Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Tổng Tài Trùng Sinh

Chương 93: Mối Tình Đầu Của Anh






Ngày hôm sau.

Khương Chi Chi vừa ngáp vừa vươn vai đi ra ngoài, đột nhiên phát hiện Nguyên Cận Mặc đang dựa vào khung cửa, nặng nề nhìn cô.

“Thu xếp một chút, tí nữa đến khoa học công nghệ Khoa Nhĩ.


Hai từ cuối cùng quanh quẩn trong đầu, ngay lập tức thổi bay cơn buồn ngủ của cô.

Đây là điều kiện mà Nguyên Cận Mặc đã hứa khi cô đồng ý làm “công cụ chạy bằng cơm” tối qua, đưa cô đến Khoa Nhĩ!
Khoa học công nghệ Khoa Nhĩ là công ty công nghệ lớn nhất được kiểm soát bởi Nguyên Thị.

Nó nắm giữ các công nghệ nòng cốt, có thể nói là đứng đầu trên toàn thế giới!
Nếu như có thể đi một chuyến đến Khoa Nhĩ, chắc chắn đây là sự trợ giúp không có giới hạn đối với tương lai của Phù Sinh.

Vừa hay gần đây cô đang đau đầu với chức năng lặp lại của ứng dụng giảm cân, nói không chừng khi đến Khoa Nhĩ sẽ có cảm hứng mới!
“Chờ tôi một chút, tôi tới ngay đây!”
Khương Chi Chi lập tức quay về phòng, thay đồ gọn nhẹ rồi theo Nguyên Cận Mặc đi ra ngoài.

Khoa Nhĩ là công ty khoa học công nghệ lớn nhất ở Thành Đô và cũng có nhà máy nghiên cứu lớn nhất.

Nếu không có thủ tục và giấy tờ tùy thân tương ứng, ngay cả cổng cũng không thể vào được.

Có cơ hội nhìn thấy những công nghệ mới đứng đầu thế giới, tất nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này.

Thay quần áo bảo hộ lao động, Khương Chi Chi đi theo sau Nguyên Cận Mặc vào các phòng thí nghiệm, tìm hiểu về những nghiên cứu công nghệ mới nhất.

Lấy sổ ghi chép luôn mang theo bên người ra, nghiêm túc ghi lại những điểm chính.

Đôi mắt cô tập trung vào cách vận hành của các cỗ máy, chìm đắm vào công nghệ tinh vi.

“… Trong khi xử lý số liệu lớn, hệ thống phải được sử dụng để tiến hành sao lưu, như thế có thể đảm bảo khả năng lấy lại được dữ liệu khi hệ thống bị lỗi…”
Khương Chi Chi vừa nghe kỹ sư bên cạnh giải thích, vừa lấy điện thoại ra ghi chú lại những điểm chính trên đó.

Đôi mắt trong veo sáng ngời, như một miếng bọt biển không ngừng tiếp thu những kiến thức mới.

Sống lại một đời, cô không muốn phụ thuộc vào trí nhớ và những kinh nghiệm trước đây để làm việc, chỉ có tìm tòi học hỏi thì mới không lãng phí những cơ hội hiếm có.

Cô mải mê hừng hực khí thế nghiêm túc ghi lại những lời kỹ sư nói, hoàn toàn không chú ý đến đôi mắt hẹp dài phía sau.


Nguyên Cận Mặc hơi cong môi, ánh mắt sâu thẳm.

Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú làm việc của Khương Chi Chi, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều có cảm giác rất khác nhau.

Tuổi còn trẻ, nhưng làm mọi chuyện không hề có chút thiếu sót, mỗi lần nộp báo cáo lên đều hoàn hảo như khuôn mẫu tiêu chuẩn.

Cô giống như đang săn tìm kho báu ở trên một hòn đảo biệt lập, vẫn luôn duy trì cảm giác ngạc nhiên mới mẻ.

Đôi mắt anh tối sầm xuống, ánh nhìn lần nữa lướt theo…
Tất bật theo sau mọi người đi về phía trước, đầu óc Khương Chi Chi bắt đầu dậy sóng.

Nếu muốn khởi động chương trình đồng thời phân tích và chỉnh sửa số liệu, chỉ dựa vào công nghệ thì không phải thuốc chữa bách bệnh, còn phải dự phòng phương án b, nhân viên của công nghệ Phù Sinh cũng nên bắt tay vào chuẩn bị là vừa…
Hậu quả của việc quá tập trung làm việc là không chú ý đến con dốc trước mặt.

Cho đến khi cơ thể không kiểm soát được lao về phía trước cô mới kịp phản ứng thì đã muộn rồi.

