Nhật Ký Chăn Dắt Ảnh Đế Hồ Ly

Chương 4: Hoàn




11.

Người đàn ông đưa tay về phía tôi. Tôi bất lực nhìn Trang Bạch. Anh nắm chặt bàn tay đang buông thõng bên người.

“Trang Bạch, tôi không muốn…”

Tôi lắc đầu nói rằng tôi không muốn quên đi khoảng thời gian ở bên anh chút nào.

Tôi có linh cảm rằng, lần này nếu thật sự quên đi, thì tôi và Trang Bạch sẽ không bao giờ có thể gặp lại nhau nữa.

Người đàn ông đã tháo găng tay ra và giơ tay lên, ngón trỏ chỉ vào trán tôi.

"Du Du." Trang Bạch đột nhiên bước tới.

Có người tiến tới cản Trang Bạch lại.

"Trang Bạch! Anh đang do dự cái gì? Chỉ có nhanh chóng chấm dứt mối quan hệ không tốt đẹp này với cô ấy, anh mới có thể yên tâm trở về chữa bệnh! Anh có biết mình sắp chết không?"

“Những lời anh ta nói là thật sao? Anh … sắp c.hết?”

Trang Bạch không trả lời câu hỏi của tôi.

Những người từ Trung tâm Kiểm soát Yêu quái đã hạ tay xuống, nhìn Trang Bạch một cách nghiêm túc.

"Anh có chắc chắn không muốn tôi xóa ký ức của cô ấy không? Nếu vậy, hãy ký vào tờ cam kết, sau này anh chỉ có thể ở lại thế giới loài người với cô ấy, không thể quay lại nữa.”

"Trang Bạch, cậu nghĩ kỹ đi, chỉ có Yêu giới mới có thể cứu được cậu." Lộc Dĩ Minh nhắc nhở.

Tôi hiểu ra, hướng mắt Trang Bạch, nhưng anh ấy lại cướp lời tôi:

"Tôi chắc chắn, tôi đã mất cô ấy một lần, tôi chắc chắn sẽ không để vuột mất cô ấy lần thứ hai” vừa nói Trang Bạch vừa nắm lấy tay tôi.

Anh đặt tay tôi lên môi và nhẹ nhàng hôn một cái, nâng niu giống như trân bảo

"Du Du, anh sẽ không bao giờ rời xa em."

“Tôi thấy anh thật sự bị điên rồi!”

Lục Cảnh Minh nhìn tôi với ánh mắt sắc lẻm. Giây tiếp theo, sừng mọc ra từ đầu hắn ta, bàn tay thoắt cái biến thành móng vuốt, lao về phía tôi nhanh như chớp.

“Dừng lại!” Trang Bạch đứng chắn trước mặt tôi không chút do dự.

Bên tai vang lên một tiếng r3n rỉ đau đớn, Cảnh tượng dần trở nên hỗn loạn.

Khi ngã xuống, bàn tay anh sống chết ôm tôi thật chặt.

Trang Bạch bị bắt đi rồi.

Tôi vội chạy theo.

Khi đi ngang qua tiền sảnh, tôi thấy tất cả vị khách con người bình thường đều đang rời vào trạng thái mơ màng. Chẳng trách lại không có ai tò mò hóng hớt trong khi phía sau xảy ra nhiều chuyện động trời như vậy

“Chúng tôi đi Yêu giới, cô không thể đi theo.” Nói xong, người đàn ông đóng cửa xe lại và bỏ đi.

Kể từ ngày đó, Trang Bạch giống như đột nhiên biến mất khỏi thế giới của tôi.

Ngày qua ngày, tôi cố chấp ở lại biệt thự chờ đợi anh.

Cho đến khi người đại diện của anh ấy đến yêu cầu tôi rời đi. Tôi ôm con gà của mình cùng hành lý bước ra ngoài.

Lần này tôi lại một mình trở đi trên đường.

Lang thang vô định.

Giống như khi bắt đầu.

