Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng

Chương 89: Ngoại truyện 3




Thật ra thì Bao Tử vẫn còn hơi ngờ vực về chuyện Hoắc Sâm nhận đóng phim "Cuộc sống hạnh phúc của Husky", phải nhớ rằng hình tượng trên phim của nam thần nhà cô một là phải chuẩn men, hai là kiểu nhân vật công tử tuấn tú phong nhã, nào có thấy anh làm nũng tỏ vẻ đáng yêu bao giờ đâu TAT.

[Hơn nữa đối tượng để anh làm nũng lại chính là cô nữa chứ, sợ quá đi!]

Nếu diễn vai này thì chắc khó khăn lắm đây, Bao Tử phồng má nghĩ ngợi, dù gì thì vẻ ngoài cao lớn của anh nhìn hợp với kiểu vai tổng tài bá đạo hơn.

Tự nhìn lại bản thân →_→.

[Chậc, kẻ tám lạng người nửa cân, không nên chê bai nhau làm gì.]

[Không, rõ ràng là cô nhìn ngốc nghếch đáng yêu hơn mà.]

Mặc dù cô đã từng đóng rất nhiều vai xác chết, cùng những vai nha hoàn hay chạy vào hô lên "Tiểu thư tiểu thư có chuyện không hay rồi!", hơn nữa lúc diễn những cảnh đó, cô luôn nắm chặt tay thành nắm đấm, âm thầm thề rằng rồi sẽ có một ngày mình được làm nữ chính, nhưng khi chuyện đó trở thành sự thật thì Bao Tử lại nghĩ – Con heo mập là mình đây cuối cùng cũng phải vào lò sát sinh rồi QAQ.

[Cố gắng thể hiện hết kĩ năng diễn xuất của bản thân nào.] [Để cho nam thần nhìn thấy cái gọi là cao thủ trong dân gian.]...

Có điều là, hiện thực quá mức tốt đẹp sẽ khiến cho người ta quên mất câu "Ra quân không nhanh là sẽ chết trước".

Trong ánh mắt mê muội của Bao Tử, thì việc Hoắc Sâm kí cho cô hẳn năm chữ kí chứng minh rằng anh là người rất có phong độ, suy ra anh nhất định sẽ lấy thân phận đàn anh ra để giúp đỡ lớp đàn em như cô nhập vai một cách tốt nhất = v =.

Thế nhưng, kết quả lại...

Ngay trong lúc cô đang đọc kịch bản, cố gắng hóa thân thành một học sinh cấp ba, bỗng có một người vòng tay qua đầu cô rồi giật cái kịch bản trong tay cô, ai mà dám quấy rầy người ta vậy hả? Đúng là muốn chết mà! Bao Tử bừng bừng khí thế quay đầu lại, trừng to mắt nhìn xem kẻ nào rảnh rỗi tự dưng đến làm phiền mình.

Ngay sau đó, hai người lập tức có hai suy nghĩ khác nhau.

Bao Tử: Ôi trời, thì ra là nam thần của mình, huhu, anh hãy quên cái trừng mắt vừa rồi của em đi nhé, thật sự thì bánh bao em là một thục nữ chính hiệu đấy ạ, vừa đáng yêu lại cởi mở = v =.

Hoắc Sâm: Hơ ~ Đáng yêu quá, nhìn như con chuột nhỏ đang giữ kho thóc vậy.

Trong lòng bỗng chốc nhộn nhạo cồn cào như sóng vỗ, cũng may là hai người chỉ sững sờ một lát rồi bình tĩnh lại ngay.Cái búi tóc củ tỏi của Bao Tử có vài sợi hơi vểnh lên, nhìn rất ngốc nghếch đáng yêu, gương mặt bánh bao nhỏ bé đỏ hồng khẽ mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.Không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào mà Hoắc Sâm lại giơ tay ra ấn nhẹ lên cái búi tóc ngố của Bao Tử, một lần chưa đủ đã, lại ấn thêm mấy lần nữa.

Bao Tử: QAQ

[Làm gì vậy hả làm gì vậy hả?]

[Vất vả lắm mới nhớ được lời thoại, giờ lại quên hết rồi.]

"Này bánh bao mềm, em biết đóng phim à?"

"→_→"

[Có tin em sẽ "chết" ngay tại đây cho anh xem không?]

