Nhặt Được Một Chàng A

Chương 53: 53: Phiên Ngoại Đánh Dấu Chung Thân Hoàn





Video Tạ Thời Tân cầu hôn Đường Trụ còn nóng hổi, tin tức bọn họ đính hôn đã vội vàng náo nhiệt tuyên bố.

"Ôi đệt, Tạ tổng này, có người cướp Đường Đường của anh ấy hay gì ấy?"
"Không phải Đường Đường có rồi chứ?"
"Có? Quá nhanh rồi."
"U là trời tôi còn nhớ mang máng tiệc tối mấy tháng trước, hai người họ còn không quá thân thiết đâu."
"Đời người mà, cuộc sống mà."
...!
Một đám người thảo luận đằng kia, Đường Trụ mặt đen sì.

"Này, tôi còn ở đây này, các người có thể lớn tiếng hơn chút nữa không?"
Trình Minh cười trượt ghế dựa qua: "Ha ha ha ha ha, vậy cậu giải đáp giải đáp cho bọn tôi đi."
Đường Trụ: "Giải đáp cái gì?"
Trình Minh: "Cậu có rồi sao?"
Đường Trụ: "Có cái đầu ấy."
Trình Minh: "Ha ha ha ha, chuyện khác thì sao?"
Đường Trụ bất đắc dĩ: "Thế này đi, tôi làm một cái ppt nói về quá trình quen biết đến hiện tại của tôi và anh ấy, hội nghị hằng tuần vào thứ hai lấy ra triển lãm cho mọi người xem được không?"
Cả đám người nghe xong lập tức ồn ào lên: "Được đó được đó."
Đường Trụ cầm lấy di động: "Tạ tổng, đồng nghiệp trong phòng ban của em muốn nghe chuyện của chúng ta, anh xuống đây nói cho họ nghe một chút đi."
Đồng nghiệp đang uống nước sau khi nghe được phụt một tiếng phun nước ra.

Mọi người: "Đừng đừng đừng, đừng quậy."
Nhưng mà Tạ tổng của bọn họ thật sự phải đi xuống.

Buổi chiều Đường Trụ xin nghỉ, Tạ Thời Tân muốn dẫn cậu đi may tây trang, nhà thiết kế họ hẹn đã bay đến, hẹn gặp mặt vào 3 giờ chiều.

Cho nên 2 giờ rưỡi, Tạ Thời Tân đột nhiên xuất hiện trong văn phòng của Đường Trụ, làm một hàng đồng nghiệp sợ tới mức cúi đầu, không có việc gì làm cũng giả vờ như bận lắm mà đánh máy tính bùm bùm.

Bởi vì gần đây Tạ tổng thường hay xuống đây, mọi người không qua bên phòng uống nước để né tránh nữa, nếu không có vẻ như phòng ban bọn họ đặc biệt nhàn rỗi, cũng không ổn.

Tạ Thời Tân cũng giống như bình thường, lập tức đến bên Đường Trụ.

Đường Trụ đã dọn dẹp đồ xong chuẩn bị tan tầm, cầm lấy áo khoác phía sau đứng lên.

Nhưng trước khi rời đi, Đường Trụ quyết định đùa giỡn đồng nghiệp của mình một tí.

"Tạ tổng," Đường Trụ nói một cách âm dương quái khí: "Bọn họ có chuyện muốn hỏi anh."
Tạ Thời Tân cầm lấy áo khoác đang vắt trên cổ tay Đường Trụ: "Ai? Hỏi cái gì?"
Nói xong, Đường Trụ thấy tất cả đồng nghiệp của cậu đều cố gắng vùi đầu xuống, dáng vẻ như đà điểu bạn nhìn không thấy mình đâu, giống như trở lại thời học sinh bị giáo viên gọi tên.

Đường Trụ cười cười: "Không có gì, em đùa ấy mà, đi thôi."
Đường Trụ cho rằng đặt làm tây trang cũng chỉ đo số đo ba vòng đơn giản thế thôi, không ngờ quá trình còn rất rườm rà, hỏi sở thích của họ, hỏi chủ đề của buổi tiệc đính hôn và tiệc cưới, hỏi họ muốn đạt được hiệu quả thế nào...!
Gần đây trong tay Đường Trụ có một hạng mục, những việc đó đều do Tạ Thời Tân làm, cậu không biết gì cả.

