Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 5




Thanh âm của Diệp Sở không lớn, cố tình người chung quanh lại có thể nghe rõ ràng.

Bên trái có một đôi phu thê, bọn họ vừa vặn là thương nhân, thấy Trần Tức Viễn khinh thường thương nhân, khóe miệng lộ ra châm chọc.

“Vị tiểu thư này nói đúng. Vị thiếu gia này nếu đã khinh thường thương nhân như vậy thì đừng dùng toàn bộ đồ vật ở Thượng Hải nữa, chúng nó không xứng với người cao quý như ngươi.”

Ngồi bên phải là mấy học sinh, bọn họ cũng căm phẫn:

“Hiện tại chính là thời đại mới, không nghĩ tới còn có người khinh thường thương nhân. Nếu tư tưởng một người cổ xưa thế thì cái khác cũng không tốt hơn bao nhiêu.”

Ngay từ đầu, chỉ có mấy bàn xung quanh Diệp Sở nghe được, sau thành toàn bộ người trong tiệm cơm Tân Thành đều chỉ trỏ Trần Tức Viễn.

Mặt Trần Tức Viễn lúc trắng lúc xanh, hắn thật muốn tìm cái động để chui vào, không cho người khác nhìn thấy hắn.

Diệp Sở mắt lạnh nhìn, nghĩ thầm, Trần Tức Viễn, như thế liền không chịu được? Sự tình còn chưa xong đâu.

“Trần Tức Viễn ngươi bản lĩnh không nhỏ a, một mặt khiến Lý Tư Văn mang thai, một mặt lại đi thân cận, thật không hổ là tuổi trẻ tài cao.”

Thanh âm Diệp Sở thật nhẹ, ngữ khí không nóng không lạnh.

Trần Tức Viễn còn không có từ trong tiếng cười nhạo hoàn hồn lại, nghe được Diệp Sở nói, lại chịu đòn nghiêm trọng.

Trần Tức Viễn trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt không dám tin tưởng, đột nhiên đề cao thanh âm: “Ngươi nói cái gì? Tại sao ngươi biết được chuyện này?”

Chuyện Lý Tư Văn có thai chỉ có hắn biết, ngay cả mẹ hắn cũng chỉ biết hắn cùng Lý Tư Văn thân thiết. Diệp Sở làm sao mà biết được?

Diệp Sở lười biếng mà liếc Trần Tức Viễn một cái: “Ngươi hoảng cái gì? Muốn đem chuyện này chiêu cáo thiên hạ sao?”

Trần Tức Viễn vội vàng hạ giọng: “Không không không, Diệp tiểu thư, ngài ngàn vạn lần đừng đem chuyện này nói cho người khác.”

Trước khi gặp được Diệp Gia Nhu, Trần Tức Viễn có một tình nhân tên Lý Tư Văn. Nhưng sau khi hắn gặp Diệp Gia Nhu, liền chia tay với Lý Tư Văn, cũng che giấu Diệp Gia Nhu tất cả.

Không nghĩ tới sau khi chia tay, Lý Tư Văn lại mang thai. Trần Tức Viễn cảm thấy nàng chẳng qua là một tình nhân, ở trong lòng hắn không có bao nhiêu phân lượng, dùng một số tiền liền đuổi nàng đi.

Tại sao Diệp Sở biết được điều này?

Diệp Sở chẳng qua là cái thiếu nữ, thái độ lại bình tĩnh, tự nhiên như vậy.

Trần Tức Viễn cực kỳ hoảng loạn. Nếu Diệp Gia Nhu biết chuyện này, hắn và nàng liền không thành.

Diệp Sở không nhanh không chậm nói: “Nếu ngươi muốn bảo vệ cho bí mật này, sau đây ta nói như thế nào, ngươi liền làm như thế.”

Trần Tức Viễn nào dám không đáp ứng, gật đầu như giã tỏi: “Diệp tiểu thư nói cái gì, ta liền làm cái đó, tuyệt đối không có nửa câu phản bác.”

Diệp Sở không chút để ý mà vuốt ve chén trà, từng câu từng chữ: “Sau khi ngươi trở về, nói cho Trần phu nhân, hôm nay thân cận thất bại, Diệp Sở ta chướng mắt ngươi.”

“Sau này nếu có bất cứ lời đồn bất lợi nào về ta, ta đều tính trên đầu ngươi."

Nghe vậy, Trần Tức Viễn sửng sốt.

Trước thân cận, hắn đã nghĩ kỹ rồi, bôi đen thanh danh Diệp Sở, phá hư hình tượng Diệp Sở trước mặt Trần thái thái, sau đó có thể lấy lòng Diệp Gia Nhu.

Chẳng lẽ Diệp Sở có thể biết trước? Nàng làm cách nào biết tâm tư của mình.

