Nhật Ký Dưỡng Thành Liếm Cẩu

Chương 31: Hẹn hò




Edit: Vũ Quân

Lần đầu tiên hẹn hò trong cuộc đời, cả một đêm Đường Miên không ngủ ngon, cô còn đặc biệt dậy thật sớm bắt đầu chọn quần áo, lần đầu tiên cô đối mặt với tủ quần áo của mình mà không có chủ ý gì, thấy bộ nào cũng thiếu một chút gì đó.

Thật vất vả cuối cùng cô mới chọn được một bộ, lúc ngồi ở trên bàn ăn bữa sáng cô càng ngồi càng khó chịu, đi WC thì mới phát hiện dì cả tới.

Tật xấu đau bụng kinh của Đường Miên đã có nguồn gốc từ lâu, mỗi lần đều bị đau đến muốn chết muốn sống, lúc nghiêm trọng còn phải cuộn tròn ở trên giường cả ngày ngay cả đường cũng không đi được.

Cũng may mới sáng sớm cũng không đau quá kịch liệt, Đường Miên ăn xong bữa sáng thì chạy nhanh ra cửa, lúc cô đến nơi đã hẹn cạnh trung tâm thương mại vẫn còn sớm một chút, lại không nghĩ rằng Hạ Nhai đã chờ ở kia.

Buổi sáng cuối tuần, đường phố buôn bán phồn hoa, dòng người chen chúc xô đẩy, Hạ Nhai một bàn tay đút túi quần, dựa lên cột điện ven đường chơi di động nhưng vẫn như cũ như hạc trong bầy gà, chỉ thấy hôm nay anh cởi đồng phục ra mặc một chiếc áo hoodie trơn màu đen, nửa người dưới là quần jean bình thường, đây là sự phối hợp quần áo kiểu bình thường của các nam sinh, nhưng vẫn khiến cho nhiều cô gái đi qua phải quay đầu ghé mắt.

Nhưng thiếu niên đẹp trai làm các cô gái nhỏ đỏ mặt này vẫn đang cúi đầu tìm tòi kết quả 'Lần đầu tiên hẹn hò nên chú ý điều gì'...

Tối hôm qua về đến nhà vì quá hưng phấn anh gần như một đêm không ngủ rồi lại sợ ngủ quên nên dứt khoát đến nơi đã hẹn chờ sớm một chút, chờ chờ lại cảm thấy không an tâm, luôn sợ mình có điều sơ sót, không đủ chu đáo, lúc này lại bắt đầu ôm chân Phật.

Đường Miên còn ở trên taxi, liếc mắt một cái đã phát hiện ra Hạ Nhai, xuống taxi cô còn miễn cưỡng giả bộ như không có việc gì phát sinh để đi qua: "Sao anh tới sớm vậy?"

Hạ Nhai thu di động nhét trở lại trong túi.

"Anh tới cũng không sớm, chỉ vừa mới đến thôi."

Thật ra anh đã đứng đây được một giờ.

Đường Miên mới vừa ngồi trên xe cảm giác còn tốt một chút, mang giày cao gót vừa đứng lên cô đã cảm giác không quá được rồi, hiện tại lại đi hai bước, bụng đau đến quả thực muốn khóc, nắm tay nhó gắt gao nhéo lại mới nở một nụ cười với Hạ Nhai: "Chúng ta đi thôi......"

Hạ Nhai nhìn nụ cười kia của cô đọc ra hương vị miễn cưỡng, lúc dắt tay Đường Miên anh lại phát hiện trong lòng bàn tay tiểu dương tử tất cả đều là mồ hôi, anh cúi đầu vừa thấy hai cái đùi của Đường Miên đều run lên.

"Em làm sao vậy?" Anh càng nhìn khuôn mặt nhỏ của Đường Miên càng cảm thấy tái nhợt.

"Nơi nào không thoải mái?"

"Em chỉ là... Bụng có chút đau."

Lúc Đường Miên nói chuyện âm thanh so với ngày thường càng nhỏ hơn vài phần, mềm mại lại có chút đáng thương.

"Không có việc gì......"

Xem bộ dáng này cũng không giống không có việc gì, Hạ Nhai nhăn mày, đối diện với tiểu dương tử cậy mạnh này tỏ vẻ rất bất mãn: "Đau bụng? Vì sao lại đau bụng?"

Thẳng nam sắt thép Hạ Nhai đặt câu hỏi làm trên mặt Cừu nhỏ nóng lên, cô nhìn xung quanh một cái mới rũ đầu nhỏ xuống: "Bởi vì kì sinh lý..."

Kì sinh lý? Lúc này Hạ Nhai mới loáng thoáng nhớ tới con gái thật sự có một việc phiền toái như vậy.

"Rất đau sao?" Hạ Nhai hỏi ra rồi lại cảm thấy tài ăn nói của mình thật vô nghĩa.

"Vậy sao em còn kiên trì tới, ngốc quá."

"Bởi vì, bởi vì hôm nay không phải lần đầu tiên hẹn hò sao." Hơn nữa ngày hôm qua lúc Hạ Nhai đưa cô về đến gần tiểu khu bộ dáng rất vui vẻ, đương nhiên Đường Miên không muốn làm anh mất hứng.

"Thật ra không có việc gì, chờ một lát nữa xem phim em ngồi một chút là tốt thôi......"

