Nhật Ký Của Nancy

Chương 20




THỨ NĂM, 16 THÁNG NĂM

6 giờ rưỡi chiều

Suốt ba ngày mình không rời khỏi phòng, và không để Mẹ mở các rèm cửa. Mình muốn chung quanh mình chỉ một màu đen. Cũng đen như bên trong mình, đen tối và chẳng chứa cái gì kể cả hư không. Tâm trí mình đen tối rối bời và chẳng chịu làm việc. Nó đang cố thủ trong đó và mình sẽ giữ nó như vậy.

Mẹ đề nghị đưa mình ra ngoài để đi lấy bằng lái, nhưng mình thấy chả có gì đáng để mình làm cả.

3 NGÀY

3 giờ

Có lẽ đã một tuần trôi qua từ lúc... bồ biết rồi đó. Mẹ nói nếu mình chẳng chịu ăn, người ta sẽ đưa mình vô bệnh viện và truyền dịch. Mình chẳng đi đau. Chẳng ai bắt được mình.

GIỜ NÀO ĐÓ - AI BIẾT... AI QUAN TÂM...

Mẹ bảo sẽ đưa mình tới Arizona ở với ba. Khí hậu khô ráo và ánh nắng sẽ làm mình thấy khỏe hơn. Mình chẳng muốn đi... MÌNH MUỐN CHẾT... nhưng mình khiếp sợ... mình chẳng muốn đâu. Thật quá ngu xuản. CÓ THỂ ngườ ta sẽ SỚM tìm được cách chữa trị bệnh AIDS. BS. S. đã gọi điện và nói ông ấy cảm thấy người ta đã tới khá gần mục đích rồi. Ông yêu cầu mình hãy kiên trì... Mình chẳng biết có đáng hay không. Bồ có nghĩ vậy không? Vậy à, vậy thì mình sẽ kiên trì.

9 giờ 10 đêm

Mẹ cứ yêu cầu mình trả lời lũ bạn gọi tới... nhưng không thể được. Thật sự, thật lòng không thể được! Ngay cả Dorie giờ đây cũng không thể trò chuyện một vì lý do nào đó. Mình chẳng muốn đâu! Mình sẽ không làm vậy đâu! Có gì đâu mà nói?

CHÚA NHẬT, 19 THÁNG NĂM

4 giờ 2 phút chiều

Hai mẹ con đang ở Phoenix. Mình bị kiệt sức. Mình chẳng nhận ra là mình yếu đến như vậy. Mình phải nhờ người đỡ mình lên xuống máy bay.

THỨ TƯ, 21 THÁNG NĂM

10 giờ 40 phút đêm

Mẹ đã trở về nhà, và Ba âu yếm nhưng quả quyết nói nếu mình không chịu ăn hai giờ một lần, Ba sẽ trực tiếp đưa mình vô bện viện. Mình chẳng muốn váy, nên có lẽ ráng ăn cho Ba vui lòng. Trông Ba có vẻ quá buồn bã thương tâm... và Mẹ cũng vậy. Mình ích kỷ biết bao, chẳng chịu nghĩ tới họ chút nào cả... chỉ nghĩ tới chính mình... lúc nào cũng mình... mình... mình. Họ phải chịu đau đớn, và còn căng thẳng nữa.

THỨ BẢY, 25 THÁNG NĂM

9 giờ 22 phút sáng

Bà quản gia Maria của Ba thật tử tế. Bà ấy nói rất ít tiếng anh, mà tiếng Tây Ban Nha của mình lại malo(dở tệ). Mình với bà ấy lấy việc dạy cho nhau làm niềm vui. Ôi, phải chi mình chịu chăm chú lắng nghe nhiều hơn và siêng học tiếng Tây Ban Nha hơn trong lớp.

