Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 32: Hắc ám đồng thoại nhạc viên(13)




QUYỂN NHẬT KÝ VÀ TẤM ẢNH PHỦ ĐẦY BỤI

Triệu Nghiêu Sinh rõ là có chút ghét bỏ đứa con gái lớn này, không nhờ người đem cô đẩy đến bên cạnh, mà ngược lại đặt cô trong góc phòng cách mình xa nhất, bà Triệu và cả hai đứa con còn lại cũng không hề để ý gì đến người con gái lớn kia, trên mặt bọn họ đều là nụ cười hạnh phúc, dường như triệt để xem đứa con gái lớn là phế phẩm ném sang một bên.

"Thì ra thật sự có chuyện còn một người con nhưng bị giấu đi..." Cao Hâm cảm thán nói: "Khó trách lúc cắt băng hoàn toàn không mang cô bé theo..."

Dựa vào ảnh chụp, người chị lớn kia hành động rất bất tiện, cô không có đủ sức để đi, chỉ có thể co rúc trên xe lăn, sau lưng cô còn có một bà lão, phụ trách đẩy xe, có thể đó là bảo mẫu.

Lật bức ảnh lại, có một dòng chữ được viết bằng bút máy -- ảnh gia đình: ông Triệu, bà Triệu, con gái lớn, con gái thứ, con trai út, bảo mẫu Trịnh.

Bức ảnh kế tiếp là hình ảnh hai chị em khỏe mạnh đang chơi đùa trên thảm cỏ, Vương Vân Chi tìm nửa ngày mới thấy ở cửa sổ của gian phòng phía sau thảm cỏ  có hình bóng của người con gái lớn, cô đang xuyên qua cửa sổ, dùng đôi mắt âm u nhìn trừng trừng em trai em gái của mình.

Sau vài tấm hình kế tiếp chính là một quyển nhật ký, rất mỏng, vừa mở ra nhìn, chỉ có trang đầu tiên là có nội dung.

Ngày X tháng X năm XXXX

Tên tôi là Alice, mẹ của tôi đâu rồi?

Ngày X tháng X năm XXXX

Cha đã cưới mẹ mới, mẹ mới nói rằng, dáng dấp của Alice quá xấu, trông như quái vật, tôi tổn thương khóc lóc.

Ngày X tháng X năm XXXX

Bọn chúng luôn đánh tôi, mắng tôi, tôi muốn bỏ trốn.

Trang thứ nhất cũng chỉ viết có nhiêu đó,  có một mảnh giấy khác được kẹp vào [ mọi người cho rằng đây là  câu chuyện của Khăn Đỏ sao? Không, đây chính là chuyện xưa của tôi ], chữ trong nhật ký và mảnh giấy giống nhau như đúc, Vương Vân Chi còn muốn xem tiếp, lại phát hiện bên dưới đều trống không... Nói là trống không cũng không đúng, giống như đã bị bôi sạch, mơ hồ nhìn ra một ít chữ, nhưng bởi vì quá mờ nhạt nên không thể nhìn ra được gì.

"Có biện pháp nào để thấy rõ được những chữ này không?" Vương Vân Chi khép lại quyển nhật ký, hỏi Miên Dương Tiểu Thư.

"Xin người chơi đừng gấp, về sau mở thêm các vở kịch nữa, chữ viết sẽ dần dần hiện ra!" Miên Dương Tiểu Thư nói.

Vương Vân Chi gật đầu, buông quyển nhật ký xuống.

....

"Tư liệu thật không ít, mọi người có ý kiến gì không?" Cao Hâm hỏi.

"Quá rõ rồi, Alice chính là người con gái lớn đáng thương kia." Từ Siêu thở dài nói: "Tôi đoán thế này -- Triệu tiên sinh cùng vợ trước sinh ra Alice tàn tật, sau khi vợ trước qua đời, Triệu tiên sinh cưới tiếp một người vợ là bà Triệu hiện tại, sinh ra hai đứa con khỏe mạnh dễ thương, Alice liền trở thành một đứa trẻ bị cha mẹ ghét bỏ, bị khi dễ, ngược đãi."

Thông tin quá rõ ràng rồi, không chỉ Từ Siêu đoán ra những điều này, mà tất cả những người chơi ở đây đều như vậy.

"Thảo nào Alice nói [ mọi người cho rằng đây là câu chuyện của Khăn Đỏ sao? Không, đây chính là chuyện xưa của tôi ]" Lý Tử Thuần cau mày, nhớ lại tỉ mỉ câu chuyện của Khăn Đỏ: "Chúng ta vừa rồi chắc vừa tham gia vào câu chuyện đó, mẹ Khăn Đỏ hành hạ cô ấy, đây chính là phản ánh chân thực của Alice với cuộc sống của mình."

