Nhật Kí Thanh Xuân: Dành Cả Tuổi Thanh Xuân Để Yêu Ai Đó♥ (Khi Chúng Ta Còn Trẻ)

Chương 1: Điều buồn nhất




* Pro5 về t nè:

Tên: Phương Ly

Cung Thiên Yết, nhóm máu 0

Có 1 em trai

Hết r~ Tôi nhạt quá mà

Một con người bình thường nhất trg số những con người bình thườngg. Chả có j nổi bật ở tôi. Ngoại hình bình thường. H còn xinh chán nhé. Hồi học cấp 2, t trông đen đen bẩn bẩn luộm thuộm hơn nhiều. Thậm chí nhiều lúc tủi thân bởi bị mọi ng chê xấu. Lúc nào cx ích kỉ ghen tị với những người xinh hơn... H đỡ hơn nh rồi:-) Lớn r cx bk son phấn một tí để có người để ý chứ. FA 17 năm rồi:'(

Học hành cx bthg. Tôi thiên về các môn xã hội hơn. Tự nhiên thì dốt đặc. Toán còn bthg chứ hóa với lý thì... cạn~ Đc cái giỏi văn vs những môn hay học thuộc@

Tài năng cx chả có. Hậu đậu. Vụng về. Chả bk lm j. Một đứa ăn bám bố mẹ chính hiệu. Luôn nghĩ đến việc kinh doanh lm này lm kia. Nhưng... rồi lại thôi:-(

Tôi nhút nhát, hiền lành, tốt bụng. Dễ nổi nóng, dễ tự ái... nhưng cx dễ tha thứ. Tôi nhạy cảm lắm. Hay suy nghĩ nhiều.Haizzz:'(

So deep z chứ t cx như bao cô gái khác. Muốn có ny thoát fa. Mơ mộng tưởng tượng đủ kiểu... Ngày xưa thì ny hot boy học giỏi. H lại thik chàng trai răng khểnh có đôi mắt cười. Ngồi xem phim Hàn phim Thái r mơ mộng đủ thể loại.

Mà thường trg phim các chàng trai thường thik những cô gái phân làm 2 loại.

Loại 1: Cá tính đanh đá tsun.

Loại 2: Ít nói ấm áp dịu dàng. Thg ko nổi bật nhưng lại đc soái ca chú ý. Như là Tô Cẩm Vận hay Tiết Sam Sam chẳng hạn. Mà tôi thấy tôi rất giống loại 2 nhé^^ Rất bthg mà việc kiếm ny lại rất phi thg. Có khi nào t lại quen đc một hot boy famous trg trường?

Bắt đầu atsm r¤¤ Nhưng dù j cx phải thật tươi tắn trg ngày khai trường. Phải thật xinh đẹp ngay từ đầu bởi ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Mà muộn r lên giường đi ngủ thôi. Lên giường đi ngủ. Nói thế chứ có ngủ đc đâu. Đêm nào chả suy nghĩ. Đau nhất là ùa về những kí ức. Nó mang tên: Cô đơn~

Nghĩ lại khoảng thời gian lớp 10. Nó đau y như khoảng thời gian cấp 2. Ko bạn bè. Cô đơn đến tột cùng. Có những lúc chỉ muốn ôm ai đó và khóc lên, chia sẻ mọi buồn đau.Nói rằng tôi cô đơn lắm. Cảm giác cô đơn bạn đã từng trải qua? Nó đau lắm. Tôi luôn muốn chôn vùi khoảng time cấp 2 vì toàn những kỉ niệm buồn đau. Nào là bị chê xấu bị ghét bị cô đơn.... Tôi đã cố lên cấp 3 phải thay đổi. Ko đc nhút nhát mà phải chủ động kết bạn. Vì tôi sợ cô đơn. Sợ ko có ai ghép cặp khi đi tham quan. Sợ ko ai ngồi chung bàn khi ăn tổng kết hk... Và quá khứ một lần nữa lặp lại réo rắt vào tim tôi. Đau đến thấu xương thấu tủy. Những kí ức đau khổ nhất òa về trong tâm trí. Khóc đc, tuôn ra đc đã tốt. Nhưng tôi ko khóc đc. Lệ cứ chảy ngược vào trg tim. Đó mới thực là nỗi đau. Ko bk phải làm sao. Ko bk cùng ai chia sẻ. Bố mẹ đã hi sinh đã vất vả vì tôi rồi. Tôi ko muốn chia sẻ để bố mẹ thêm lo. Mỗi đêm lại thức trắng suy nghĩ... Tôi tự hỏi tại sao mk cô đơn lại ko có bạn? Tôi đã rất cố gắng rồi mà. Vì cả bản thân và vì cả bố mẹ.

Có lẽ ông trời vẫn cho tôi một cơ hội cuối. Nhà tôi chuyển sang tuyến khác. Tôi sẽ chuyển trường. Có vài đứa biết còn tỏ ra vui sướng.. Kệ lũ chúng mày;-) Bơ đi mà sống~

H đã 12h35. Trg đầu tôi vẫn dày đặc một mớ suy nghĩ. T đã lên đủ các trang web tư vấn về việc kết bạn blabla. T đã dồn hết tâm trí vào nó để mong có bạn. T và nó sẽ đi chơi khắp nơi tám đủ thứ chuyện mặc đồ đôi này nọ... Có bạn vui lắm đúng ko. Trời có đủ hiểu tôi? Ánh trăng nói hộ lòng tôi với ông trời nhé.Nếu hiểu đc lòng tôi làm ơn cho tôi có bạn. Một người thôi... Đã đủ rồi~

T cx từng có 1ng bạn. Chơi từ hồi tiểu học đến hết lớp 7. Sang lớp 8 thì tôi có nghỉ học mất 3 tuần vì viêm amidan. Sau khi đến lớp học lại t muốn ôm chầm và nc với nó ngay. Vì ở lớp tôi chơi vs mk nó. Khoảng thời gian bị bệnh có mk nó đến thăm tôi. Chứ có éo đứa nào thèm care. Nhiều khi cx buồn nhưng đành bơ đi mà sống~ Vậy mà đến lớp nó lạnh nhạt vs tôi vô cùng. Tôi thấy nó đã vui vẻ bên đám bạn khác. Nó ko thèm nc với tôi. Gặp tôi lơ đi. What the thể loại? Và chuỗi ngày cô đơn hơn cả ác mộng bắt đầu từ đó.

Mà cứ nghĩ lại cho đau đầu làm j. Tự nhủ lòng phải quên đi mà ko đêm nào tự cắn dứt lương tâm.

Thôi... Cuộc sống luôn cho ta một cơ hội. Đó là ngày mai. Quyết tâm. Mạnh mẽ lên nào cô gái nhỏ. Điều j đến sẽ đến... Đừng để mất cơ hội lần nữa. Hãy cố gắng để có một quãng đời thanh xuân rực rỡ đi nào.

Bóng đêm che phủ ôm trọn trời mây. Trăng che phủ ôm trọn cây đa chú cuội. Còn tôi vx cứ ôm trọn niềm hi vọng đó. Khắc nó vào tim... từ rất lâu. Màn đêm tối mịt. Trăng đã khuyết. Sao đã tàn hơn. Còn tôi thì dần chìm vào giấc ngủ với bao giấc mơ ko màu... Lặng quên bao ưu phiền. Ngủ thật ngon. Suy nghĩ về một ngày mai tươi sáng~★★★