Nhặt Được Một Chú Chó Lưu Lạc

Chương 14




Dư Ninh ngỡ mình đang ở trong một cơn ác mộng.Mau tỉnh lại đi!

Chính là —

Phần da non ở đùi trong bị cọ trầy, nóng rát cùng với cánh tay rắn chắc đang gắt gao ôm chặt eo đều đang nhắc nhở hắn, đó không phải mơ mà là hiện thực, thật đến không thể thật hơn.

Hắn cùng một con cẩu, cẩu do chính mình nuôi, cọ lẫn nhau, còn bắn.

Bình tĩnh, đầu tiên chắc chắn phải bình tĩnh. Dư Ninh đẩy thanh niên đang nằm ngủ trên người hắn ra, để cậu nằm trên sopha.

Tắm rửa trước, ừm, tắm rửa.

Nghĩ kỹ thì vẫn có chỗ tốt, ít nhất Dư Bổn còn là một con cẩu có thể biến thành người. Hắn làm là làm cùng người, không phải cẩu. Từ xưa đến nay không phải có rất nhiều truyện kiểu này hay sao, Bạch nương tử Hứa Tiên, ốc đồng cô nương…

A a a a a cái gì mà ốc đồng cô nương!

Dư Ninh đóng vòi sen ào ào chảy, cảm thấy mình đã sắp bị tâm thần. Đều là bổn cẩu! Thân là một con cẩu, cậu biết mình vừa làm cái gì sao?

Dư Ninh càng nghĩ càng thấy tức, lấy khăn tắm quấn người, bước nhanh ra khỏi phòng tắm.

Nói cho cùng đều là bổn cẩu sai! Hắn thân thiết cùng Vương Thụy thì có làm sao? Đều là nhu cầu sinh lý bình thường của người trưởng thành, là tại tên nhãi này kêu cái gì mà mùi của người khác rồi cứ thể xông lên. Hắn là đồng tính nam, bị liếm toàn thân như thế sao mà nhịn không phản ứng lại được?

Hơn nữa gia khỏa kia không biết từ lúc nào, sao lại lớn lên cường tráng như vậy?

Dư Ninh dừng lại.

Thanh niên trần trụi nằm trên ghế sopha vẫn đương ngủ ngon lành, sườn mặt vẫn còn vương nét trẻ con lộ ra, khóe miệng còn mang theo nụ cười ngọt ngào. Cậu lẩm bẩm nói mớ vài câu, cánh tay rắn chắc ôm chặt gối ôm giống như ôm thứ gì quý trọng lắm. Sopha vốn rộng rãi bị thanh niên chiếm cứ liền trở nên chật hẹp, hai chân cậu không thể duỗi thẳng đành phải gấp lại, lộ ra hung khí giữa hai đùi.

Mặt Dư Ninh nóng lên, trong lòng giống như có sâu bò qua, ngứa ngáy.

Hắn chưa bao giờ cảm nhận được rõ ràng như vậy, giờ khắc này Dư Bổn chính là dùng tư thái “người” để xuất hiện.

“Ưm… Chủ nhân…” Thanh niên nửa mơ nửa tỉnh bò dậy, chấp nhận mà kêu gọi, “Chủ nhân…”

Dư Ninh đành phải đi qua, thanh niên dùng tư thế ngồi ôm eo hắn, mũi ghé sát vào lồng ngực dùng sức hít một cái, lát sau mới lộ ra tươi cười hài lòng.

“Không có nữa.” Cậu an tâm nói.

Dư Ninh rất muốn vô cùng muốn ấn đầu thanh niên xuống, nhưng chóp mũi người nọ làm hắn ngưa ngứa, nụ cười an tâm kia cũng làm lòng hắn nhũn ra.

Thanh niên không hề thô bạo kích động giống vừa rồi nữa, cậu cẩn trọng ôm eo Dư Ninh, dựa đầu vào trước ngực hắn, nhẹ nhàng nói, “Không thể có mùi của người khác, chủ nhân là của em.”

Chủ nhân là của em. Những lời này không biết mấy ngày nay cậu đã nói bao nhiêu lần.

Tồn tại của mình quan trọng như vậy sao? Dư Ninh nghĩ thầm. Vô luận như thế nào, cảm giác được người mãnh liệt cần đến như vậy cũng không tồi.

Thanh niên vẫn lẩm bẩm nói nhỏ, “Chủ nhân, ngài thật tốt.”

Dư Ninh mềm lòng, mềm như bông, ý nghĩa muốn hung hăng giáo huấn thanh niên lúc ra khỏi phòng tắm dần dần tiêu biến.

“Thực thoải mái, chủ nhân, lại một lần nữa đi!” Thanh niên ngẩng đầu nở rộ một nụ cười sáng rỡ, cậu đứng lên khỏi sopha, ôm lấy Dư Ninh, vật kia lại cộm vào đùi hắn.

Dư Ninh đen mặt.

Thanh niên còn không biết sống chết, tiếp tục nói, “Giống như đi tiểu vậy, nhưng thực thoải mái.”

Đi tiểu?

Dư Ninh cúi đầu nhìn, trên chiếc sopha đắt tiền, bọc da cao cấp mà hắn cực kỳ yêu thích, một vệt đen ẩm ướt khả nghi.

“Dư! Bôn! Kéo! Kéo đâu! Xem ra ta nhất định phải phế mi!!!”

