. Lát tôi về sẽ giải thích với chị ấy, ngược lại trên mặt con trai cô còn có vết thương, mấy ngày nay nên cẩn thận đừng đụng nước.”

Diệp Gia Dĩnh cảm thấy thái độ hiện giờ của Hạ Vũ đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia, không ghi thù chuyện mình ‘lỡ tay’ ở tiệc rượu lần trước, hơn nữa chuyện Diệp Ba Ni đánh nhau với cháu mình, anh cũng không thiên vị người trong nhà, cho nên cũng trả lễ, khách khí đáp, “Tôi hiểu mà, người làm mẹ nhìn thấy con trai mình khóc như vậy cũng sẽ sốt ruột, thật ra thì cháu của anh còn lớn hơn so với con trai tôi, đánh nhau sao có thể chịu thua thiệt.” Có chút buồn cười, “Thằng bé lại khóc tới kinh thiên động địa.”

Cúi đầu xuống nhìn Diệp Ba Ni đang rất bình tĩnh, nhẹ nhàng xoa vết thương nhỏ trên mặt con trai, thầm nghĩ nếu như là lần đầu tiên Ba Ni đánh nhau, còn bị đánh thành như vậy, tôi cũng sốt ruột chết, chỉ là thằng bé này dù không phải là thân kinh bách chiến (trải qua trăm trận chiến), thì đến giờ cũng đã trải qua mười mấy vụ đánh lộn rồi, người làm mẹ như mình so với mẹ nhà người ta phải bình tĩnh ung dung hơn chứ.

Đến nơi, Diệp Gia Dĩnh cảm ơn Hạ Vũ một tiếng rồi bế con trai xuống xe.

Hạ Vũ nhìn Diệp Ba Ni một chút, “Không cần khách khí, tôi rất thích con trai cô, nhìn thằng bé có thể nhớ tới mình hồi còn nhỏ, nhìn cháu tôi lại không có cảm giác đó.”

Diệp Gia Dĩnh lập tức ôm lấy Diệp Ba Ni, “Ba Ni, chào tạm biệt đi, chúng ta về thôi.”

Diệp Ba Ni bị cô ôm lấy, lông mày cũng không động một cái, từ trên cao nhìn xuống, lắc lắc bàn tay nhỏ, rất ngầu giống như lãnh đạo đang chào Hạ Vũ, “Hẹn gặp lại, lần tới mang ~ Kỳ tới chơi nha.” Nó vẫn chưa nghe rõ được tên của cậu bé mập mạp đánh nhau với mình, cho nên mới mơ hồ phát âm là ~ Kỳ.

Diệp Gia Dĩnh lần đầu tiên nghe Ba Ni chủ động muốn mời người khác, còn là một bạn nhỏ vừa mới đánh nhau với nó, vội hỏi: “Tại sao?”

Diệp Ba Ni, “Vì con không đánh thắng.”

Diệp Gia Dĩnh nghe ra thằng bé có ý muốn tìm người ta đánh thêm lần nữa, không khỏi nhức đầu, “Ba Ni, không đánh thắng coi như xong, con cũng không có thua…..” Chỉ là không thấy được vẻ mặt hết sức đặc sắc của Hạ Vũ, xoay người ôm con trai vào nhà.

Luống cuống tay chân suốt một ngày, người làm thêm giờ Chu Mai tìm được người buổi sáng thay cô tới làm việc nhà của bà lão kia, chính cô ấy sắp xếp thời gian, tới chỗ của Diệp Gia Dĩnh để trông thằng bé cả ngày.

Cuối cùng thì Diệp Gia Dĩnh cũng có thể yên tâm đi làm.

Sáng ngày thứ hai, xe buýt vừa mới dừng trước cửa trường quay đã nhận được điện thoại thúc giục của phó đạo diễn Vương, “Tiểu Diệp à, bên này có một vị phu nhân rất hung hãn mang theo mấy người nữa tới chặn đường cô…. Cô ngàn vạn lần đừng có đi từ bãi đậu xe vào đây, đi đường vòng đi, đi từ đường Minh Thành vào cửa sau thì hơn.”