Trời lại bắt đầu mưa nặng hạt, tầm nhìn của tôi mờ đi vì nước mắt và nước mưa.

Tôi ngồi xổm dưới trạm xe buýt, ánh mắt hoảng hốt nhìn chằm chằm vào những vũng nước trên mặt đất.

Đột nhiên, một đôi giày lọt vào tầm mắt của tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, người đàn ông mà tôi hằng tâm tâm niệm niệm đang đứng trước mặt.

Tôi vô thức dụi mắt.

"Trang Bạch?"

Tôi ngạc nhiên đứng dậy.

"Vết thương của anh đã đỡ hơn chưa? Còn đau nữa không?"

Tôi muốn nhìn vết thương sau lưng của anh ấy. Nhưng anh đã nắm lấy tay tôi.

"Tôi đã nói là tôi sẽ không mất em lần thứ hai."

12.

Về đến nhà.

Còn chưa kịp bật đèn, Trang Bạch đã ôm chặt lấy tôi từ phía sau.

Cái ôm của anh mạnh đến nỗi tôi có cảm giác như thể giây tiếp theo xương cốt tôi sẽ vỡ vụn.

Môi anh kề sát tai tôi, liên tục thì thầm tên tôi một cách cố chấp.

“Yên nào, em có rất nhiều điều cần hỏi anh đây.”

Tôi kéo tay anh ấy ra, bật đèn lên và nhìn anh ấy một cách nghiêm túc.

Dưới sự tra hỏi của tôi, Trang Bạch đã thú nhận hoàn toàn.

Hóa ra chúng tôi đã quen nhau khi còn nhỏ.

Lúc đó Trang Bạch vừa mới biến thành hình người và bị thương trong rừng. Chính tôi là người đã bí mật mang thuốc đến cho anh ấy và cứu anh ấy một mạng.

Về hình xăm con hồ ly trên vai anh ấy, chính là do tôi vẽ lên khi rảnh rỗi.

Chỉ là tôi không ngờ tới khi trưởng thành anh sẽ xăm khắp mình dấu vết đó.

Sau đó tôi được chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh. Các bác sĩ khẳng định tôi sẽ không thể sống được đến tuổi trưởng thành.

Nhưng Trang Bạch đã dùng một chiếc đuôi hồ ly để cứu lấy tôi.

Sau đó anh ấy bị người yêu tộc đưa đi.

Trước khi rời đi, họ còn không quên xóa đi toàn bộ trí nhớ của tôi.

Có lẽ là do bị thiếu một cái đuôi nên thỉnh thoảng anh sẽ bị ốm.

"Lộc Di Minh nói anh sẽ chết, chuyện này là sao? Cũng là bởi vì mất đi cái đuôi sao?"

"Anh quả thực sẽ chết."

Trái tim tôi như ngừng đập.

"Nhưng không phải bây giờ."

Trang Bạch cười và nói tiếp:

"Anh đã tính toán thời gian rồi. Anh sẽ đi cùng em đến răng long đầu bạc.”

Tôi có chút bối rối, trong thoáng chốc không kịp phản ứng lại những gì anh vừa nói.

Anh dường như cảm thấy rất thích thú với bộ dạng ngơ ngác của tôi nên đã đưa tay ra chọc nhẹ vào trán tôi.

“Anh vừa nói muốn cùng em sống tới già, có nghĩa là …”

“Lâm Du Du.”

"Em... em có muốn hẹn hò với anh không? Một cuộc hẹn hò nghiêm túc để tiến tới hôn nhân ấy"

Trang Bạch lo lắng nuốt nước bọt.

Lời tỏ tình bất ngờ khiến tôi không lường trước. Nam diễn viên đỉnh lưu trên nổi tiếng khắp cả nước, lúc này lại đứng trước mặt tôi nói lời tỏ tình.

— Anh nói muốn già đi cùng em.

"Hồ tộc của anh có một luật lệ, đó là khi đã phải lòng ai, thì sẽ chung thủy với người ấy cả đời. Mãi mãi chỉ có người ấy thôi. Du Du, em cân nhắc một chút đi?"

