Nhặt Được Bạn Trai Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 12: ĐÊM KINH HOÀNG TRONG VƯỜN TRƯỜNG




EDIT: CHANHH

Chương 12: Đêm kinh hoàng trong vườn

Hai người đồng ý, tiếp tục đi về phía trước, đúng lúc này phía sau truyền đến một giọng nói:

"Chờ một chút."

Cơ hồ trong nháy mắt mọi người đều căng thẳng.

Những người có vũ khí trong tay cũng nắm chặt vũ khí vào lúc này.

Mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào nhà kho phía sau đoàn người Cao Gia Tuấn.

"A!"

Tiếu Mạc Hàng đột nhiên kêu một tiếng dọa mọi người giật mình, bọn họ quay lại nhìn anh nhưng thấy anh vỗ vỗ đầu giống như nhớ tới điều gì mà nói:

"Tôi quên mất, phía sau còn có hai người nữa!"

Nói xong. Tất cả mọi người đều trừng mắt, nhưng Tiếu Mạc Hàng lại vô tội dang tay:

"Đã quên! Đã quên!"

"Thật sự quên sao?"   

Lời này Tề Tư Nguyên không có nói ra, cậu như cũ không biểu tình, chỉ là nhịn không được ở trong lòng dỗi một câu.

Tất nhiên, mặc dù mọi người đều an tâm với lời nói của Tiếu Mạc Hàng, nhưng họ không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác.

Ngay sau đó, thanh âm "Lẹp xẹp lẹp xẹp" càng lúc càng gần, quả nhiên có hai người đỡ nhau chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp sau.

Dường như cả hai đều bị thương nên đi rất chậm, chính vì vậy mà khi bước đi phát ra thanh âm "Lẹp xẹp lẹp xẹp".

Khi hai người họ đến, Tiếu Mạc Hàng giải thích cho mọi người tại sao hai người họ lại xuất hiện ở đó một cách rất đơn giản.

"Mày nói cái gì? Cửa kho hàng bị phá hủy? Tức là bất cứ lúc nào chế tài giả cũng có thể từ quầy bán quà vặt kia xông vào?"

Trương Hướng Vinh vội vàng rống lên.

Hắn cùng Tần Hải tính toán tiếp tục trốn trong nhà ăn, cho nên tiêu điểm của bọn họ đương nhiên khác với những người khác. Theo mô tả của Tiếu Mạc Hàng, nhà kho phía sau nhà ăn được kết nối với quầy bán quà vặt, nhưng bây giờ tất cả các cửa ở đó đã bị phá hủy!

"Theo lý thuyết, chính là như vậy."

Tiếu Mạc Hàng nghiêm túc gật đầu.

Nói cách khác, chế tài giả tùy thời đều có thể từ nơi đó tiến vào nhà ăn bất cứ lúc nào. Nhà ăn không còn là nơi an toàn nhất trong toàn trường!

Nhận thức này khiến Tần Hải cùng Trương Hướng Vinh phẫn nộ mà tuyệt vọng, Tần Hải một tay cầm dao găm, một tay đấm thẳng vào mặt Tiếu Mạc Hàng, trong miệng quát:

"Đồ khốn kiếp! Đều tại mày, mày muốn hại chết tụi tao à? "

Sự thay đổi này khá đột ngột, mọi người đều không phản ứng kịp.

Ngay khi nắm đấm của Tần Hải chuẩn bị đánh vào mặt của Tiếu Mạc Hàng, Tiếu Mạc Hàng nghiêng người sang một bên né tránh công kích, sau đó khuỵu gối, ấn đầu gối vào bụng Tần Hải. Tần Hải cúi người theo bản năng khi bị tấn công, nhưng hai chân của Tiếu Mạc Hàng vẫn không dừng lại, trực tiếp đá Tần Hải bay về phía sau một khoảng xa.

Tần Hải bị đá bay về phía sau, trực tiếp đánh ngã Trương Hướng Vinh đang ở phía sau, hai người cùng nhau ngã xuống đất .

Hành động của Tiếu Mạc Hàng như nước chảy mây trôi, mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng vài giây. Từ lúc Tần Hải đột nhiên làm khó dễ mới đây Tần Hải cùng Trương Hướng Vinh đều đã song song ngã xuống đất.