Cho nên quá trình này, việc cậu có thể làm chỉ là bị Tạ Thời Tân xoay vòng vòng, làm nhóc ngốc.

Dần dần, cậu phát hiện ra Tạ Thời Tân còn rất hiểu biết, vấn đề nào cũng đều có thể trả lời được.


Giỏi thật, còn rất để tâm.

Buổi tối Tạ Thời Tân mời nhà thiết kế ăn bữa tối, trở về Đường Trụ đã rất mệt mỏi.

Tắm rửa xong, cậu lập tức leo lên giường, không muốn nhúc nhích nữa.

Tạ Thời Tân nhận cuộc gọi xong từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Đường Trụ đã bao cả người mình vào trong chăn.

Tạ Thời Tân cười cười, ôm cả người lẫn chăn vào lòng.

"Làm gì đó làm gì đó a a a," Đường Trụ không cầm chắc di động, rớt xuống giường.

"Mới mấy giờ, đã lên giường nằm rồi." Tạ Thời Tân dùng râu cọ mặt Đường Trụ.

Đường Trụ bị nhột, lập tức ủn mặt vào chăn.

"Mệt quá à, hôm qua hơn ba giờ sáng mới ngủ, buổi sáng hơn bảy giờ đã phải tỉnh dậy, anh là người sao?"
Tạ Thời Tân cười: "Trách anh sao?"
Đường Trụ càng giận: "Anh chỉ biết đưa em đến công ty còn mình thì quay về ngủ tiếp, để em đi làm công cho anh."
Tạ Thời Tân cười đến vui vẻ: "Anh bảo xin nghỉ đi, là ai không chịu?"
Đường Trụ: "Mỗi ngày đều xin nghỉ, còn muốn làm việc không? Bị đuổi thì phải làm sao?"
Tạ tổng từ trước đến nay thiết diện vô tư nói: "Ai dám đuổi việc em?"
Đường Trụ có một tâm tư nhỏ, chính là sấy tóc chỉ sấy một nửa, sau đó không nói gì mà đi cọ Tạ Thời Tân.

Mà sau khi Tạ Thời Tân nhìn thấy, nhất định sẽ bắt cậu lại sấy tóc.

Lần này cũng như vậy, sau khi hàn huyên vài câu, Tạ Thời Tân nhanh chóng phát hiện đuôi tóc của Đường Trụ còn chưa khô, anh thả Đường Trụ xuống giường, chui cả người vào chăn, lôi Đường Trụ ra, khiêng trên lưng.

Máy sấy ở phòng tắm, Tạ Thời Tân ôm cậu đến bồn rửa tay, đặt cậu ngồi lên rồi lấy máy sấy đến thổi vù vù cho cậu.

Hai chân Đường Trụ câu eo anh, người cũng mềm nhũn mà dựa vào trước ngực Tạ Thời Tân, nhân lúc tiếng máy sấy lớn như vậy, cậu nhỏ giọng kêu: "Ông xã ơi."
Tạ Thời Tân vẫn nghe thấy được.

Biểu hiện của anh là dùng máy sấy thổi vào mặt cậu một chút.

"Hì hì." Đường Trụ nhắm mắt lại cười.

Tóc cậu vốn không quá nhiều, lại còn rất mềm, không đến vài phút đã khô.

Tạ Thời Tân lại dùng máy sấy thổi gió đùa giỡn mặt Đường Trụ một chút, mới tắt máy sấy.

"Lấy ở đâu thì trả lại chỗ đó." Đường Trụ mở tay ra, muốn Tạ Thời Tân bế cậu về giường.

Nhưng Tạ Thời Tân nói: "Anh là khiêng đến đây."
Sau đó anh lại khiêng Đường Trụ lên.


Tạ Thời Tân tắm rửa trong phòng tắm, Đường Trụ mở máy tính bảng ra xem livestream trò chơi, còn chưa xem được 5 phút đã ngủ mất.

Tạ Thời Tân đi ra cậu không biết, Tạ Thời Tân chui lên giường cậu cũng không biết.

"Nhóc heo ngốc."
Tạ Thời Tân mắng cậu, cậu cũng không biết.

Nhưng Tạ Thời Tân tắt livestream, cậu liền tỉnh lại.

"Làm gì đó?" Đường Trụ nhanh tay lẹ mắt chộp máy tính bảng lại.