Cảm thấy bản thân ngày càng gần sàn nhà trước mặt, Khương Chi Chi nhắm chặt hai mắt theo bản năng.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên thắt lưng được một sức lực mạnh mẽ kéo lại, dùng sức nhấc lên, cảnh tượng té ngã trên đất không hề xảy ra như dự đoán.

Thở phào nhẹ nhõm, cô vô thức nhìn sang bên cạnh.

Chính là Nguyên Cận Mặc đã kéo cô lại, gần như ôm vào lòng, nếu không thì cô đã ngã rồi.

“Đi bộ không nhìn đường, đáng đời lắm.

” Người đàn ông ngoài miệng nói lời độc địa, ánh mắt lại quan sát một lượt, thấy cô không bị thương mới buông lỏng tay ra.

“Cảm ơn.

” Khương Chi Chi ngượng ngùng cười một tiếng, cậu hai nhà họ Nguyên bỗng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Mắt tối xuống, yết hầu Nguyên Cận Mặc khẽ động.

Sự nóng bỏng bị kìm nén dưới đôi mắt đen nhánh lần nữa không yên phận dâng trào.

Khương Chi Chi không cảm thấy có gì khác thường, nói lời tạm biệt với Nguyên Cận Mặc.

“Cận Mặc, hôm nay tôi đã thu hoạch được rất nhiều, phải quay về tiêu hóa đây, bái bai…”
Cô cả nhà họ Khương bật dậy, vội vàng bỏ chạy như một làn khói.

Nghiêm túc tuân thủ phong cách dùng xong thì vứt…
Khương Chi Chi và Du Ánh đang cùng chia sẻ sau một ngày làm việc vất vả.

Diêu Băng bất ngờ xuất hiện với một cặp kính to đùng.

“Wow, Diêu Băng, cô thật sự đã gầy hơn rất nhiều đó.

” Du Ánh khiếp sợ ngước nhìn.

Hiện tại vóc dáng của Diêu Băng chưa phải là hoàn hảo, eo vẫn còn một chút mỡ thừa, nhưng so với người gần một trăm cân ngày trước thật sự như hai người khác nhau.

“Ha ha, quả thật có thay đổi.

” Diêu Băng nói với vẻ tự hào.

Cô giống như là lột xác hoàn toàn vậy.

“Đúng vậy, không tệ, hẳn là khoảng thời gian này rất vất vả.

” Khương Chi Chi nhìn Diêu Băng, trong lòng cảm động không thôi.

Cô cũng từng là người giảm cân từng bước, Diêu Băng có thể thay đổi lớn như thế trong một thời gian ngắn, chắc chắn là phải cứng rắn nghiêm khắc với cơ thể mình rất nhiều.

“Chỉ cần có thể giảm cân, tôi sẵn sàng làm bất cứ thứ gì.

” Tầm mắt Diêu Băng dừng lại trên người Khương Chi Chi, đáy mắt lóe lên một chút ganh tị: “Nếu tôi có thể trở nên xinh đẹp như cô, chịu khổ thêm chút nữa tôi cũng bằng lòng!”
“Tôi cũng vậy!” Du Ánh gật gù như gà mổ thóc, không nhịn được bóp bóp vòng eo thon thả của Khương Chi Chi: “Chi Chi giỏi ghê, sắp có cơ bụng luôn rồi, hấp dẫn thật đó.


“Ngậm miệng lại rồi hành động đi, cậu cũng có thể làm được.

” Khương Chi Chi nhẹ giọng trêu đùa một câu, lập tức chọc cho Du Ánh điên cuồng lắc đầu: “Tớ không thể nhẫn tâm chia tay với đồ ăn vặt được, không thể!”
Người sành ăn phải buông tha cho đồ ăn ngon, thần thiếp không làm được đâu.

Lười để ý đến Du Ánh đùa giỡn, Khương Chi Chi mỉm cười, thản nhiên hỏi ý của Diêu Băng.

“Tôi… Muốn ký hợp đồng.


” Diêu Băng nói xong, ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Cô đã giúp tôi quá nhiều rồi.


Một kế hoạch giảm cân được sắp xếp tỉ mỉ, một công thức nấu ăn được soạn sẵn hợp lí, còn có không ít những lời quan tâm khích lệ…
Diêu Băng cảm thấy mình nợ Khương Chi Chi quá nhiều, trong lòng có chút bất an, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nên ký hợp đồng sớm một chút.

Ngón tay giấu sau lưng không ngừng xoắn vào nhau.