Mẹ lên danh sách những món mình thích, và bà Maria đã cố ra tay nấu nướng, nhưng mùi vị đều khác Mẹ làm một chút. Dù sao mình cũng ăn hai giờ một lần, rồi dạo quanh hồ và ra tận vườn xương rồng. Nơi đây thật đẹp, đặc biệt lúc sáng sớm khi mặt trời ló dạng. Giống như vàng hào quang chói lọi trên tượng Chúa, nó chầm chậm vươn lên từ sau rặng núi. Có cái gì đó rất thiêng liêng. Còn nhớ một lần Ba đưa mình tới dự một lễ hội của người da đỏ. Mình thật sự có ấn tượng vì mọi thứ đều thiêng liêng đối với họ; cây cối, cát, mặt trời, nước, người và thú, thậm chí cả đá và gì gì nữa. Có lẽ Ba sẽ lại đưa mình tới dự một lễ hội nữa. Hy vọng như vậy.

THỨ TƯ, 29 THÁNG NĂM

12 giờ 32 phút trưa

Mình thấy đỡ rát nhiều đến nỗi không tin nổi. Bà Maria đã nấu bữa trưa kiểu Tây Ban Nha và dọn ra sân patio. Ba đã mời cô Liz, bạn gái của Ba, và mình nóng lòng được gặp cô ấy, và thèn ăn chẳng đợi nổi. Mình đói ngấu... sắp chết đói... đói cồn cào... đói rã ruột đây này.

Mình tự hỏi cô Liz có xinh xắn như Mẹ, hiền lành như Mẹ và chu đáo như Mẹ hay không. Một chút ác độc nhỏ nhen bên trong mình hy vọng cô ta không bằng Mẹ, nhưng rồi mình lại hy vọng cô ta được như Mẹ, vì lợi ích của Ba. Mình không nghĩ có thể thích cô ta, nhưng rốt cuộc cũng phải cố gắng thôi, vì Ba và Mẹ ly dị tới bây giờ đã hơn hai năm rồi.

5 giờ 2 phút chiều

Mình đã cố hết sức để đừng thích cô Liz, nhưng dù sao mình cũng thích. Cô ấy trái ngược hẳn với Mẹ, cao dong dỏng và nước da màu đồng hun, mái tóc sẫm màu và cặp mắt đen lay láy.

Sau bữa ăn trưa tất cả mặc đồ tắm, rồi Ba và cô Liz té nước vào mình khi họ đã xuống hồ, nhưng dù họ có dỗ dành tới cỡ nào mình vẫn không chịu xuống nước. Mình không hiểu rõ về ''những chất dịch của cơ thể'' và các hồ bơi. Ươc' gì có một đường dây nóng kiểu nào đó. Nhưng mình sẽ không nghĩ tới điều đó nữa.

Cô Liz có thân hình đẹp, cô ấy rất ân cần chu đáo và tôn trọng Ba với mình, thậm chí cả bà Maria nữa! Y như cô ấy là một mệnh phụ phu nhân thực thụ. Chẳng phải Mẹ không như vậy, nhưng trông cô ấy ra dáng con nhà quý tộc, đại loại như vậy. Khi cô ấy khoác chiếc áo choàng của Ba để vô nhà lấy cái gì dó, cái dây thất lưng to bản bị kéo lê theo đằng sau như một cái đuôi áo dài lê thê của quý bà. Ba đã cài hoa lên tóc cô gần giống như chiếc vương miện. Mình sợ rồi đây mình sẽ thích cô ấy. Cô ấy có một công ty dịch vụ quảng cáo, và mời mình ghé chơi. Thật sự cô ấy đã nói có thể tìm cho mình một việc làm bán thời gian ở đó khi mình thấy khỏe hơn. Điều đó làm cho mình thấy khỏe ra. Thử hình dung MÌNH có một việc làm bán thời gian, tuyệt vời, huy hoàng và hấp dẫn làm sao!

THỨ SÁU, 31 THÁNG NĂM

2 giờ rưỡi chiều

Mình thích cô Liz quá, tới nỗi hầu như cảm thấy không trung thành với Mẹ. Có thể như vậy không? Mình tự hỏi liệu mình có liên quan tới việc ba mẹ ly dị nhau không! Lại nữa, có lẽ nếu như mình kính trọng họ hơn và đã không cằn nhằn mè nheo quá mức, nếu như mình đã giữ cho phòng mình sạch sẽ và làm những việc vặt, nếu như mình ngoan hơn, dễ thương xinh xắn hơn, nếu... nếu... nếu...