Đột nhiên lộ ra giá trị vũ lực, thực đáng sợ!

BẢN EDIT NÀY ĐƯỢC ĐĂNG TẠI CHANHHSIUNHUN17.WORDPRESS.COM VÀ truyenwiki1.com: ChanhhSiuNhun17, NẾU CÓ XUẤT HIỆN Ở NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP. XIN CẢM ƠN!

Tiếu Mạc Hàng hừ một tiếng, cúi đầu vỗ vỗ quần áo phảng phất sợ dính phải cái gì không sạch sẽ, mỉa mai mà nói:

"Bạn học, mạch não của cậu thật là kỳ lạ! Chúng tôi không phá cửa sắt, hướng bên này chạy chẳng lẽ ở bên kia chờ chết? Hay cậu nghĩ chúng tôi nên sử dụng cơ thể như lá chắn thịt đứng trước cửa hiên ngang lẫm liệt mà nói 'Để bảo vệ nhiều người trong nhà ăn, chúng tôi muốn hy sinh bản thân mình ?'Nếu chúng tôi không làm như vậy mới chính là hại chết các người? "

Anh vừa nói vừa không thể nhịn được cười.

Cho dù là người có ý niệm giống như Tần Hải trong đầu, lúc này cũng không thể nói thêm gì. Tất cả đều chạy trốn, ai có thể quan tâm nhiều như vậy? Dù sao đi nữa, mọi người đều khẳng định cho đến khi thời gian chế tài giả kết thúc, chân chính sẽ không vì điều này mà thương vong.

Tề Tư Nguyên nhẹ nhàng thở dài, có một số việc cậu vốn dĩ không nghĩ nói, bị Tiếu Mạc Hàng làm ầm ĩ như vậy, không còn cách nào khác hơn:

"Lúc chúng tôi ở quầy bán quà vặt, cửa sắt giữ được chưa đến hai phút, phía sau có quái vật đuổi theo, đại khái ở cửa nhà ăn dừng lại khoảng năm phút. Căn cứ vào cánh cửa bị quái vật đập nát và sự biến dạng của cánh cửa sắt bây giờ. Cánh cửa đó nhiều nhất có thể trụ được thêm năm phút nữa."

" Ý anh là ... "

Tề Tư Nguyên nói lần này rất chính xác, cũng là điều Cao Gia Tuấn nghĩ tới lúc này.

Tề Tư Nguyên không chờ Cao Gia Tuấ nói hết lời liền gật gật đầu:

"Mặc kệ cửa kho có bị phá hủy hay không, đây không còn là nơi an toàn nhất. Nhiều nhất năm phút nữa, quái vật sẽ tiến vào. Vì vậy, các người chỉ có hai lựa chọn . Thứ nhất, rời đi và tìm một nơi an toàn hơn. Thứ hai, ở lại đây và đánh cuộc hiệp ba quái vật tìm nơi khác hoặc dùng cánh cổng sắt để ngăn cản tranh thủ trong năm phút chạy, tận dụng thời gian trì hoãn càng nhiều càng tốt đến khi thời gian chế tài giả kết thúc . "

" Phi! Như vậy không phải tiện nghi cho tụi mày sao? Kéo dài đến khi thời gian chế tài giả kết thúc? Vừa lúc làm mồi nhử đảm bảo an toàn cho đám chúng mày !"

Nói chuyện chính là Trương Hướng Vinh, hắn không bị thương chỗ nào, té ngã lúc sau liền bò lên, chỉ có Tần Hải vẫn nằm rên rỉ trên mặt đất một lúc.

Chỉ số thông minh của Trương Hướng Vinh ngoài dự đoán cao hơn những người khác, điều này khiến Tề Tư Nguyên cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn đã nhanh chóng phát hiện nếu có người ở đây kéo dài thời gian, người an toàn nhất sẽ là những người khác.

Hắn ta đã nhìn thấy vũ lực của Tiếu Mạc Hàng, nhưng thực ra không dám bước tới, chỉ trừng mắt nhìn Tiếu Mạc Hàng và Tề Tư Nguyên.

