Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 81: Cua anh chàng hàng xóm (4)




Mục Thiên Trạch nhìn Phong Quang bằng ánh mắt cương quyết, cậu ta nói như ra lệnh: “Tôi muốn hủy hôn ước với V1 cô.

“ CÔ.”

Tốt quá! Tôi cầu còn không được! Phong Quang kiềm chế niềm vui trong lòng, tỏ vẻ khó mà chấp nhận, cô hỏi: “Tại sao chứ? Hôn ước năm xưa của chúng ta là cậu gật đầu mà.”

“Lúc đó tôi nghĩ dù sao cũng là liên hôn, cưới ai cũng vậy.”

“Vậy giờ thì sao?”

Mục Thiên Trạch chỉ nói với giọng lạnh lùng: “Không có trước đây hay bây giờ gì cả, tôi chỉ muốn hủy hôn ước thôi.”

“Vì cậu có người mình thích, đúng không?”

Phong Quang nói với giọng đau khổ, nước mắt sắp tràn bờ mi.

Cô vốn xinh đẹp, giờ vẻ mặt lại muốn khóc, càng khiến người ta thấy đáng thương, nhưng Mục Thiên Trạch không phải người thường, cậu ta tỏ ra không chút thương cảm, cậu ta chỉ thấy con gái rất là phiến, hở chút là khóc, vẫn là cô nhóc bướng bỉnh kia vui hơn.

Nghĩ đến Phương Nhã Nhã, cậu ta bỗng thấy tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn một chút, ngay cả thái độ đối với Phong Quang cũng khá hơn.

“Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Tôi nhất định sẽ hủy hôn ước này.”

“Hôn ước chuyến lớn như vậy, cậu nói hủy là hủy à? Cậu có biết tất cả mọi người đều biết tôi là vị hôn thê của cậu không, đột nhiên cậu nói hủy hôn ước, người khác sẽ nghĩ tôi thế nào chứ?”

Đột nhiên nghĩ đến điều này, Mục Thiên Trạch không biết phải nói sao.

Năm xưa cậu ta nhất thời hứng chí, đồng ý bừa, giờ cậu ta có người mình thích, nếu Phong Quang không xuất hiện, cậu cũng quên luôn chuyện hôn ước.

Cậu ta làm chuyện gì cũng đều là tùy hứng, chưa bao giờ nghĩ tới con gái rất xem trong danh tiếng.

Sắc mặt cậu ta dịu lại: “Xem như tôi có lỗi với cô.

Cô muốn bù đắp như thế nào, chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ làm.”

Bù đắp? Xem cô như tên ăn mày chờ được bố thí à? Phong Quang nắm chặt góc váy đồng phục của mình: “Tôi không cần bù đắp gì cả, Mục Thiên Trạch, cậu muốn hủy hôn ước, cha mẹ cậu sẽ không đồng ý đâu!”

Mục Thiên Trạch vốn cảm thấy áy náy, khí thế yếu dần, giờ nghe giọng cô hung hăng, lại sôi máu: “Chuyện của tôi không ai quyết định được, dù là cha mẹ tôi cũng vậy, họ không đồng ý ư? Hứ...

vậy thì xem cuối cùng họ nghe lời tôi hay là muốn mất con.”

“Cậu!”

Phong Quang tức đến không nói nên lời, cuối cùng nghiến răng nói một câu: “Cậu sẽ hối hận!”

Nói xong, cô chạy đi ngay.

Mục Thiên Trạch nhìn về phía góc sân thượng: “Xem lâu như vậy, cũng nên ra rồi đấy.”

“Tôi...

tôi không cố ý nhìn lén.”

Phương Nhã Nhã bước ra, ném vật đang cầm trên tay cho cậu ta: “Đây là anh họ của cậu cho cậu đấy.

Anh ta không tìm thấy cậu ở lớp học, nên bảo tôi đưa cho cầu thứ này.”

Đó là một chiếc chìa khóa xe.

Vi đua xe, xe của Mục Thiên Trạch bị cha tịch thu, nhưng cha cậu không biết cậu đã lén mua chiếc xe cử hơn và cất xe ở ga-ra ô tô nhà người anh họ.

“Tôi đã bảo làm gì có chuyện không tìm thấy chìa khóa xe đầu, thì ra rơi ở nhà anh họ.”

Dưới ánh nắng, gương mặt của Mục Thiên Trạch vừa lười nhác lại ngang ngạnh, Phương Nhã Nhã nhất thời bị hớp hồn, hồi lâu, cô ta mới hỏi dò: “Bạn học mới kia, là vị hôn thê của cậu thật à?”

“Sắp không phải rồi.”

Mục Thiên Trạch liếc mắt nhìn Phương Nhã Nhã: “Sao cô đột nhiên trở nên quan tâm chuyện của tôi vậy?”

Phương Nhã Nhã đỏ mặt: “Tôi không có! Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi!”

“Cô làm gì mà phải kích động như vậy? Tôi cũng chỉ hỏi chơi thôi.”

Mục Thiên Trạch nhếch mép cười nham hiểm, hai tay đút túi quần, nghênh ngang rời đi.

Phương Nhã Nhã nhìn dáng người ngông nghênh ấy, hận không thể đạp ngay một phát vào lưng cậu ta.