Dương Vũ Tinh cũng bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi trước đây còn cảm thấy kỳ quái, sao Khăn Đỏ là một con rối, mẹ cô ấy lại là cái bóng đen, hai nhân vật không cùng một loại... Một cái bóng đen sao có thể sinh ra một con rối cơ chứ? Bây giờ thì rõ rồi, thì ra không phải mẹ ruột, mà là mẹ kế."

Sau khi lý luận xong tất cả, mọi người tiếp tục lật xem tử liệu phía dưới.

Dưới quyển nhật ký, là mộ mảnh báo rời, tiêu đề bên trên là < PHỎNG VẤN BẢO MẪU TRỊNH Ở NHÀ HỌ TRIỆU >

Dưới tiêu đề còn có ảnh chụp, người được phỏng vấn, chính là bà Trịnh người phụ trách đẩy xe cho người con gái lớn.

Phóng viên: Xin chào bà Trịnh, nghe nói bà làm bảo mẫu ở Triệu gia đã được vài chục năm rồi, mọi ngày trong chục năm đó luôn chăm chỉ phục vụ gia chủ, xin hỏi vì sao bà lớn tuổi như vậy rồi, còn chưa về hưu?

Bà Trịnh: (thở dài) Tuy đã lớn tuổi, thân thể vẫn còn khỏe mạnh lắm, không ngồi yên được, tôi đã già còn chưa có con, cũng sẵn lòng chăm sóc mấy đứa nhỏ của ông Triệu, thời gian qua cũng quá đủ vui vẻ cho tôi rồi.

Phóng viên: Sức sống của bà Trịnh thật khỏe mạnh, tuổi già cũng không làm khó được bà, thật khiến người ta thán phục, xin hỏi, bà nói bọn nhỏ, ý chỉ cặp chị em nhỏ của Triệu tiên sinh ạ?

Bà Trịnh: Đúng, đúng vậy.

Phóng viên: Nhưng theo tôi được biết, cặp chị em đó của ông Triệu mỗi người đều có người hầu riêng rồi, vậy bà phụ trách vấn đề gì?

Bà Trịnh: Cái này... Tôi là bảo mẫu lớn tuổi nhất trong nhà, đương nhiên là phụ trách an bài củng cố rồi, hai hầu gái riêng kia tuổi vẫn còn trẻ, không được việc lắm, rất nhiều chuyện đều phải hỏi tôi... Trong nhà không thiếu tôi là không được...

Phóng viên: Không có ý mạo phạm nhưng tôi vẫn rất hiếu kỳ một việc, chính là Triệu gia đến cùng có giấu đi một đứa con gái lớn hay không? Nghe đồn bà là người phụ trách chăm sóc cô bé đúng không?

Bà Trịnh: Cái này.... Đây đều là lời đồn, các cô các cậu cũng không nên tin, không có đâu, không có đâu.

.....

Mặc dù bà Trịnh cực lực phủ nhận, nhưng sự hoản loạn trong giọng nói của bà vẫn bị phóng viên ghi lại.

"Tôi thấy bà Trịnh này cũng không phải phần tử xấu xa gì, chỉ là không dám chống lại mệnh lệnh của chủ nhân mà thôi, thân bất do kỷ(1)." Ngô Hiểu Thần phán xét.

(1) Thân bất do kỷ: thân thể không thể tự mình điều khiển

Xem xuống chút nữa, là một mảnh giấy được xé từ quyển nhật ký, tờ giấy này chất lượng khá hơn lúc nãy nhiều, giống như một tấm da dê thật dầy, còn có đường viền hoa xinh đẹp, chữ viết hoàn toàn khác với Alice.

Đây là nhật ký của một bé gái:

Ngày X tháng X năm XXXX

Quái vật kia thật đáng ghét.

Mình không muốn gọi nó là chị,bởi vì nó căn bản không xứng, nó chính là quái vật, dáng dấp giống hệt mụ phù thủy trong truyện cổ tích, mình nhiều lần gặp ác mộng thấy nó muốn ăn thịt mình, thật đáng sợ. Ban ngày, khi mình luyện xong đàn dương cầm, cùng chơi với em trai, nó luôn dùng ánh mắt đáng sợ đó trừng mình, mình đã năn nỉ cha mẹ tống nó đi, nhưng cha mẹ luôn bảo chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, không thể cho người ngoài biết sự tồn tại của nó, mình phải làm sao đây? Mình không thể làm gì khác hơn là lén cùng em trai tạt nước lên áo nó, cầm đồ chơi đánh nó, bỏ vỏ chuối lên đầu nó.... Mình mong nó chết sớm một chút, nhưng nó lại không chết được.