Mẹ Hoắc đứng nhìn cảnh này, trong lòng rạo rực lắm: Phải thêm cảnh thêm cảnh thôi, mấy cảnh hôn càng phải thêm thêm thêm = v =.

[Cảm giác con trai mình có khả năng sắp lấy vợ rồi, người làm mẹ thật sự không thể kìm chế nổi sự phấn khích.]

...

Lục Hoài không thể ngờ được rằng đối tượng xem mắt thứ 37 của mình lại chính là bạn học thời cấp ba mà hắn thầm mến, Tiết Sở.Trái tim thiếu nam ngủ vùi lâu năm của hắn bỗng chốc sống lại, nhớ hồi đó hắn cũng không cao lắm, thành tích học thì kém đến mức không đành lòng nhìn thẳng, mặc dù có một gương mặt rất điển trai nổi bật, nhưng đám con gái thì vẫn thích mấy tên biết đánh bóng rổ và học giỏi hơn.

[Đúng là không có mắt nhìn xa.]

[Học giỏi thì làm được gì? Có ăn được không?]

Ngón tay thon dài như ngọc của Lục Hoài nhẹ nhàng vuốt ve thành cốc, từ tốn thổi nhẹ, ánh mắt sáng rực nhìn cô bé ngồi đối diện.Đã nhiều năm trôi qua, vậy mà nhìn cô không thay đổi gì nhiều, vẫn là cái dáng vẻ nhu nhược dễ bắt nạt đó.

Cô bé đối diện nhận thấy ánh mắt của hắn thì ho nhẹ một tiếng, hai má đỏ bừng.Tiết Sở không nhớ rõ người này, chỉ cảm giác là trông hắn rất quen, rất đẹp trai, ánh mắt đen sâu thẳm như muốn hút người ta vào đó.Trước kia lúc còn đi học, cô đã được ba mẹ dạy là tuyệt đối không được yêu sớm, cô là con ngoan nên rất nghe lời ba mẹ.Sau này khi tốt nghiệp đại học rồi, những chàng trai tốt thì đều đã bị người ta giành mất, còn cô vẫn tiếp tục cô đơn lẻ loi một mình thôi.Thế là mẹ cô lại sốt ruột, lập tức ném cô đi xem mắt, hiện giờ đại khái là mẹ cô nghĩ cô có thể gả đi được rồi QAQ.

Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, Lục Hoài nhớ lại thời cấp ba của mình...

Cô bé ngồi trước mình luôn rất chăm chú nghe giảng, dáng vẻ đoan chính khiến hắn cảm thấy rất không thú vị, đã nửa học kỳ ngồi trên dưới nhau rồi mà hai người chưa nói với nhau được câu nào, cho đến một ngày sau khi thi giữa kì, giáo viên tiếng Anh mặt không đổi sắc đi vào lớp nói: "Hôm nay tôi sẽ trả bài thi cho từng người, tôi gọi tên ai thì người đó lên lấy bài về."

Lục Hoài nhìn các bạn trong lớp lần lượt lên lấy bài thi về, dựa theo số điểm từ cao đến thấp, đến bài cuối cùng, hắn biết nhất định sẽ lại có một trận cười cho mà xem.

"Ai là Lưu Đức Hoa? Đứng lên tôi xem nào!"

Quả nhiên cả lớp lập tức cười ầm lên, Lục Hoài thờ ơ đứng dậy, nghe cả lớp cười nhạo, đón nhận lời phê bình của giáo viên.

Không ngờ lúc tan học, bạn nữ ngồi trên lại xoay người lại, hai mắt sáng rực, điệu đà nói: "Ừm...

mình nói nhỏ cho cậu biết nha, mình cực kỳ thích Lưu Đức Hoa đó."

...

Dời lại tầm mắt về chỗ cũ, trong lòng ấm áp hẳn, lúc đó hắn cho rằng con nhóc này cũng có mắt nhìn đấy, bởi vì trùng hợp là hắn cũng rất hâm mộ Lưu Đức Hoa.

Tình cảm đơn phương âm thầm thời tuổi trẻ, dần dần đã bị thời gian làm phai nhạt, nhưng bỗng dưng có một ngày, người bạn thầm mến lại xuất hiện trước mắt bạn, lúc đó tim bạn sẽ lại đập rất mạnh.Lục Hoài nghĩ, đã từng gặp gỡ khá nhiều người rồi, nhưng hắn đều không ưng ai cả, chắc là vì để đợi cô bé này đây, cứ tiếp tục tiến tới cũng không phải ý tồi.