Trang Bạch nhìn tôi tội nghiệp. Tôi nhịn cười ho vài tiếng.

"Vậy việc anh đăng bài tuyển dụng người nuôi hồ ly có phải là sớm đã đào bẫy muốn lừa em vào tròng rồi đúng không? Trong biệt thực của anh, có phải vốn dĩ không có con hồ ly nào không hả?”

“Ai nói là không có chứ.” Một thứ lông lá mềm mại quấn quanh eo tôi, tôi đưa mắt nhìn xuống.

Là cái đuôi hồ ly của anh ấy.

“Tôi không lừa em đúng không.”

Chiếc đuôi ra sức nhấc bổng cả tôi lên. Anh cúi đầu, đôi mắt tràn ngập sự dịu dàng.

"Du Du, em thấy sao?"

Tôi hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói:

"Em đồng ý."

Lời chưa kịp nói xong, anh đã cúi đầu, bịt chặt đôi môi của tôi lại bằng một nụ hôn dịu dàng.

Đi vào trái tim tôi

Sống chết dây dưa.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai tôi, âm thanh quyến rũ đến nỗi làm tai tôi muốn mang thai.

"Du Du, từ giờ trở đi, em chính là người của anh rồi.”

Anh vùi đầu vào cổ tôi, nhẹ nhang cắn, để lại vết răng sâu vừa phải. Sau đó, anh ấy vui vẻ bảo tôi cũng cắn anh ấy một miếng. Đây là phong tục của hồ tộc.

Bạn đời sẽ cắn cổ nhau.

Đó là sự công nhận và khẳng định sự tồn tại của đối phương. Tôi không còn cách nào khác ngoài cắn lên cổ anh ấy một miếng.

Tôi còn chưa kịp buông miệng.

Cái người nào đó lần đầu biết mùi thịt đã bắt đầu đè tôi xuống làm loạn.

13. Phiên Ngoại:

"Tiểu Béo, Tiểu Béo, tới đây nhanh lên."

Tôi đi ra ngoài sân, ngồi xổm xuống.

Tiểu Béo nghe thấy tiếng tôi gọi lạch bạch chạy tới. Theo sau nó là một đàn gà con dễ thương.

Lắc lắc lư lư chạy theo mẹ.

Đúng vậy, Tiểu Béo là một con gà mái.

Là một phụ huynh không đủ tiêu chuẩn, trước đây tôi luôn nghĩ nó là một con gà trống.

Cho đến khi Trang Bạch vì muốn nịnh nọt nó mà mua về cho nó một người “anh em”, chúng tôi mới hoảng hốt tỉnh ngộ.

Trong vườn, Trang Bạch đang vừa tỉa cành hoa vừa ra vẻ ủy khuất.

“Kể từ ngày nó đẻ trứng, em lúc nào cũng dính lấy nó 24/24, chẳng thèm quan tâm anh, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến chuyện tình cảm vợ chồng của chúng ta.” Anh nghiêm túc cáo trạng.

Tôi nghe anh cáo trạng, chỉ đánh nhịn cười, đứng dậy bước về phía anh.

Trang Bạch vứt cây kéo trong tay đi, vòng tay ôm chặt lấy eo tôi.

“Sao? Có phải cảm thấy chồng em nói quá đúng không? Thấy hổ thẹn với anh rồi?”

“Hổ thẹn con khỉ ý, mau qua đây giúp em làm ổ gà đi.”

Để Tiểu Béo và các tiểu bảo bảo có thể có một môi trường hoàn mỹ để phát triển, tôi quyết định xây ổ gà vui vẻ.

Trong suốt quá trình, dưới sự chỉ huy của tôi, Trang Bạch tỏ ra vô cùng chăm chỉ, không phàn nàn lấy một câu.

“Cũng muộn rồi, anh cứ ở đây chơi với mấy bé gà đi, em đi chuẩn bị cơm tối.”

“Không cần đâu, nhờ dì chuẩn bị là được mà.” Trang Bạch không vui, đứng dậy muốn đi theo.