Bà Trịnh cũng thật đáng ghét! Luôn bao che cho cái thứ quái vật kia, có lần còn la mắng mình và em trai, tụi mình không phục chút nào! Bà Trịnh cùng lắm là bảo mẫu mà thôi, dựa vào cái gì mà dạy bảo mình? Nhất định là do con quái vật đó chỉ có bà ta phụ trách, nếu như quái vật kia chết, bà ta sẽ bị mất việc!

....

Nhật ký chỉ có một tờ, đến đây là kết thúc, nhìn ra được, đây là nhật ký của người con gái thứ hai, trong nhật ký tất cả đều ghi lại suy nghĩ chân thật của cô bé -- cô rất ghét Alice, thường cùng em trai khi dễ Alice.

Ở nhà họ Triệu, chỉ sợ có mỗi bà Trịnh là đối xử tốt với Alice.

Xem xong tờ nhật ký này, trong hộp chỉ còn lại một mảnh giấy.

Hạ Lẫm cầm lấy mảnh giấy, mọi người liếc mắt liền nhìn thấy, trên giấy có dòng chữ vừa to lại dùng nét đậm viết lên một chuyện vô cùng quan trọng --

TÌM ALICE, CHÌA KHÓA TRÊN NGƯỜI CÔ ẤY.

....

Các người chơi phát ra một tiếng reo hò thật khẽ.

Ở cái thế giới này bận rộn vài ngày, cuối cùng cũng tìm được đầu mối chính rồi!

Tiếp theo, chỉ cần tìm ra Alice vừa đáng thương lại đáng sợ này...

Ánh mắt Lâm Đồng Nhi sáng lên, đột nhiên hỏi Thỏ Tử Tiên Sinh: "Thỏ Tử Tiên Sinh, tôi bây giờ có thể đi vào nhà của Khăn Đỏ không?"

"Có thể." Thỏ Tử Tiên Sinh mỉm cười gật đầu.

"Mẹ của Khăn Đỏ sẽ không đánh tôi đó chứ?"

"Bà ấy đã uống say, ngủ mê man rồi, đương nhiên sẽ không." Thỏ Tử Tiên Sinh nói.

Lâm Đồng Nhi lập tức chạy tọt vào gian nhà của Khăn Đỏ, ôm con rối ra, thân con rối và Lâm Đồng Nhi cao như nhau, tuy rất nhẹ, nhưng đối với nó mà nói cũng có chút vất vả.

Lâm Đồng Nhi đặt con rối dưới đất, nói: "Nếu Alice nói -- [chuyện của Khăn Đỏ chính là chuyện của tôi], vậy Khăn Đỏ chẳng khác nào Alice, chìa khóa chắc là giấu trên người con rối?"

Nó hưng phấn lục soát trên người con rối, tìm một lần, lại không thu hoạch được gì.

"Không đâu, Khăn Đỏ chỉ là một nhân vật mà thôi, có lẽ Alice xem chính mình là nhân vật đó, nhưng chuyện này cũng không chứng minh được Khăn Đỏ không phải Alice!" Từ Siêu nghiêm túc suy nghĩ một chút, như đang lên lớp cho Lâm Đồng Nhi: "Cũng giống như nói, Tào Tuyết Cần (2) cho rằng Giả Bảo Ngọc ở một mức nào đó có thể đại biểu cho chính ông ta, nhưng chuyện này không chứng minh được Giả Bảo Ngọc chính là Tào Tuyết Cần, lại nói chẳng hạn là chú, chú viết nhiều kịch bản như vậy, cũng thường đem nữ chính đại diện cho mình, nhân vật nữ chính này có chung kiểu ứng xử hành động giống chú, nhưng các cô ấy cũng đâu phải là chú..."

Những người chơi khác ban đầu đều chăm chú nghe anh nói về thái độ nghề nghiệp, vừa nghe đến câu cuối cùng, tất cả đều không nhịn được phì cười.

"Thì ra ngài Từ  biên soạn đều đem bản thân xem là nữ chính sao." Lý Tử Thuần cười nghiêng ngã: "Thảo nào tất cả nữ chính đều Mary Sue như vậy"

"Các vị người chơi không nên hiểu nhầm, chìa khóa đương nhiên trên bản thân Alice cơ." Miên Dương Tiểu Thư giải thích nói.

Bản thân Alice?

Mọi người không cười nữa mà khôi phục lại vẻ nghiêm túc.

Từ lúc đến Hắc Ám Đồng Thoại Nhạc Viên, bọn họ chưa từng thấy qua bất kỳ người sống nào, ngược lại gặp qua không ít thi thể, cũng gặp không ít bóng đen, không biết Alice này sẽ xuất hiện dưới hình dạng nào.

"Hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, các vị người chơi mau về nghỉ ngơi trước đi, tối mai còn có một buổi diễn trên sân khấu nữa đấy." Miên Dương Tiểu Thư tuyên bố: "Buổi diễn tối mai là <Công chúa Bạch Tuyết>, mời các diễn viên chuẩn bị sẵn sàng."

"Tốt quá! Cuối cùng cũng đến lúc mình lên sân khấu!" Lâm Tuyết Nhi cao hứng vỗ tay một cái, vai diễn của nó là Bạch Tuyết, nó đã chờ rất lâu rồi.

"Tôi không biết đóng phim, diễn cũng không khá, chư vị thông cảm nhé." Cao Hâm day day huyệt thái dương nói. Vai diễn của ông là Quốc Vương và cũng là cha của Bạch Tuyết.

"Sao lại cảm thấy nhân vật của tôi sẽ là một kẻ xấu... Aii đương nhiên đây vốn chính là điều lúc nào cũng hồi hộp..." Dương Vũ Tinh buông tay, vai của cô chính là mẹ kế của Bạch Tuyết, một ác phụ có tiếng.

Tổng cộng có ba nhân vật, thoạt nhìn < Công chúa Bạch Tuyết > chắc cũng sẽ là mấy trò như trước đó.

Mọi người mệt nhọc cả ngày, sớm đã muốn nghỉ ngơi, sau khi thỏa thuận về buổi diễn tối mai thì tản ra.

"Tôi có thể phụ trách cất giữ những tài liệu này, mọi người có ý kiến gì không." Vương Vân Chi nhận lấy cái hộp Miên Dương Tiểu Thư đang cầm: "Tư liệu đều đã xem hết rồi, chỉ có một quyển nhật ký e rằng sẽ có nội dung mới xuất hiện bên trong, nếu nó hiện ra thì tôi sẽ thông báo cho mọi người."

"Đúng vậy, vì bảo đảm xem được đầy đủ thông tin, chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ thông báo đầy đủ nội dung nhật ký, sẽ không để chuyện một người chơi độc chiếm thông tin xảy ra." Miên Dương Tiểu Thư nói.

Người chơi khác vốn cũng đã tin tưởng Vương Vân Chi, hiện tại toàn bộ đều đồng ý.

" Chúng ta trở về thôi." Hạ Lẫm duỗi người, kéo Vương Vân Chi trở về: "Hôm nay mệt quá, tôi phải đi ngủ thôi."

"Chờ đã..." Vương Vân Chi thoáng nhìn, thấy được con rối Khăn Đỏ đã được Lâm Đồng Nhi mang trả lại nhà nhỏ.

Cậu tiện tay cầm con rối lến, mang nó cùng quay trở lại tòa biệt trắng, sau một đoạn đường dài, mới đem con rối bảo vào ngôi nhà nhỏ ven đường.

"Lão sư làm gì vậy?" Hạ Lẫm cảm thấy vui vui.

"Không có gì, tiện tay dời nhà cho Khăn Đỏ." Vương Vân Chi nói: "Mặc dù chỉ là diễn kịch, tôi cũng không yên tâm về chuyện để nó chung nhà với bà mẹ kia."

Mẹ kế say rượu sau khi tỉnh, khẳng định sẽ còn hành hạ Khăn Đỏ tệ bạc hơn, mặc dù không biết thật sự có chuyện đó phát sinh hay không, nhưng tốt hơn vẫn là chuyển nó đi.

"Anh nha..." Hạ Lẫm cười cười lắc đầu: "Tôi cảm thấy có một ngày, Khăn Đỏ sẽ trở về tìm anh báo đáp."

Bọn họ đến nơi, chia tay trước cửa phòng, Hạ Lẫm thấp giọng hỏi: "Buổi diễn ngày mai, anh có ra tay nữa không?"

"Chắc là sẽ không, trừ khi phát sinh tình huống khẩn cấp." Vương Vân Chi suy nghĩ một chút, nói.

"Vậy tôi cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi." Hạ Lẫm gật đầu.

Về đến phòng, Vương Vân Chi để cái hộp lên phòng, sói con cũng tò mò nhảy lên bàn, dùng vuốt nhỏ gảy gảy mấy tấm ảnh bên trong.

Tấm ảnh chụp trên cùng bị nó gạt ra, Vương Vân Chi cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần.

Lúc này đây, cậu nhìn thấy trong hình có một thứ trước đây không chú ý tới -- hai thân ảnh nho nhỏ quen thuộc.

Chú thích:

(2) Tào Tuyết Cần: là tác giả của tác phẩm Hồng Lâu Mộng. Giả Bảo Ngọc cũng chính là một nhân vật trong tiểu thuyết của ông.