Trong cuộc sống thường có rất nhiều câu hỏi và quá ít lời đáp!

THỨ HAI, 3 THÁNG SÁU

2 giờ rưỡi chiều

Cô Liz vừa gọi tới, muốn mình mai vô văn phòng. Cô ấy sẽ cho bà quản lý văn phòng của cô phỏng vấn mình y như bất kỳ ai khác.

Ôi khiếp quá, khiếp quá đi thôi!

Minh sẽ mặc đồ gì đây? Sẽ chải tóc ra sao? Liệu người ta có thích mình không? Đôi khi có thể mình quá ngớ ngẩn vụng về. Mình chẳng muốn làm cô Liz bối rối. Chẳng muốn làm Ba bối rối. Nhưng trên hết, chắc mình chẳng muốn làm chính mình bối rối đâu.

Có lẽ bà quản lý văn phòng sẽ to béo, thô lỗ và tầm thường. Có lẽ bà ấy sẽ mong gặp ai đó có nhiều kinh nghiệm và tự tin hơn. Có lẽ bà ấy sẽ không ưa mình đủ mọi thứ... nhưng cũng có thể bà ấy sẽ không như vậy.

Nửa đêm - Chính xác

Mình đã soan ra chiếc áo đầm trắng điểm màu xanh nước biển và đôi giày lính thủy. Cách phục sức đó trông gần giống như cô Liz thường mặc. Họ phải thích mình... họ phải... phải vậy thôi. Gía như mình không phải mặc cái tã lót khốn kiếp, nhưng tốt hơn hết là nên mặc.

THỨ BA, 4 THÁNG SÁU

Ba thả mình xuống gần văn phòng của cô Liz và dặn mình đừng lo lắng, nhưng hai hàm răng mình đánh cầm cập khi mình bước vô tòa cao ốc. Bà quản lý văn phòng của cô Liz cũng dịu dàng dễ thương như cô ấy, và trong vòng mấy phút mình biết đã có việc làm.

Mình sẽ là một loại ''lon ton'', chuyên chạy việc vặt cho mọi người trong văn phòng, làm đôi công chuyện sắp xếp giấy tờ và ngồi bàn giấy trong khi cô tiếp tân nghỉ giải lao hay gì gì đó. Mình phấn khởi và tự hào quá chừng, mọi thứ đều tuyệt vời, may mắn! Mình! Mình! Có một việc làm hấp dẫn! Ai dám nghĩ chuyện đó có thể xảy ra chứ? Và mai Ba sẽ đưa mình đi lấy bằng lái xe. Úi chà chà!

THỨ NĂM, 27 THÁNG SÁU

6 giờ 22 phút chiều

Mình đã làm việc suốt 22 ngày huy hoàng, gần được một tháng rồi! Mùa hè đã hết một phần ba, và mình bắt đầu nghĩ tới chuyện đi học. Ba muốn mình ở lại đây, và cô Liz nói mình có thể làm việc bán thời gian. Mẹ thì lại muốn mình trở về với Mẹ. Còn mình thì chẳng biết mình muốn gì nữa. Mình biết mình không muốn trở lại trường cũ,

nhưng cũng chăngr muốn làm Mẹ buồn. Ờ thôi, chắc để mai hẵng lo... hay là hôm sau ngày chẳng bao giờ đến. Mình đã trở thành tệ hơn cả Scarlett.

THỨ BẢY, 29 THÁNG SÁU

8h rưỡi sáng

Thật tuyệt hay khi có séc của riêng mình. Hôm nay mình sẽ đi mua cái gì tuyệt vời cho Lew và tụi bạn trong Hội Bà Tám, nhưng mình sẽ chẳng mua đâu! Đó là một phần đời riêng tư đã trôi qua xa lơ xa lắc, như là ly dị vậy. Kiểu nào đó có lẽ là mình đã ly dị với tụi nó. Đôi khi những chuyện đó phải cho qua thôi!