Tạ Thời Tân sửng sốt một chút, mới cười rộ lên: "Thức?"
Đường Trụ lắc đầu: "Không có ngủ, em đang nghe."
Tạ Thời Tân tin cậu mới lạ, anh cướp máy tính bảng từ tay cậu, đặt lên đều giường, quá trình này, Đường Trụ chỉ ngơ ngác mà nhìn anh.

Chờ Tạ Thời Tân nằm xuống lần nữa, Đường Trụ mới hỏi: "Mấy giờ rồi."
Tạ Thời Tân: "8 giờ rưỡi sáng."
Đường Trụ bị Tạ Thời Tân chọc cười, cậu nở nụ cười: "Mới 8 giờ rưỡi sáng à."
Tạ Thời Tân: "Đúng vậy heo."
Đường Trụ: "Anh mới heo, Tạ Thời Heo."
Tạ Thời Tân: "Đường heo."
Đường Trụ: "Tạ heo heo."
Tạ Thời Tân: "Đường heo heo."
Đường Trụ: "Tạ ấu trĩ."
Tạ Thời Tân cười ra tiếng, véo mũi Đường Trụ.

"Còn muốn ngủ không?" Tạ Thời Tân hỏi.

Đường Trụ: "Bị heo đánh thức, không ngủ nữa."
Tạ Thời Tân lại hỏi: "Tỉnh táo?"
Đường Trụ: "Ừm."
Tạ Thời Tân cho Đường Trụ xem màn hình di động.

Đường Trụ hỏi: "Sao thế?"
Tạ Thời Tân nói: "Tuần trước chúng ta đánh cược, em còn nhớ không?"
Nếu nói lúc nãy chỉ tỉnh một nửa, hiện tại Đường Trụ hoàn toàn tỉnh ngủ.

Tuần trước, Tạ Thời Tân chơi bài với Đường Trụ.

Vốn chỉ là trò Mèo con câu cá đơn giản, nhưng chơi chơi, đột nhiên Tạ Thời Tân nói muốn đánh cược.

Đường Trụ lập tức gật đầu nói được, còn nói với Tạ Thời Tân phải cược lớn.

Đường Trụ để hai người ghi tiền đặt cược của mình vào hai tờ giấy, không cho đối phương nhìn đến, ván tiếp theo ai thắng thì mở tờ giấy của người đó ra, thực hiện nguyện vọng trên tờ giấy.


Lúc đó, Tạ Thời Tân thắng.

Mà anh viết chính là:
"Ngày 6 tháng 12, đánh dấu chung thân."
"Hôm nay à." Đường Trụ nhìn ngày trên di động cười rộ lên.

Tạ Thời Tân cất điện thoại đi: "Ừm."
Đường Trụ hơi khó hiểu: "Nhưng tại sao lại là hôm nay? Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?"
Tạ Thời Tân đột nhiên che mắt Đường Trụ lại, có hơi ngại ngùng mà nói: "Hôm nay là 100 ngày kể từ lúc anh đánh dấu thành kết với em lần đầu tiên."
Đường Trụ muốn lấy tay Tạ Thời Tân xuống, nhìn vẻ mặt của anh, nhưng Tạ Thời Tân không cho.

Khó được lúc Tạ Thời Tân nhớ rõ loại ngày sến súa này, cũng khó được lúc Tạ Thời Tân thẹn thùng, Đường Trụ có thể không kinh ngạc sao?
Có thể không muốn xem sao?
"Ha ha anh thật sự rất buồn cười đó Tạ Thời Tân!" Đường Trụ dùng sức gỡ tay Tạ Thời Tân xuống.

Nhưng Tạ Thời Tân vẫn không cho.

Anh còn tắt đèn đi.

Điều này làm Đường Trụ mới chợt nhận ra.

Chả trách nhà thiết kế kia hẹn tiếp tục công việc sau khi ăn tối xong, Tạ Thời Tân nói không rảnh.

Chả trách Tạ Thời Tân nói hủy bỏ toàn bộ các cuộc họp buổi tối.

Chả trách Tạ Thời Tân phái cấp dưới đi công tác thay anh.

Cậu còn ngây thơ cho rằng hôm nay Tạ Thời Tân trộm làm biếng đấy.

Sau khi tắt đèn, mọi thứ đều tối sầm đi, Đường Trụ không nhìn thấy gì cả.

Tạ Thời Tân bắt đầu hôn cậu.

Cuộn trong ổ chăn mà hôn, ấm áp, cũng mềm mại.