Khương Chi Chi nhận ra được suy nghĩ của cô ấy, cô tiến lên dịu dàng ôm một cái: “Không cần gấp như vậy đâu, chờ đến khi cô hoàn toàn gầy xuống rồi đến ký cũng không muộn.


Cô hơi cong mắt: “Chẳng lẽ cô sẽ chạy ư?”
Diêu Băng ở trong giới giải trí đã thấy qua không ít người đẹp, nhưng cô ấy vẫn không khỏi lóa mắt trước sắc đẹp này.

Thật sự quá đẹp…
Hoàn hồn lại, đối diện với đôi mắt chân thành trong sáng, trong lòng cô ấy trào dâng một cảm giác vui mừng sâu sắc.

May mà ban đầu cô ấy không từ chối lòng tốt của Khương Chi Chi.

Chắc hẳn đây là sự lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời của cô ấy.

Ngày sum họp quan trọng của nhà họ Nguyên đang đến gần.

Với tư cách là “vợ” của Nguyên Cận Mặc, thỉnh thoảng Khương Chi Chi sẽ bị gọi đến nhà họ Nguyên phụ giúp.

Khương Chi Chi tự thôi miên chính mình, đây chỉ là công việc mà thôi.

Lúc này, lại là một cuộc điện thoại gọi đến từ biệt thự trên núi Nguyên thị.

“Chúng tôi bận tối mặt tối mày, cô thì tốt rồi, cả ngày không giúp được gì, đi làm một người rảnh rỗi.


Vừa bước chân vào phòng khách đã nghe được giọng nói miệt thị của Nguyên Thường Tĩnh.

Mấy ngày nay Khương Chi Chi đã nghe quá nhiều, cũng lười để ý đến.

Dù sao hợp đồng của cô và Nguyên Cận Mặc chỉ có một năm, lời nói của người nhà họ Nguyên cô không cần để trong lòng.

Cho nên khi Nguyên Thường Tĩnh bới lông tìm vết, cô cũng không cho chị ta chút phản ứng nào.

Cô chỉ nghiêm túc hoàn thành thật tốt nhiệm vụ mà Nguyễn Lam giao cho mình.

Trong lúc đang cẩn thận kiểm tra đơn đặt hàng thì đột nhiên từ xa truyền đến một tiếng động lớn, nghe kĩ mới biết là Nguyên Gia.

“Chị tiên nữ, lại đây chơi với tôi đi.


Nguyên Gia huơ huơ món đồ chơi trên tay, ồn ào không dứt, người giúp việc xung quanh không dám ra tay với cậu ta, chỉ có thể nhìn Khương Chi Chi cầu cứu.

Khương Chi Chi vốn không định để ý tới, nhưng Nguyên Gia thật sự quá sức ồn ào, Khương Chi Chi lo sẽ xảy ra chuyện, đành đi đến xem thử.

Nào ngờ vừa bước lên cầu thang, cả người chợt bị đẩy một cái, lập tức chui vào trong một căn phòng xa lạ!
“Lách cách!”
Cửa phòng bị khóa từ bên ngoài, Nguyên Gia cười ha ha: “Chị tiên nữ, chúng ta chơi trò trốn tìm đi…”
Tiếp đó giọng nói càng lúc càng xa, hiển nhiên người kia đã chạy đi mất rồi.

Khương Chi Chi nhíu mày, gọi điện thoại thông báo cho quản gia đến mở cửa, lúc này mới dành chút thời gian để đánh giá mọi thứ xung quanh.

Đây là một căn phòng vẽ tranh chật hẹp, như thể đã lâu không có ai vào, giá vẽ được phủ bằng một tấm vải trắng.

Tiện tay vén lên, phía trên phác họa một người phụ nữ.

Mái tóc người phụ nữ đen như thác nước, chân mày rõ ràng sáng sủa, đôi mắt như đẫm sương đêm, nhìn thoáng qua khiến người ta cảm thấy thương tiếc khôn nguôi.

Khương Chi Chi bình tĩnh quan sát, cẩn thận mở những bức tranh khác ra, phát hiện tất cả đều vẽ cùng một người.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một chút manh mối trên chiếc bàn cũ kỹ.

Mở mắc cài, đột nhiên bên trong rơi ra một bức ảnh, nghiêng ngả lắc lư rồi rơi xuống đất.

Khương Chi Chi nhặt lên, thổi bay bụi bặm bám trên đó, nghiêm túc nhìn xem, bỗng nhiên trợn to hai mắt.

Trong ảnh là một nam một nữ tựa lưng vào vườn hoa, tuổi chừng mười bảy mười tám, mặt mũi trông rất non nớt.