“Đừng cử động, ngoan ngoãn đứng yên cho em.”

Dưới cái nhìn từ tôi, anh đành ngoan ngoãn ngồi lại.

"Vậy em chú ý an toàn, có việc gì lập tức gọi anh."

Sở dĩ tôi không để Trang Bạch đi theo, là vì tôi muốn chuẩn bị bánh sinh nhật bất ngờ cho anh.

Ngoài ra, tôi cũng muốn cho anh một kinh hỷ khác nữa.

Sau khi mọi việc đã chuẩn bị xong, tôi gọi anh vào.

Nhìn đống lông gà cắm tứ tung trên đầu anh, tôi không nhịn được bật cười bước về phía trước giúp anh chỉnh lại tóc.

"Du Du, mấy con gà của em hiếp hồ quá đáng." (Câu gốc: “Hiếp người quá đáng”)

Dáng vẻ ủy khuất đáng thương của anh làm trái tim tôi như muốn tan chảy.

Tôi giả vờ tỏ vẻ tức giận.

"Đợi sau khi ăn xong em sẽ dạy cho tụi nó một bài học. Được rồi, mau qua đây đi, xem em chuẩn vị gì cho anh này."

Tôi nắm tay anh đi đến bàn ăn. Tôi mở nắp hộp ra, một chiếc bánh nhỏ xinh hiện ra trước mắt.

Trên mặt bánh còn có một con hồ ly nhỏ sống động như thật.

"Thế nào? Thích không"

"Thì ra làm em còn nhớ. Anh tưởng em mải chăm sóc gia đình Tiểu Béo nên quên rồi chứ "

Trang Bạch cảm động nhìn tôi. Đúng lúc anh định ôm tôi thì tôi lại lùi lại phía sau một bước.

"E hem, thực ra em còn chuẩn bị cho anh một sự bất ngờ lớn hơn cơ. "

"Bất ngờ gì?"

"Anh đoán xem."

Trang Bạch suy nghĩ một chút, lắc đầu.

“Anh thực sự đoán không ra, vợ yêu, hay là em nói cho anh biết đi?

"Em có thai rồi."

"Ah?"

“Em nói, em có thai rồi.”

Nhìn gương mặt ngốc ngếch đang dại ra của anh ấy đi kìa, còn đâu phong thái của một ảnh đế màn ảnh nữa chứ =))

"Có-có... có thai?"

Gần như ngay lập tức, một đôi tai hồ ly mềm mại bật ra trên đầu anh. Thêm một cái đuôi hồ ly vẫy sau mông xoay tròn như cánh quạt.

"Anh có thể chạm vào bụng em được không?"

"Được chứ."

“Chờ chút, anh đi rửa tay trước.” Sau khi rửa tay xong, anh ấy nhẹ nhàng cẩn thận chạm vào bụng tôi.

“Cũng không phải là mìn, anh sợ gì?” Tôi ấn tay anh vào bụng tôi. Đôi tai Trang Bạch giật giật.

Sau đó mắt anh trở nên ướt át.

"Sao anh lại khóc?"

“Không có gì đâu, chỉ là sau này em sẽ phải chịu nhiều đau khổ thôi, vợ à. Cứ nghĩ tới điểm này là anh lại..." Trang Bạch nghẹn ngào nói.

Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới gặp lại nhau. Và đây là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc.

Tôi đưa tay ra chạm vào đầu anh ấy.

"Ngốc ạ."

“Vợ ơi, anh yêu em. Thật tuyệt vời biết bao khi được gặp em trong cuộc đời này.

hật may mắn. Anh đứng dậy, cúi xuống hôn lên môi tôi và cười sung sướng.

Ngoài cửa, tiểu Béo kéo theo một đàn gà bông nhỏ. Nó đứng đó, nghiêng đầu nhìn chúng tôi, phá vỡ bầu không khí mờ ám trong phòng.

Cả hai chúng tôi nhìn cùng nhau nở nụ cười hạnh phúc.

[Hoàn]