THỨ BA, 2 THÁNG BẢY

6h 2 phút chiều

Hôm nay mình lại ăn trưa với Adam. Chuyện hai đứa gặp nhau thật tức cười. Anh ta là anh chàng làm ở phòng thư tín của cả tòa cao ốc, và bữa đầu tiên ở đây, khi mình đang ôm giấy tờ đầy tay bước ra khỏi thang máy còn anh ta thì đang ôm đầy tay bước vô, hai đứa chạm trán nhau cái cốp. Giấy tờ của mình bay tứ tung, lẫn lộn. Tới khi hai đứa đã giải quyết xong xuôi, và mình xin lỗi, xin lỗi hoài xin lỗi mãi, chúng mình thấy như là bạn bè thân thiết từ lâu.

Adam thật là tử tế. Anh ta đang học trung học và muốn trở thành nha sĩ như ba anh. Anh ta rất nghiêm chỉnh đứng đắn. Anh ta nói đã để ý mình từ bữa mình mới tới nhưng e dè quá nên không dám nói gì cả. Vậy là mình trêu chọc anh ta, và kết tội anh ta cố tình đụng mình.

Đó là lần đầu tiên mình thấy một ông tướng đỏ mặt. Cũng là lần đầu tiên mình đủ tự tin để bạo dạn tấn công một chút xíu. CẢM GIÁC THẬT TUYỆT! Mình chẳng hiểu vì sao trước đây không kể với bồ về Adam. Có lẽ mình sợ sẽ có nghĩa là rủi ro cho Lew và mình hay cho những chuyện điên rồ khác.

Dù sao Adam cũng rất giống anh Kyle của Lew, bồ có nghĩ vậy không?

THỨ SÁU, 12 THÁNG BẢY

10h 54 phút đêm

Adam có một chiếc xe hơi. Xe hơi riêng. Chẳng to tát gì, nhưng là của anh! Có lẽ một ngày nào đó mình cũng sẽ có một chiếc xe hơi. Mình không đợi được. Chẳng có cách nào Ba để mình lái chiếc Porsch của ba tưh một mình mình... chỉ khi nào có Ba đi cùng thôi.

Adam và mình đi dự một buổi giảng của người da đỏ. Sau đó chúng mình đi ăn mốn pizza. Đó là món ăn Hà Lan. Bây giờ mình là một phụ nữ đã được giải phóng, và muốn Adam là bạn bè chứ không phải bồ bịch. Như vậy thoải mái hơn rất nhiều.

THỨ HAI, 5 THÁNG TÁM

Cưng của ta ơi.

Có một bí mật chỉ có thể nói với bồ thôi. Mình nghĩ mình đang khỏe ra, thật tình là vậy đó. Sự thật là MÌNH BIẾT MÌNH ĐÃ KHỎE HƠN! Mình làm việc suốt ngày ở văn phòng; rồi Adam cùng mình làm cái gì đó mỗi tuần hai tối. Ở đây người ta có nhiều chuyện để làm nên không phải đi xem phim hoài hoài. Lúc nào cũng có những buổi biểu diễn nhạc pop và rock do những người không được nổi tiếng cho lắm, và một vài nhóm chơi thật sự hay. Adam chơi nahcj cụ gió. Ba anh ấy vẫn thường chơi với một ban nhạc có ten tuổi hồi ông còn tre; giờ đây cả ba kết hợp lại và lấy làm vui thích. Ba anh ấy dạy mình đọc nhạc đàn dây. Món này đang ''hot'', và không đến nỗi khó lắm. Ông ấy nói mình có ''năng khiếu bẩm sinh'' nhưng mình nghĩ ông nói vậy chỉ vì mình là bạn cua Adam. Tuy vậy mình cũng phải nhớ tới cái 'tội vô ơn'' và phải biết đề cao người ta. Dì Thelma nói mình có năng khiếu vè hội họa. Mình biết dì ấy thiên vị, nhưng nếu chỉ có hai dì cháu thì mình nghĩ có lẽ mình cũng khá giỏi. Có phải là tự cao tự đại không nhỉ? Nếu đúng hư vậy thì đừng kể lại với ai nhé! OK? OK?