---

Việc quay phim vô cùng thuận lợi, không chỉ các nhân viên làm việc mà ngay cả Hoắc Sâm cũng phải giật mình, cô bé không có danh tiếng gì này ai ngờ lại diễn khá tốt, cực kỳ nhập vai vào nhân vật.

Vai diễn Tiết Sở được yêu cầu là phải dễ xấu hổ, dịu dàng và trầm tính, Bao Tử đã làm rất khá, lúc ngồi ở quán cà phê, thấy đối tượng xem mắt đang nhìn mình, mặt và tai cô đã đỏ bừng lên rồi, mọi người đều trầm trồ khen ngợi cô nhập vai tốt, nào có biết đó chỉ đơn giản là phản ứng của một fan girl khi diễn chung với thần tượng của mình mà thôi.

→_→

Liên tiếp gặp may mắn.

Chờ khi phim được phát sóng, nhất định mọi người sẽ nói cô thế này – Diễn viên giỏi còn nhiều lắm chứ, chỉ là chưa được khai quật thôi, nhìn cái cô đóng vai Tiết Sở này đi, cách diễn đa dạng làm cho nhân vật trở nên rất sống động đúng không?

...

Lúc nghỉ ngơi, bạn Hoắc nào đó cứ nhìn bạn Bao nào đó suốt thôi, ý tứ trong ánh mắt thì không rõ, đại khái cũng chẳng có ý gì đâu, nhưng lọt vào mắt của mẹ Hoắc thì lại thành...ánh mắt si tình.

A, con dâu trắng trẻo tròn tròn của mẹ =w=.

A, sau này sẽ còn có thêm một cháu trai trắng trẻo tròn tròn nữa =w=.

Đứng lên, bạn Hoắc nói với bạn Bao: "Chậc chậc, không ngờ đó, em thật biết diễn đấy nhỉ."

Bạn Bao nghe thế nào lại thành "Em thật xinh đẹp": "= v ="

[Ôi má ơi, nam thần khen mình xinh kìa.]

[Xấu hổ khủng khiếp xấu hổ khủng khiếp =3=.]

Hoắc Sâm: "..."

Trong lòng hắn nghĩ: Chậc, làm một diễn viên nhỏ bé thật không dễ dàng, mới khen đại một câu thôi mà người đã lâng lâng như bay ra ngoài không gian rồi kìa.

Diễn viên đóng vai Lục Hoài và Tiết Sở hồi cấp ba sẽ giao cho hai diễn viên trẻ đóng, sau khi trưởng thành thì mới đổi lại diễn viên.

"Chúng ta diễn không ra được cảm giác thời còn đi học đâu." "Idol à, anh đang ngầm thừa nhận là mình già đấy à →_→?" "..."

Thế mà lại bị con nhóc này làm cho á khẩu không trả lời được! Hoắc Husky chuẩn bị phản kích, không mặn không nhạt liếc nhìn Bao Tử đang đứng bên cạnh mấy lần, nói: "Thế thì chắc là em có thể diễn được vai học sinh trung học nhỉ?"

"(☆_☆)"

Sau đó Bao Tử trông thấy idol nhà mình nhìn thẳng vào ngực mình, mỉm cười nói: "Dù sao thì em vẫn còn chưa dậy thì mà."

"..."

[Lửa giận ngút trời, hừng hực thiêu đốt.]

[Anh có thể vũ nhục trí thông minh của em, nhưng không thể vũ nhục bánh bao hấp của em!]

[Không phải nó không lớn, nó chỉ chưa phồng lên đủ mà thôi!]

[Bây giờ anh lại dè bỉu tạo áp lực cho nó như vậy, thật không thể chịu được!]

"Còn anh thì già quá rồi nên không diễn được đâu →_→."

"..."

---

Xem mắt thành công, cha mẹ hai bên đều vô cùng hài lòng.

Tiết Sở cảm thấy nếu cả cuộc đời có một người đàn ông đẹp trai thế này ở bên mình cũng tốt, nhìn quần áo và tính cách thì có thể thấy rằng anh là một người đàn ông tốt.

Kết luận là, đừng bao giờ mất hi vọng vào tương lai, xem mắt cũng có thể nhặt được báu vật đấy.