Nhưng dù là như thế, Khương Chi Chi chỉ cần dựa vào mặt mũi trẻ trung vẫn có thể nhận ra danh tính người đàn ông trong bức ảnh.

Là Nguyên Cận Mặc lúc còn trẻ.

Ngơ ngác nhìn chằm chằm bức ảnh, đầu ngón tay mát lạnh lơ đãng lướt qua khuôn mặt của người trong ảnh.


Trong bức ảnh, khuôn mặt kia vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt khiến Khương Chi Chi có chút ngạc nhiên.

Hóa ra Nguyên Cận Mặc còn có thể nở một nụ cười như vậy, xem ra người phụ nữ này rất quan trọng đối với anh.

Ánh mắt chuyển đến bên cạnh, trùng hợp thay người trong ảnh cũng chính là người phụ nữ trong vô số bản phác họa kia.

Khương Chi Chi nắm lấy tấm hình, nhận ra phía sau bức ảnh có hai chữ được viết nhẹ lên bằng bút dạ màu đen.

“Ấn Tuyết.


Ấn Tuyết?
Là tên của người phụ nữ này sao?
Khương Chi Chi nhíu mày, cô còn chưa kịp nghĩ đến quan hệ sâu xa trong đó, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

Sau khi đặt bức ảnh về chỗ cũ, cánh cửa được mở ra, quản gia sợ hãi chạy đến vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi mợ chủ.


Khương Chi Chi lắc đầu một cái, lúc này Nguyên Thường Tĩnh trùng hợp đi ngang qua, trong nháy mắt nhìn thấy tấm vải phủ lên bức tranh được vén lên.

Ồ, đó không phải là Ấn Tuyết à…
“Khương Chi Chi, cô đừng tưởng gả vào nhà họ Nguyên rồi thì có thể sống vô tư, từ lâu trong lòng Cận Mặc đã có người khác rồi, cô chỉ là vật thay thế mà thôi.

” Nguyên Thường Tĩnh chế nhạo nói: “Chờ cuối năm Ấn Tuyết đi du học về, cô có thể thu dọn đồ đạc và cút ngay!”
Người phụ nữ như vậy mà cũng dám mơ đến thân phận mợ chủ của nhà họ Nguyên, không biết nhìn lại xem mình có xứng hay không!
Nhớ đến bộ dạng khôn khéo ngoan ngoãn của Ấn Tuyết, Nguyên Thường Tĩnh lạnh lùng hừ một tiếng.

Đó mới là dáng vẻ em dâu tốt nhất trong lòng chị ta, Khương Chi Chi không thể sánh bằng dù chỉ là một sợi tóc.

“Ồ.

” Khương Chi Chi thờ ơ nhíu mày: “Tôi không có lãng tai, chị không cần phải nhấn mạnh hết lần này đến lần khác như thế đâu, hệt như cái máy lặp lại vậy.


Cô cũng không phải thật sự là mợ chủ nhà họ Nguyên, Nguyên Cận Mặc có người mình thích thì liên quan gì đến cô.

“Cô…” Nguyên Thường Tĩnh tức đến nghẹn họng, hận không thể xé nát miệng Khương Chi Chi ra.

Nhưng nghĩ đến mình đánh không lại cô, chị ta chỉ có thể nhịn xuống.

Dửng dưng phủ tấm vải lên giá vẽ, Khương Chi Chi thản nhiên bước ra cửa, tiếp đến còn phải xử lí vài chuyện vặt vãnh khác.

Bận rộn hơn nửa ngày, mặt trời cũng đã lặn.

Ngoài cổng biệt thự trên núi đậu một chiếc xe hơi sang trọng quen thuộc.

Bên cạnh xe, một người đàn ông mặc áo gió dài màu đen đứng đó, đôi mắt hẹp dài như phủ một lớp sương mỏng.

Khương Chi Chi vừa đến gần, Nguyên Cận Mặc đã lên tiếng.

“Nếu như cô không muốn đến nhà cũ thì không cần phải đến, đừng miễn cưỡng bản thân.


“Không sao, chỉ vài ngày mà thôi.


Khương Chi Chi lắc đầu, ngước mặt lên, nhìn mặt mày sắc bén hời hợt của Nguyên Cận Mặc.

Chẳng biết vì sao, tâm trí Khương Chi Chi dần hiện lên bức ảnh kia.

Nguyên Cận Mặc năm mười bảy mười tám tuổi không lạnh lùng như bây giờ.

Khương Chi Chi thầm nghĩ, có lẽ người phụ nữ trong bản vẽ kia rất quan trọng đối với Nguyên Cận Mặc.

Nói không chừng… Còn là mối tình đầu của anh thì sao?.