Trần Tức Viễn lại nghĩ, hơn nữa cái gì gọi là tính trên đầu chính mình? Nếu là người khác hủy hoại thanh danh Diệp Sở, chẳng lẽ vẫn là lỗi của mình?

Trần Tức Viễn chửi thầm trong lòng, đây rõ ràng là hiệp ước không bình đẳng.

Nhìn ra Trần Tức Viễn chần chờ, Diệp Sở lạnh lùng một câu: “Ngươi nghĩ kỹ chưa? Kiên nhẫn của ta nhưng không nhiều.”

Thanh âm Diệp Sở thanh thanh lãnh lãnh, nghe không ra một tia tức giận, lại khiến Trần Tức Viễn rợn người.

“Diệp tiểu thư, ta sẽ làm theo phân phó của ngài, sau khi trở về liền nói như thế với mẫu thân ta."

Sợ chọc giận Diệp Sở, Trần Tức Viễn lại nói thêm một câu.

“Tuyệt đối không liên lụy đến Diệp tiểu thư.”

Trần Tức Viễn nhìn trộm Diệp Sở một cái, rõ ràng thiếu nữ tuổi không lớn, khuôn mặt tinh xảo, nhưng lời nói ra luôn khiến lòng hắn phát run.

Tại sao hắn phải chịu uất ức như thế? Chẳng phải là một cô gái sao? Trần Tức Viễn vẫn đang nghĩ, nhưng hắn lại cực sợ Diệp Sở, trên mặt không dám hiển lộ nửa phần.

Lúc này, người phục vụ bưng đồ ăn lên, gạch cua vây cá, hải sâm hầm...

Diệp Sở đứng lên chuẩn bị rời đi, nghĩ nghĩ, lại cúi người xuống, cười như không cười mà nhìn về phía Trần Tức Viễn: “Trần Tức Viễn, chúc ngươi dùng cơm vui sướng.”

Khóe miệng Trần Tức Viễn giật giật, mấy món đồ ăn này ít nhất cũng phải tốn mấy chục đại dương, lần này Diệp Sở thật sự lấy đến thịt của hắn.

“Vị tiểu thư vừa rồi sao lại rời đi?” Người phục vụ không biết chuyện vừa xảy ra, vẻ mặt khó hiểu.

Vẻ mặt Trần Tức Viễn không kiên nhẫn: “Ta làm sao biết được, không thì ngươi đi hỏi nàng?”

Nghĩ đến chính mình muốn tốn nhiều máu, Trần Tức Viễn vội cùng người phục vụ nói: “Mấy món đồ ăn phía sau đều đừng mang lên, ta từ bỏ.”

Nghe vậy, người phục vụ ngẩn ra, ngay sau đó lộ ra biểu cảm khinh thường.

Hắn làm ở tiệm cơm Tân Thành lâu như thế, còn chưa từng nghe qua điều vớ vẩn như thế.

Người phục vụ bĩu môi, lớn lên nhân mô cẩu dạng, sao lại keo kiệt như vậy?

Không có tiền còn học cái gì đại lão? Chẳng trách vị tiểu thư mỹ lệ kia không muốn ở lại chỗ này.

Người phục vụ cứng rắn mà trả lời một câu: “Quý khách, ngượng ngùng, đồ ăn mà ngươi gọi đều đã làm, không thể hủy bỏ.”

Trần Tức Viễn choáng váng, còn muốn tranh thủ một chút: “Nhưng nhiều đồ ăn như vậy ta ăn không xong…”

Người phục vụ quả thật là chưa thấy qua người vô sỉ như thế, càng thêm khinh bỉ hắn: “Quý khách, làm người phải có chữ tín, nếu ngươi là đàn nam nhân, liền thanh toán tiền đi.”

Trần Tức Viễn đành phải câm miệng, tự giác hôm nay mọi chuyện không thuận, tiền dùng xong rồi, bị người cười nhạo, tất cả đều do Diệp Sở ban tặng.

Qua hôm nay, về sau hắn thấy Diệp Sở, đều tưởng vòng sang đường khác rồi.

***

Buổi sáng mưa một trận xong liền không mưa nữa.

Diệp Sở đi ra tiệm cơm Tân Thành, ngăn cản một chiếc xe kéo. Gió nhẹ thổi lại, thỉnh thoảng Diệp Sở lại nhìn người đi trên đường, trong lòng thích ý.

Diệp Sở hôm nay đối xử không chút lưu tình với Trần Tức Viễn bởi vì nàng có mười phần tự tin.

Lúc trước thanh âm kỳ quái trong phòng chỉ nói hai câu liền biến mất. Diệp Sở đã trọng sinh qua, tự nhiên cảm thấy hai câu nói kia nhất định có giá trị để sử dụng.

Trần Tức Viễn khiến Lý tiểu thư có thai… Diệp Sở đi điều tra vị Lý tiểu thư này, xác thật tìm được rồi một người đã từng kết giao cùng Trần Tức Viễn.