Không gian trong ổ chăn nhỏ, giọng Tạ Thời Tân cũng trở nên nặng nề.

Một nụ hôn đi qua, môi Tạ Thời Tân cọ bên tai Đường Trụ.

"Gọi đàn anh cho anh nghe chút nào."
Đường Trụ vô cùng phối hợp: "Đàn anh ơi."
"Gọi ông xã."
Đường Trụ: "Ông xã ơi."
"Gọi anh."
Đường Trụ: "Anh ơi."
Tạ Thời Tân hài lòng, lại bắt đầu hôn cậu.

Hôn một lúc lâu, Đường Trụ đột nhiên hỏi anh: "Anh biết tờ giấy của em viết gì không?"
Tạ Thời Tân dừng một chút.

Đường Trụ không nhắc thì thôi, nhắn đến Tạ Thời Tân liền hối hận.

Tạ Thời Tân: "Anh biết."
Đường Trụ kinh ngạc: "Anh biết? Anh làm sao mà biết được?" Đường Trụ a một tiếng: "Đừng nói anh đi lục thùng rác đó?"
Tạ Thời Tân phát ra âm thanh không muốn thừa nhận: "Ừm."

Đường Trụ: ""Ha ha ha ha ha ha ha ha, anh vậy mà đi lục thùng rác, anh tên đàn ông thúi này, tránh xa em một chút."
Tạ Thời Tân mới không, Tạ Thời Tân còn dùng bàn tay lục thùng rác đó sờ soạng Đường Trụ.

"Cho nên anh có cảm tưởng gì?"
Đường Trụ hỏi.

Tạ Thời Tân tỏ vẻ: "Nếu cho anh một cơ hội lần nữa, anh nhất định sẽ thua."
Đường Trụ lại cười rộ lên: "Ai bảo anh không chịu nhường em."
Đường Trụ viết cái gì? Cậu viết chính là "Ngày mai đi đăng ký kết hôn với em."
Thật ra cũng có thể đi đăng ký kết hôn sớm một chút, nhưng vì mẹ của Tạ Thời Tân, đã tính ngày đẹp cho họ, nhất định phải đến ngày 18 tháng sau, còn nói là ngày hoàng đạo cực tốt.

Đường Trụ đã suy nghĩ từ sớm, lúc cầu hôn là Tạ Thời Tân cầu, tất cả công việc cho hôn lễ cũng một tay Tạ Thời Tân chuẩn bị, vậy chuyện đăng kí kết hôn này để cậu sắp xếp đi, kết quả lại bị đoạt mất.

Như thế không được, cậu phải nghĩ cách cướp về.

Cho nên đem cái này làm tiền Đường đặt cược, như vậy Tạ Thời Tân có thể quang minh chính đại không nghe lời mẹ anh, dẫn cậu đi đăng ký kết hôn.

Kết quả?
Không có kết quả.

Thua.

Hai người lại như có như không mà hàn huyên trong chốc lát.

Sau đó dường như lại không nói nên lời nữa.

Tạ Thời Tân đã bắt đầu rồi.

Người đàn ông này kỹ thuật càng ngày càng tốt, còn biết dùng pheromone để quyến rũ cậu, thật sự khiến cậu nhịn không được.

Nhịn không được thì hưởng thụ thôi.

Lúc này đây hình như còn dài hơn tất cả những lần trong dĩ vãng, Tạ Thời Tân có vào hay không, ra hay không, vậy mà làm Đường Trụ mở miệng muốn đánh dấu.

Tạ Thời Tân tên hư hỏng này, luôn thích chọc khóc Đường Trụ, thích nghe tiếng Đường Trụ xin tha, thích xem dáng vẻ Đường Trụ cầu xin anh.

Lần này càng sâu.

Người đàn ông từng lục thùng rác quả là có khác biệt, thối lắm.

Nhưng bị đánh dấu chung thân thơm quá à.

Khi pheromone tiến vào cơ thể, Đường Trụ gọi tên anh.

Tạ Thời Tân.

Lúc này đây, cùng lúc, Đường Trụ cũng nghe thấy tiếng Tạ Thời Tân.

"Đường Trụ."
Giọng nói hai người đồng bộ, lúc Đường Trụ nói em rất thích anh, cũng nghe thấy Tạ Thời Tân nói.

"Anh yêu em."
~~~~~~~~ Toàn văn hoàn ~~~~~~~~.