Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ

Chương 92: Cua anh chàng hàng xóm (15)




“Tôi không phải cô bé!”

Câu nói này đã khơi lên tính khí nóng nảy của cô: “Tôi sắp mười tám tuổi rồi.”

“Chẳng phải vẫn là trẻ con sao?”

An Đồng ngước mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười nhẹ.

“Anh không phải nói tuổi tác của tôi, mà anh nói tôi ấu trĩ!”

Phong Quang nghiến răng, từ nụ cười có thể thấy được ý nghĩ thực sự của hắn.

Hắn vẫy tay: “Tới đây.”

“Làm gì?”

Vừa hỏi, cô vừa không nhịn được tiến lại gần hắn một bước.

“Ngồi thấp xuống một chút.”

Phong Quang làm theo, nhìn hắn bằng ánh mắt ngờ vực, sau đó, hắn lấy đóa tường vy đỏ cầm trong tay cài lên tóc cô.

“Quả nhiên màu đỏ rất hợp với cô.”

Tim cổ ngừng đập trong một giây, ngơ ngác hỏi: “Anh có ý gì đây?”

“Nói cô xinh đẹp đó mà.”

Cô bĩu môi: “Vậy thôi à?”

“Thì vậy thôi.”

Giọng nói của An Đồng rất êm tai.

Nhưng Phong Quang không hài lòng, cô tin chắc, vẫn còn ý khác, thế là, cô hỏi theo cách không xác định: “Có phải anh...

có chút thích tối rồi đúng không?”

“Có lẽ.”

Câu trả lời mập mờ khiến cô gái tức giận trề môi.

Cô tức giận trông thật đáng yêu, An Đồng bật cười, hắn nói nhẹ nhàng: “Ngày mai tôi định trồng hoa hồng trắng ở đây, cô bằng lòng tới giúp tôi chứ?”

“Tôi bằng lòng!”

Cô giơ tay lên, vui mừng, tường vy đỏ trên tóc rất phù hợp với gương mặt xinh xắn trắng như tuyết của cố.

An Đồng rủ mắt, hắn có thể bảo đảm một đóa hoa nở ra tư thể đẹp nhất, nhưng hắn không có lòng tin bảo đảm, hắn có thể khiến con người cũng như vậy.

Thời gian bảo quản đồ vật trên đời này rất ngắn, Tâm trạng Phong Quang rất tốt, cô nhảy nhót rời khỏi biệt thự nhà họ An.

Đã sắp bảy giờ rồi, cô ôm mặt, hứng khởi suy nghĩ cứ cảm thấy đã kéo rất gần khoảng cách với nam thần của mình! “Cô Hạ!”

Lý Tất đã đứng đợi rất lâu, gọi tên cô.

Phong Quang quay đầu, chớp chớp mắt: “Ông là?”

“Chào cô, tôi là Lý Tất.”

Ông ta lấy thẻ cảnh sát ra cho cô xem rồi nói: “Tôi là cảnh sát.”

Phong Quang ngạc nhiên: “Cảnh sát? Tôi chưa từng làm chuyện xấu, càng không phạm pháp, không vượt đèn đỏ, đi xe buýt cũng nhường người ta xuống trước, thẻ đoàn viên của tôi còn để ở nhà đấy!”

“Ha!!!”

Một viên cảnh sát ít tuổi khác bật cười.

Lý Tất liếc nhìn cậu ta, cố cười hiền hòa: “Cô Hạ đừng hiểu lầm, tối đến tìm cố không phải vì có phạm pháp, mà muốn tìm hiểu một số chuyện.”

Nghe được không phải vì mình phạm pháp, cô nhẹ người: “Tim tôi để tìm hiểu chuyện gì?”

“Tôi biết cổ và An Đồng là hàng xóm, không biết, quan hệ của cô và cậu ta như thế nào?”

“Quan hệ của người theo đuổi và người được theo đuổi.”

“Cái gì, cậu ta theo đuổi cô ả?”

Viên cảnh sát trẻ tuổi ngắt lời: “Cô còn chưa thành niên mà!”

“Không phải, là tôi theo đuổi anh ấy.”

Cậu ta ngừng một chút rồi nhanh chóng lớn tiếng nói tiếp: “Học sinh cấp ba mà yêu sớm thế?”

“Sao học sinh cấp ba không thể yêu sớm? Tôi đâu cần lo việc học.”

“Yêu sớm đều là đều không lâu bền...”

Lý Tất huých nhẹ vào bụng viên cảnh sát đi cùng, cậu ta rên lên một tiếng, ấm ức lùi sau một bước, quyết định không nói tiếp nữa.

“Cô Hạ đừng bận tâm đến cậu ta, chúng ta tiếp tục nói chuyện cậu An.”

Lý Tất là cảnh sát không phải là trưởng phòng chính trị và công tác học sinh, ông ta không tranh luận chuyện nữ sinh yêu đương.

Nói một cách công tâm, người như An Đồng rất thu hút những cô gái trẻ.

“Ông nói muốn nói chuyện của An Đồng, anh ấy làm sao?”

“Cô Hạ đã từng gặp mẹ của cậu An chưa?”