"Như tôi đã nói, đây chỉ là một sự lựa chọn. Thay vì buộc tội chúng tôi vô ích lúc này không bằng cậu hiện tại ngẫm lại, nếu chúng tôi không phá hủy cửa kho hàng, mà các người vẫn luôn tiếp tục trốn ở chỗ này, kia đại khái liền......"

"Chính là bắt ba ba trong rọ."

Tề Tư Nguyên chưa kịp nói xong, Tiếu Mạc Hàng đã vội trưng ra một nụ cười giả tạo, tiếp tục lôi kéo thù hận . Tề Tư Nguyên thở dài trong lòng, người này thật là, anh ta không sợ thiên hạ đủ loạn.

"Còn một điểm nữa, vốn tôi không muốn nói ra. Tính mạng là của riêng các người, mỗi người luôn phải chịu trách nhiệm cho những lựa chọn của bản thân. Bây giờ, tôi chỉ nhắc nhở một câu". Tề Tư Nguyên có chút bất đắc dĩ:

" Kể từ khi hệ thống thiết lập các trò chơi, nó sẽ cho phép tất cả mọi người trốn đi sao? Một vòng vừa rồi là may mắn, chúng ta tránh ở cách vách vì vậy chế tài giả dời công kích. Nhưng, các người có nghĩ rằng sẽ luôn luôn gặp may mắn như thế nữa hay không?"

Lúc này, điều gì nên nói và không nên nói, cậu đều đã nói hết. Tiếu Mạc Hàng dường như hiểu được sự bất lực của Tề Tư Nguyên, đưa tay vỗ vỗ vai Tề Tư Nguyên .

  

Kết quả Tề Tư Nguyên dùng ánh mắt "Anh cũng không phải là một gia hỏa làm người ta bớt lo", vì vậy Tiếu Mạc Hàng ủy khuất nhún vai với vẻ mặt vô tội.

  

Lúc này, Đổng Phi cùng Ngô Mỹ Lệ cũng đến đông đủ. Trong tất cả những người có mặt, hai người họ là chật vật nhất.

BẢN EDIT NÀY ĐƯỢC ĐĂNG TẠI CHANHHSIUNHUN17.WORDPRESS.COM VÀ truyenwiki1.com: ChanhhSiuNhun17, NẾU CÓ XUẤT HIỆN Ở NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP. XIN CẢM ƠN!

"Ngô lão sư?"

Đã từng là chủ nhiệm cao tam nhất ban, Ngô Mỹ Lệ là người đầu tiên bị nhận ra. Lúc này Ngô Mỹ Lệ như cũ chật vật nhưng tốt xấu thần sắc đã khôi phục bình thường. Ngoài ra, phần lớn thời gian trong ngày vừa rồi cũng đủ để cô trải nghiệm hương vị sống sót.

Ngô Mỹ Lệ ngước nhìn tất cả những người có mặt, những gương mặt này vừa quen vừa lạ, những đứa trẻ từng ngồi trong lớp dưới sự hướng dẫn của cô nay đã trưởng thành, khuôn mặt vẫn mơ hồ quen thuộc, nhưng ánh mắt thì thật lạ.

Ngô Mỹ Lệ mấp máy môi, như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra lời.

  

Chân của Đổng Phi bị thương, được Ngô Mỹ Lệ một đường nâng ra tới, vẫn luôn nửa cúi đầu, sau đó mới từ từ ngẩng đầu nhút nhát sợ sệt cười với mọi người.

  

Tề Tư Nguyên, người đang chuẩn bị rời đi do Tiếu Mạc Hàng cứ lôi kéo, phát hiện thời điểm Đồng Phi ngẩng đầu trong nháy mắt kia, Cao Gia Tuấn đã lùi lại một bước với thần sắc khiếp sợ, sau đó trong ánh mắt thế nhưng toát ra sợ hãi.

Tuy nhiên, loại cảm xúc này qua đi rất nhanh, Cao Gia Tuấn quản lý cảm xúc không tồi, chỉ trong vài giây hắn đã trở lại bình thường.

Tuy nhiên, Lý Văn Đào cùng Hàn Ái đã không thể làm được điều đó, họ nhìn nhau với sự kinh ngạc và sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt. Đại Từ ngược lại còn tốt, vẫn như cũ bộ dạng kinh hoảng.