"...... Sao em lại ngốc thành như vậy."

Hạ Nhai thở dài, suy nghĩ cũng may là anh đã đem con cừu nhỏ ngu ngốc này thu lại, bằng không thật đúng là không an tâm.

Hạ Nhai nâng mông cừu lên một chút, đem cô ôm lên, mà Đường Miên ngay cả sức lực hô lên cũng không có, cô cứ như vậy bị Hạ Nhai ôm ra hơn mười mét, mới yếu đuối hỏi một câu: "Hạ Nhai...... Không đi rạp chiếu phim sao?"

Đường này không đúng mà.

"Còn đi rạp chiếu phim cái gì." Hạ Nhai tức giận nói: "Về nhà anh, nằm yên trên giường cho anh!"

Đường Miên rõ ràng bị mắng một câu, lại cảm thấy buồng tim đều ngọt đến muốn tan ra, đầu cô cọ vào cổ Hạ đại lang, không nhịn được cười ngây ngô.

"Cười cái rắm." Hạ đại lang trợn mắt nhướn mày: "Còn không biết xấu hổ mà cười."

Đường Miên chu miệng, thấp giọng trả lời một câu: "Cứ cười đó."

*Bản edit đăng duy nhất tại Wattpad Vũ Quân, các nơi khác đều là ăn cắp*

Trở lại nhà Hạ Nhai, Đường Miên lập tức bị sắp xếp nằm trên giường, từng đợt đau đớn đánh úp đến làm môi Đường Miên có chút trắng bệch, Hạ Nhai đứng ở mép giường nhìn mà đau lòng, luống cuống tay chân thêm chăn cho cô, lại nấu nước nóng, lại giống như không có gì dùng được.

Đường Miên đau đến thân thể đều cuộn tròn thành một đống, một bên đau một bên còn nghĩ hôm trước mình không nên thèm ăn cái kem kia, thì cảm giác từ phía sau bị người ôm lấy.

Hạ Nhai đỡ đầu Đường Miên để cô gối lên tay mình, một cái tay khác lại vòng đến trước người Đường Miên đặt trên bụng nhỏ của cô.

"Anh mới vừa tìm kiếm, trên mạng nói hình như lúc rất đau xoa một chút sẽ tốt hơn." Lòng bàn tay Hạ Nhai giống như một túi sưởi ấm thiên nhiên, đặt trên bụng nhỏ của Đường Miên trong chốc lát nhiệt độ kia xuyên thấu qua, giảm bớt đau đớn kịch liệt

"Em xem có tốt hơn không."

Dường như bởi vì không thuần thục, động tác của Hạ Nhai thật sự cứng đờ, còn có chút không tìm thấy nên đặt nơi nào, lại sợ tay chân mình thô to làm đau Đường Miên, một loạt động tác lộ ra ba chữ... thật cẩn thận.

"Khá hơn chút nào không?" Hạ Nhai nhìn gáy của Đường Miên, thật sự nóng lòng, động tác trên tay lại vẫn mềm nhẹ như cũ.

"Ừ, khá hơn nhiều." Đau đớn giảm bớt đồng thời làm Đường Miên có chút mơ màng sắp ngủ.

Hạ Nhai nghe ra cảm giác buồn ngủ trong giọng Đường Miên, anh ló đầu ra dựa lên đầu Cừu nhỏ hôn một cái.

"Anh ở cạnh em."

Đường Miên buồn ngủ đến mông lung, cảm thấy âm thanh của Hạ Nhai quả thực đã dịu dàng đến không giống anh, khóe miệng không tự giác mà cong lên, dùng đầu cọ cọ cánh tay anh.

"Hạ Nhai, anh thật tốt."

Hạ Nhai đầu tiên là ngẩn người, khi phản ứng lại anh muốn gắt gao ôm lấy cơ thể Cừu nhỏ, rồi lại sợ quấy rầy mộng đẹp của cô, anh rối rắm nửa ngày thiếu chút nữa nghẹn chết tại chỗ.

"Ngu ngốc."

Rõ ràng em càng tốt hơn.

=====

Bộ này khó lắm nên nhiều chỗ edit sai tè le xin mọi người giơ cao đánh khẽ, có gì nhắc nhở nhẹ nhàng.

Vốn mai mới ra chương này, cơ mà đang edit thấy ngọt ơi là ngọt mà ăn đồ ngọt khiến ta hưng phấn nên muốn spoil chút cho mọi người, một khi muốn spoil không còn cách nào khác là ra chương mới hờhờhờ vậy nên quất luôn. Việc ra chương là phụ phần này mới là chính nhé. Ta nói đôi này yêu đương ngọt gì đâu á, spoil spoil lẹ lẹ:

Đường Miên: Hạ Nhai, Hạ Nhai chúng ta đang đi đâu vậy? *cười ngây ngô*

Hạ Nhai: Đưa em về nhà.

Đường Miên: Haha Hạ Nhai sao anh lại tốt thế chứ?

Hạ Nhai: Vì anh thích em đó.

Đường Miên: Em cũng rất thích anh!

Hạ Nhai: Em nói gì, nói nhỏ quá anh không nghe rõ.

Đường Miên: Em nói là em thích anh nha Hạ Nhai, mà hình như càng ngày càng thích anh.