Nhất Kiến Chung Tình

Chương 64




“Nga? Nổi giận như vậy không phải là ghen thì là gì?” Nhan Tuấn dựa sát Tiêu Vũ Lạc, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ mọng mềm mại, “Tốt lắm, hiện tại hiểu lầm đã được làm sáng tỏ, chúng ta trở về đi, Phi Kì rất lo lắng cho ngươi.”

“Không cần, ta không quay về, Tuấn, ta, hiện tại ta không thể đối mặt với Phi Kì.” Tiêu Vũ Lạc quay mặt đi.

“Vũ Lạc?”Nhan Tuấn mờ mịt, “Ngươi và Phi Kì đã xảy ra chuyện gì ?”

“Tuấn, ta biết ta như vậy là không đúng, nhưng chỉ cần ta nghĩ đến y và, và Thục phi đã ..” Đôi mắt Tiêu Vũ Lạc hồng lên, nghẹn ngào không nói nên lời.

“Phi Kì cùng Thục phi a, ” Nhan Tuấn hiểu được ý nghĩ của Tiêu Vũ Lạc, lập tức ôm hắn vào lòng, “Ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, phải tin tưởng y, biết không?”

“Nhưng nàng đã mang thai.” Trong mắt Tiêu Vũ Lạc đong đầy nước mắt.

“Cái gì? Ngươi nói Thục phi mang thai ?” Nhan Tuấn kinh ngạc, “Làm sao có thể?”

“Là thật đó! Ngay tại yến tiệc ngắm hoa, ta chính tai nghe được, còn chính mắt nhìn thấy Phi Kì ôm nàng quay về nghỉ ngơi, Tuấn, ta cũng không muốn nghĩ như vậy, nhưng hiện tại ta thật sự không thể đối mặt với y, ngươi cho ta ở nhà từ từ suy nghĩ lại được không?”

“Không được, ta lo lắng cho ngươi, hơn nữa chuyện Thục phi mang thai không đơn giản như vậy, trong đó nhất định có âm mưu.” Nhan Tuấn quay mặt Tiêu Vũ Lạc lại, thực nghiêm túc nhìn hắn, “Vũ Lạc, ta lặp lại lần nữa, ngươi phải tin tưởng ta cùng Phi Kì, tín nhiệm chúng ta, không nên suy nghĩ bậy bạ, chăm sóc tốt bản thân, chuyện khác không cần để ý tới, biết không?”

“Tuấn?” Tiêu Vũ Lạc hơi do dự, “Ân, ta đã biết.”

“Tốt, vậy bây giờ hồi cung thôi, ta nghĩ chuyện này rất nhanh sẽ thấy kết quả.” Nhan Tuấn ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt thâm thúy xa xôi.

“Chủ nhân, Hoàng thượng tới.” Giọng nói của Ảnh Thương từ ngoài cửa truyền vào.

“Cái gì?” Tiêu Vũ Lạc kinh ngạc, lập tức nghe được Tiểu Bảo cao giọng hô: “Hoàng thượng giá lâm!”

Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đẩy ra, Lê Phi Kì ngược sáng đứng ở cửa nên không thấy rõ biểu tình trên mặt, Tiêu Vũ Lạc ngốc lăng nhìn y, không biết làm sao.

“Lạc Nhi!” Lê Phi Kì đột nhiên lao tới, gắt gao ôm chặt hắn, tựa như ôm lấy vật báu vô giá, “Đừng rời xa ta được không?”

“Phi Kì ~~~” Tiêu Vũ Lạc trong mắt dâng lên hơi nước, bị ôm chặt như vậy, hắn cảm giác được Lê Phi Kì đang run rẩy, nhẹ nhàng gật đầu, “Ân, ta tin tưởng ngươi, sẽ không rời xa ngươi.” Những lời này vừa nói cho y nghe, cũng nói cho bản thân nghe.

“Phi Kì, sao ngươi lại tới đây?” Nhan Tuấn nghi hoặc.

“Lúc ta ở trong cung chờ tin, Tiểu Dật dùng bồ câu đưa thư nói cho ta biết Lạc Nhi ở đây, vì thế liền chạy tới.”

“Ân? Tiểu Dật cư nhiên bán đứng ta!” Tiêu Vũ Lạc nhíu mi.

“Lần này Tiểu Dật đã làm được việc tốt a.” Nhan Tuấn cười.

“Lạc Nhi, chúng ta hồi cung đi!” Lê Phi Kì ôm lấy Tiêu Vũ Lạc ra ngoài, Nhan Tuấn cũng cùng nhau rời đi.

Ánh trăng nhẹ nhàng lên cao, ban đêm ở kinh thành cũng không thật sự yên lặng, thỉnh thoảng có vài tiếng rống giận từ trong dịch quán truyền ra đánh vỡ đêm tối yên tĩnh.

“Hỗn đản, lấy cái chân thối của ngươi ra khỏi người ta!” Lê Phi Dật rống giận, nguyên nhân là do tướng ngủ của mỗ vương tử điện hạ thật sự quá kém, liên tục gác chân lên người cậu.

“Ân ~~~” Người đang làm mộng đẹp một chút cũng không tỉnh.

Lê Phi Dật chịu không nổi, một cước đá văng Gia Luật Văn Tu, quấn chăn thật kỹ rồi lui vào bên trong, nghĩ thầm ta ngủ ở trong như vậy, chắc gã sẽ không gác chân lên người ta nữa đi? Nhưng trời không chiều lòng người, Gia Luật Văn Tu bị đá văng xong liền giống như nhuyễn trùng nhích tới bên Lê Phi Dật, lần này lại với chân vào chăn của Lê Phi Dật, ôm lấy đùi cậu.

Lê Phi Dật gân xanh nổi lên, xốc chăn lên, liều mạng muốn gỡ bỏ hai chân đang quấn quít lấy chân cậu, chẳng qua cậu không xốc chăn lên thì còn tốt, vừa xốc lên liền tiện cho Gia Luật Văn Tu, gã giống hệt con bạch tuộc quấn lên Lê Phi Dật, dù cậu vùng vẫy như thế nào cũng không thoát ra được , hết cách, cậu đành phải đắp chăn lên, chẳng qua là tính cả Gia Luật Văn Tu.

Cứ như vậy, hai người biến thành ngủ cùng một ổ chăn. Lê Phi Dật thật sự mệt mỏi, tuy rằng bị cái tên ngủ y như lợn chết ôm chặt rất không thoải mái, nhưng vẫn không cản lại tiếng gọi của Chu Công, chậm rãi nhắm mắt lại.