Tiếu Mạc Hàng kéo cậu đi rất nhanh, trong nhất thời Tề Tư Nguyên không có thời gian quan sát những người khác, chỉ có thể một đường đi về phía trước suy tư.

Cả hai đi một vòng từ nhà kho phía sau đến quầy bán quà vặt rồi mới rời đi, cửa sắt trước nhà ăn đã bị đập nát, biến dạng sợ là khó mở.

Khi ra đến bên ngoài, không khí lạnh lẽo đồng thời ập đến khiến Tề Tư Nguyên bất giác rùng mình.

Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó dừng lại, vẫn duy trì tư thế ngẩng mặt nói với Tiếu Mạc Hàng:

"Nhìn này, mặt trăng đã biến thành màu đỏ."

Tiếu Mạc Hàng không ngẩng đầu lên khi nghe những lời này, mà quay lại đối mặt với Tề Tư Nguyên, sau đó tay phải chỉ vào chóp mũi của mình:

"Tôi có tên."

  

"Được rồi Tiếu Mạc Hàng, anh nhìn mặt trăng xem. Có vẻ như nó sẽ thay đổi vào đầu mỗi vòng của trò chơi. "

Tề Tư Nguyên bất lực nói. Cậu chọn cách thỏa hiệp, nếu không thì họ sẽ lãng phí thời gian để tranh cãi về một cái tên ở đây sao?

"Ban đầu ẩn trong đám mây đen, đến đầu ván thứ hai liền lộ ra ngoài, khả năng nhìn ra không gian bên ngoài cao hơn rất nhiều. Hiện tại, nó đã đổi màu."

Tiếu Mạc Hàng cuối cùng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên không trung đen nhánh là vầng trăng tròn treo lơ lửng ở giữa, những đám mây đen cản ánh trăng đã biến mất từ lâu. Có lẽ vì trăng sáng sao thưa? Tóm lại, ngoài bóng tối và mặt trăng, không có nửa ngôi sao trên bầu trời.

Trăng tròn này hiện tại không sáng, lơ lửng đỏ như máu, ánh sáng chiếu xuống dưới, cả tòa nhà chung quanh và mặt người đều dính đầy máu. Màu này khó chịu vô cùng.

Tiếu Mạc Hàng chỉ là nhìn thoáng qua, thái độ cũng không quan tâm nhiều, anh ta nói:

" Cậu có nghĩ đây là một dấu hiệu? Nhưng thế thì sao? Thay vì đoán ý nghĩa của dấu hiệu, tốt hơn đi tìm một nơi an toàn."

Tề Tư Nguyên nghe vậy nhẹ nhàng cười, là cười thật, cậu rất ít khi cười, nhưng cười rộ lên phi thường đẹp:

"Tôi biết anh đang nghĩ gì mà. Anh nói đúng, không nên quá quan tâm những chuyện này. Chỉ là hiện tại có nơi nào có thể gọi là an toàn đâu? "

"Mọi việc đều nghe theo số mệnh "

Tiếu Mạc Hàng cũng cười: " Tóm lại vẫn phải làm một số việc tốt. Ví dụ như tránh chỗ đông người. " Anh ranh mãnh mà chớp chớp mắt.

  

Tề Tư Nguyên tuy rằng chưa tìm hiểu quy luật làm mới của chế tài giả, nhưng từ khi vòng này bắt đầu, trong tiềm thức cảm thấy nơi đông người không an toàn.

  

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Thư viện đi!" Tiếu Mạc Hàng chống cằm nói, " Nơi đó lớn, trên dưới có ba tầng, không gian rộng lớn như phòng đọc sách, không gian kín như phòng lưu trữ. Khu vực thu gom. Đến đó, sự lựa chọn của chúng ta sẽ nhiều hơn. "

" Được! "Tề Tư Nguyên gật đầu, dù sao thì cậu cũng không biết sẽ đi đâu, nên Tiếu Mạc Hàng nói đi đâu liền đi.

  

Hai người đồng ý, liền tiếp tục đi về phía trước, đúng lúc này phía sau truyền đến một giọng nói:

"Chờ một chút."