Song, đợi đến khi chính thức chung đụng với nhau...

Cái quái gì đây!!!

Cái người đang dựa vào cô làm nũng là ai?

Cái người đang rụi vào cổ cô làm bộ đáng yêu cầu được vuốt ve là người nào?

Tiếp theo...

Cả nam nữ chính đều đơ không chịu được, Hoắc Sâm lần đầu tiên thân mật gần gũi với con gái, toàn thân đều mất tự nhiên, lại còn bắt hắn làm nũng các thứ nữa chứ, đủ lắm rồi! Vốn hắn còn muốn dùng thế thân, kết quả thế thân lại bị mẹ hắn đuổi đi rồi, Hoắc Sâm đành phải tự mình ra trận, tuy có hơi ngại ngùng một chút vì không quen, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thích mùi hương trên người Bao Tử TAT.

[Giống như một cái bánh bao lớn nóng hổi đang tỏa hương bốn phía vậy.]

Đạo diễn không hài lòng hô cut, Bao Tử đè nén sự kích động trong người, cứng nhắc đẩy Hoắc Sâm đang rúc vào cổ mình ra.

[Anh còn không tránh xa em ra thì em sẽ đè anh xuống luôn đấy QAQ.]

Hoắc Sâm như bị điện giật, một phát nhảy tót ra xa, quay lưng về phía Bao Tử, thấp thoáng có thể nhìn thấy hai tai của hắn đang đỏ lên.

Không sai, Husky người ta đang xấu hổ.

...

Các lần quay tiếp theo bị NG liên tục, lúc thì bởi hai người diễn không tự nhiên, lúc thì vì Hoắc Sâm tự dưng lại cố tình trêu chọc Bao Tử, lúc lại vì sự lãng mạn lan tỏa giữa hai người quá nhiều, nhiều hơn hẳn so với suy nghĩ của mọi người!!!

Đạo diễn: "..."

[Này này này, trong phim đâu phải như thế chứ!]

---

Kịch bản ban đầu là nắm tay hôn trán cuối cùng không được thực hiện, mẹ Hoắc nói được làm được, rất tùy hứng bảo biên kịch sửa hôn trán thành hôn môi luôn, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến nội dung, biên kịch tất nhiên là đồng ý.

Sau một thời gian chung đụng, Hoắc Sâm cảm thấy mình đã dần thay đổi thái độ và cảm thụ khi ở cạnh Bao Tử, rất khó nói, chỉ biết là hắn rất muốn bắt nạt cái bánh bao mềm này thôi.

---

Đế Đô về đêm, ngẩng đầu nhìn lên sẽ thấy một bầu trời đầy sao.

Mặc dù xem mắt thành công, nhưng cũng không có nghĩa là hai người sẽ kết hôn ngay, Lục Hoài nắm tay Tiết Sở đi dạo, ánh đèn đường kéo dài bóng của hai người.

Đứng lại trước cửa khu nhà, hai người lưu luyến không muốn xa nhau. "Em lên nhà đây, anh cũng về sớm đi." Lục Hoài vuốt tóc cô, dịu dàng đáp: "Ừ."

Thế nhưng lúc Tiết Sở vừa quay người đi thì lại bị người yêu kéo lại ôm vào lòng, giọng anh như đang làm nũng: "Anh không nỡ."

Dưới ánh trăng sáng tỏ, tình cảm trong lòng cũng tăng lên, Lục Hoài nâng mặt Tiết Sở, khẽ cọ hai chóp mũi vào nhau, sau đó cúi xuống hôn lên môi cô, ngay trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng.

Bao Tử: = v =

[Mặc dù chỉ là mượn góc độ chứ không hôn thật, nhưng cả đời này cô cũng không còn gì để nuối tiếc nữa rồi.]

...

Nhưng mà...

Bao Tử: (⊙w⊙)

[Sao anh lại bỏ ngón cái đang che môi em ra vậy?]

[Aaaaa, hôn thật rồi!]

[Mặt cục cưng nóng quá đi!!]

[Nụ hôn đầu của bổn bánh bao cứ như vậy mà mất rồi ư?]

Không lẽ sau khi nhận ra được cảm xúc khác thường của mình với bạn Bao, bạn Hoắc đã lập tức nảy sinh ý đồ xấu như vậy sao?