Diệp Gia Dĩnh giật mình, “Chặn tôi? Là ai? Gần đây tôi đâu có đắc tội ai đâu?”

Phó đạo diễn Vương, “Chúng tôi cũng không biết, đang tìm người quản lý trật tự ở chỗ này tới để điều đình với cô ta đây.” Hỏi vòng vo, “Gần đây cô có quen biết với ông chủ nào không? Có lẽ là vợ người ta hiểu lầm gì đó?”

Diệp Gia Dĩnh té xỉu, “Tuyệt đối không có! Gần đây tôi chỉ quen với mỗi ông chủ Hồ thôi, vợ ông ấy có muốn hiểu lầm thì cũng không nên tới gặp tôi mới đúng!”

Hiểu lầm Tô Hữu San còn đúng hơn, chỉ là lời này trong lòng mọi người đều rõ, không cần phải cố ý nói ra làm gì.

Diệp Gia Dĩnh bởi vì cái chuyện chẳng biết từ đâu tới này mà phải đi một vòng lớn, đi nửa ngày mới tới trường quay của bọn họ, xa xa nhìn thấy mấy bảo vệ của trường quay cùng với phó đạo diễn Vương đang giằng co với một nhóm người. Những người kia đều là thanh niên cao lớn, thân thể cường tráng, nhìn có vẻ giống với xã hội đen, ở giữa còn có một người phụ nữ trung niên ăn mặc hết sức xa hoa, vóc người hơi phát tướng, đang ưỡn ngực hóp bụng kêu gào, “Gọi đạo diễn Khương của các người tới đây gặp tôi, tôi cũng không tin ông ta sẽ vì một diễn viên nhỏ mà làm mất mặt nhà họ Hạ chúng tôi! Đánh người rồi còn muốn chạy, tưởng con cháu nhà họ Hạ dễ bắt nạt lắm sao!”

Diệp Gia Dĩnh bừng tỉnh, hóa ra là chị dâu của Hạ Vũ, mẹ của thằng nhóc mập mạp đó! Không ngờ lại nhất quyết không tha như vậy, không phải là con trai mình đánh nhau với con trai bà ấy một trận thôi sao, bà ấy lại còn bày ra cái thế trận này để định đánh mình chắc?

Trong lòng dở khóc dở cười, cũng có chút khẩn trương, vội vàng lấy điện thoại ra muốn gọi cho Hạ Vũ hỏi xem hôm qua anh ấy giải thích như thế nào với chị dâu, vừa vào danh bạ mới nhớ ra là không có số điện thoại của Hạ Vũ, lại đành phải gọi cho bác Hạ để hỏi, ai ngờ mới sáng sớm điện thoại của bác Hạ còn tắt máy, không gọi được.

Đang gấp, lại có mấy chiếc xe đang tiến thẳng vào trường quay, nãy giờ đạo diễn Khương không lộ mặt cũng đi ra, không thèm để ý tới vị phu nhân đang gây chuyện mà trực tiếp chạy tới chiếc xe đi đầu, đón một người từ trên xe xuống.

Diệp Gia Dĩnh vừa thấy rõ ràng người xuống xe là ai thì nhất thời cũng thoải mái một chút........Không biết có phải là anh trai Diệp Thừa Trạch của cô đặc biệt linh thông hay không mà lại khéo gặp, dù sao cũng vừa đúng lúc tới đây, có anh ấy ở đây nên Diệp Gia Dĩnh cũng không quá khẩn trương. Hai người bọn họ dù không thật sự hòa thuận thì Diệp Thừa Trạch cũng sẽ không ngồi yên nhìn Hạ phu nhân phách lối với cô ở đây đâu!