Dư Ninh đã nhiều lần vừa ra lệnh vừa giảng giải, nói một đống lớn lý do cho Dư Bổn hiểu vì sao cậu không được cọ địa phương kia vào hắn. Nhưng đối với Dư Bổn mọi thứ đều phi thường phó lý giải, tại sao lại không được cơ chứ?

Tư mật, đạo đức, phi lễ chớ chạm vào, những điều Dư Ninh nói cậu đều không hiểu được. Cuối cùng Dư Ninh trực tiếp hạ tử lệnh, nếu cậu còn tiếp tục cọ địa phương kia vào hắn, liền—

Dư Ninh suy nghĩ nửa ngày.

“—- liền vĩnh viễn không có xương, không có bò kho mà ăn nữa.”

Lúc nói ra mấy lời uy hiếp này Dư Ninh cảm thấy hắn ở cùng bổn cẩu đã lâu, ngay cả trí thông minh cũng bị giảm sút rồi.

Bổn cẩu bị uy hiếp dọa sợ, ngoan ngoãn không dám hỏi ngược lại tám ngàn câu hỏi vì sao nữa. Dư Ninh cho rằng lời hắn nói hữu hiệu, ban đêm lúc đi ngủ cũng không thèm để ý đến bổn cẩu ngủ cạnh giường nữa. Dù sao đuổi cũng không đuổi được, không cho cậu ngủ ở đây thì cậu sẽ lén lút nằm cạnh cửa, trên sàn nhà lạnh như băng. Hắn cho thanh niên một cái thảm, cưỡng chế lúc ngủ cậu phải nằm trên cái thảm đó.

Nửa đêm Dư Ninh mơ một giấc mộng xuân hoạt sắc sinh hương, hắn cùng một nam nhân anh tuấn dây dưa bên nhau, thân thể kiên cố của đối phương đè trên người hắn, làn da nóng rẫy gắt gao giao triền. Dưới háng Dư Ninh trướng đến phát đau, nam nhân ôm chặt hắn, phía dưới dùng sức cọ xát. Hắn ôm lấy đầu người nọ, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh vàng kim đong đưa — vàng kim?

Dư Ninh giật mình bừng tỉnh.

Trong bóng đêm truyền đến tiếng thở dốc thô nặng, thân thể nam nhân kiên cố đè trên người hắn, trọng lượng và cả làn da nóng rực đều chân thật, vật dưới háng ngạnh lên cọ xát với da thịt nóng hầm hập của nam nhân, khoái cảm tựa thủy triều, mãnh liệt bao phủ lấy Dư Ninh.

Không dám tin tưởng.

Sau khi hai người bắn ra, thanh niên vẫn không buông tay rời đi. Cậu nằm trên Dư Ninh, thỏa mãn thè lưỡi liếm láp cần cổ hắn, không mang theo hương vị tình dục mà chỉ như trẻ nhỏ liếm cây kẹo thuộc về mình.

Nhất định phải nói cho rõ ràng, Dư Ninh nghĩ, không thể tiếp tục như vậy được, chẳng lẽ hắn có thể trông cậy vào một con cẩu tự khống chế chính mình sao? Đừng nói là một con cẩu, ngay cả hắn là con người mà khoái cảm nổi lên cũng chẳng còn ý chí, tước vũ khí đầu hàng. Dư Bổn cái gì cũng không hiểu, chẳng lẽ ngay cả hắn cũng không hiểu được?

Dư Ninh kéo thanh niên hai mí mắt đã sắp dán vào nhau lên, nghiêm túc nói chuyện với cậu, nói với thanh niên loại sự tình này chỉ có thể làm với đồng loại của mình. Hơn nữa là đồng loại cũng muốn làm, phải có được sự đồng ý của đối phương, nếu không sẽ bị coi là phạm tội.

Dư Bổn biết phạm tội, nghĩa là sẽ bị nhốt trong ngục giam tối đen.

“Nhưng mà,” Cậu biện giải, “Những con cẩu khác cũng như thế này.”

Chỉ cần tới kỳ động dục, chó đực và chó cái đều ăn nhịp với nhau, trừ khi có hai chó đực tranh chấp, con chiến thắng thì có thể chiếm hữu chó cái.

“Chủ nhân cũng, cũng —” Cậu chỉ vật dưới háng, gấp đến độ không nói nên lời, “Giống với em! Giống nhau! Vì sao em lại không được?!”

Dư Ninh hung ác nói, “Bởi vì tôi là người, cậu là cẩu.”

Thanh niên ngây ngẩn cả người.

Dư Ninh lại nói tiếp, “Loại sự tình này chỉ có thể làm cùng đồng loại, người cùng người, cẩu cùng cẩu, chính là như vậy.”

Thanh niên giống như bị đả kích quá lớn, cậu chậm rãi bò dậy, trở lại chỗ nằm của mình ở phía dưới giường, kéo tấm thảm lên bao mình lại.

Dư Ninh có ảo giác như thể hắn vừa nhẫn tâm cự tuyệt một người đau khổ đơn phương hắn, thậm chí hắn còn có chút mềm lòng. Nhưng rõ ràng mọi chuyện không phải như vậy, hắn chỉ là đang giáo dục thú nuôi của mình mà thôi.

Nháy mắt Dư Ninh không để việc này trong lòng, ít nhất Dư Bổn cũng có lúc là hình thái của con người.

Này gọi là “cái gì” cùng với “cái gì” a.