Adam và mình còn thích những vở kịch diễn ở đây nữa. Anh ấy nói hè sang năm sẽ diễn thử một vở nếu mình chịu cùng diễn. Có lẽ chúng mình nên làm. Có lẽ sẽ làm thôi! Chắc mình sẽ ở lại và đi học ở đây.

2h 15 phút sáng

Bạn thân yêu,

Mình biết bạn muốn nghe kể nhiều hơn về Mẹ và Hội bà Tám, nhưng mà không được, thật sự không kể được. Đau lòng lắm lắm. Nếu mình lấy cớ là họ đang giả vờ thì sẽ dễ dàng hơn. Mình biết nghe có vẻ ngớ ngản trẻ con và còn nữa, nhưng xin cho mình thêm chút ít thời gian nữa! OK? Đôi khi mình nghĩ tới Lew, hình như anh ấy không có thật hơn là đang tồn tại, có lẽ giống như mình chỉ thấy anh trong mơ hay sao ấy. Mình sợ quá vì cả đám đều có vẻ quá mờ ảo... nhưng là cái gì đi nữa... Mình chẳng thể nào giữ những bóng ma của họ trong tâm trí mình ngay bây giờ. OK? Mình phải nói chuyện với Mẹ mỗi Chúa Nhật khi Mẹ gọi điện, và Mẹ đã tới đây ba lần, nhưng mình chẳng thể nào đọc những lá thư lũ bạn gửi tới.

Mình đang tự nguyền rủa mình ào ào như xả cống nước, như địa ngục bật tung cửa, sao cho nôn mửa ra hết nỗi niềm đau đớn của mình. Bạn thấy đó, hình như chẳng thể nào tách bạch chuyện tốt hay xấu trong lúc này. Thôi mà, làm ơn đừng bắt mình thử lại lần nữa! Sẽ bớt đau lòng nếu mình tách biệt ra khỏi chính mình.

THỨ SÁU, 9 THÁNG TÁM

Chúng mình đã tự đặt tên là bọn gần giống Dân Da Đỏ, và Mẹ Adam đang chơi ghita bass với chúng mình. Ba anh ấy nói trước mẹ anh là dân hippy, nhưng tất nhiên là bác ấy nói đùa. Mà có lẽ không đùa đâu, vì bác ấy đã dạy cho chúng mình vài bài hát gần như cổ điển mà họ đã chơi vào thời đó, và chúng mình sắp chơi trong dịp họp mặt lớp của bác ấy. Nghe tuyệt vời quá phải không? Mình chưa hề biết người già nào có thể vui vẻ đến như vậy. À, họ chẳng thực sự già, nhưng mà cũng già đó chứ. Chúng mình mời Ba, cô Liz và một ít người ở văn phòng tới nhà ông Alred dự tiệc, và chúng mình chơi nhạc. Mọi người náo loạn cả lên, ngay cả Ba cũng vậy. Thật vui khi được xem những người già (à, nhiều người già hơn chúng mình) tự buông thả và hòa mình vào điệu nhạc. Ông Alred đã mua một chiếc đàn dương cầm điện nhỏ để chúng mình có thể rời ra tới gần hồ bơi. Thật là siêu mát mẻ, vì giờ đây mình có thể quan sát mọi động tịnh.

THỨ HAI, 19 THÁNG TÁM

Kể từ buổi tiệc ở văn phòng đến nay, chúng mình đã tổ chức hai buổi diễn pop-rock có thu tiền. Ba mẹ Adam chỉ chơi cho vui thôi, và cho Aam với mình toàn bộ số tiền để góp vào quỹ học của chúng mình. Đêm qua ở buổi tiệc dành cho một câu lạc bộ địa phương, ba ông hồi trẻ ở trong các ban nhạc đã ngồi chơi chung với chúng mình. Thật là một bùng nổ. Có những người khác tham gia. Vài người hát hay, vài người hát tàm tạm và một anh chàng thật khủng khiếp. Sự thật là anh ta hát dở đến tức cười. Anh ta diễn rất nghiêm túc, khiến mọi người rú lên, vỗ tay và cứ vỗ tay mãi. Thậm chí hầu hết còn ngừng khiêu vũ và cổ vũ thúc giục anh ta.