Lý Tư Văn, một cô gái thị dân bình thường, nhà vừa không theo thương, cũng không có bối cảnh. Diệp Sở phái người đi theo nàng mấy ngày, phát hiện hầu gái của nàng luôn đi Đồng Nhân Đường tìm một vị đại phu.

Mỗi lần, hầu gái kia đều mang một đống thuốc ra tới. Mà vị đại phu này là người các phu nhân nhà giàu rất tôn sùng. Hắn đặc biệt am hiểu cách giữ thai.

Lý Tư Văn chưa kết hôn đã có thai, Trần Tức Viễn lại không muốn cưới nàng, chỉ cho nàng một số tiền.

Nhưng mà, Lý Tư Văn lại không phá thai, hẳn là nàng muốn dựa vào đứa bé kia làm cái gì đó.

Diệp Sở vẫn luôn nghĩ không ra, cho đến một ngày, nàng đột nhiên nhớ tới một đoạn trong 《 Hồng phấn giai nhân 》. Trần Tức Viễn có một vị di nương, cũng là họ Lý. Ở trong truyện cũng chỉ sơ lược nhắc qua, cũng không có nói tên của Lý di nương.

Xem ra, Lý Tư Văn chính là di nương của Trần Tức Viễn sau này.

Nghĩ nghĩ, xe kéo đã đến cửa Diệp Công Quán rồi. Hôm nay tâm tình Diệp Sở tốt, cho người kéo xe không ít tiền boa.

Sau khi trở về, đại bá mẫu Vạn Nghi Tuệ vẫn luôn ở Diệp Công Quán chờ Diệp Sở. Diệp Sở nói cho Vạn Nghi Tuệ, nàng không nhìn trúng Trần Tức Viễn. Vạn Nghi Tuệ cũng cảm thấy Trần Tức Viễn không xứng với Diệp Sở, nàng đương nhiên thật cao hứng.

Hôm nay, Diệp Sở ở nhà, rảnh rỗi không có chuyện gì làm, tùy ý lật xem báo chí. Kết quả, một cái tin tức khiến nàng chú ý.

《 Minh tinh điện ảnh công ty có một nam diễn viên mới, rất giống Lục gia Tam thiếu 》

Lục Hoài là con trai Đốc Quân Lục Tông Đình, Lục Hoài vừa anh tuấn lại có gia thế hiển hách, lại chưa từng truyền ra bất kì tai tiếng nào. Phóng viên nhà này thật dám viết, không thể viết ra tai tiếng của Lục Hoài, liền tìm một cái rất giống tới.

Phía dưới còn kèm theo một bức ảnh. Diệp Sở vừa thấy, suýt chút nữa bị sặc nước.

Tiêu đề viết khoa trương như thế, nhưng diện mạo của nam diễn viên kia thật là một lời khó nói hết. Trừ bỏ lưng thẳng tắp ra, toàn thân trên dưới không có một chút giống với Lục Hoài.

Cả một bài viết gần một nghìn chữ đều là khoác lác. Phóng viên cho rằng nam diễn viên này sau này sẽ trở thành ngôi sao lấp lánh, hấp dẫn rất nhiều người mê.

Ai bảo Lục gia Tam thiếu không gần nữ sắc đâu. Hơn chi, hắn thật sự rất điệu thấp, cấm tất cả báo chí đăng ảnh chụp bản thân.

Mọi người đều biết Lục Tam thiếu lớn lên đẹp, nhưng mà tính tình quá lạnh. Rất nhiều cô gái đều muốn được hắn liếc mắt một cái, nhưng hắn tuyệt không cho các nàng sắc mặt tốt để xem.

Cái này nam diễn viên chỉ có được một phần nghìn kí chất của Lục Hoài, đã được người thổi đến trời cao.

Diệp Sở không nhịn được, bật cười một tiếng. Nếu là Lục Hoài thấy được bài viết này, phỏng chừng mặt sẽ đen như đáy nồi.

“Nhị tiểu thư, phu nhân gọi ngài đi ăn cơm sáng.”

Diệp Sở lên tiếng, liền đem báo chí thu cất đi. Nàng đối Lục Hoài không quá chú ý, cho nên cũng không có để ý tin tức tiếp theo.

Sau, bài báo này cũng không tạo ra bao nhiêu sóng gió ở Thượng Hải.

Bởi vì không bao lâu, nam minh tinh đã bị phong sát*. Đây chính là khu Hoa Đông do Lục Đốc Quân cai quản, hắn lại dám lợi dụng Lục Tam thiếu để tạo danh khí cho mình.

(*Phong sát: không cho hoạt động nữa)

Đương nhiên, loại chuyện này cơ bản không cần người Lục gia ra tay. Có nhân vì lấy lòng Lục Đốc Quân, liền tự động dọn dẹp trước tiên.

Từ đây về sau, toàn bộ giới điện ảnh Thượng Hải đều không tìm được người này nữa.