Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 47: Và em




Trong bữa cơm, Phó Dao Cầm nhắc đến việc vợ chồng nhà họ Hứa ra nước ngoài du lịch, hỏi Đào Ấu Tâm có muốn mời Hứa Gia Thời sang nhà ăn cơm không.

Trước đây, Đào Ấu Tâm chắc chắn sẽ vội vội vàng vàng gọi ngay cho anh, nhưng hôm nay cô lại do dự: "Mẹ ơi, di động của con đang sạc pin, hay là mẹ cứ hỏi đi."

Phó Dao Cầm không chút nghi ngờ, lấy danh nghĩa chính bà ấy ra hỏi dò Hứa Gia Thời có muốn sang nhà không, đối phương uyển chuyển từ chối lời mời của bà ấy.

Nghe thấy kết quả như thế, Đào Ấu Tâm đột nhiên cảm thấy đồ ăn trên bàn chẳng còn mùi vị gì.

Hóa ra, nếu trước đây cô không quấn lấy Hứa Gia Thời thì anh sẽ càng có nhiều thời gian tự do hơn.

Anh sẽ cùng những người bạn chơi bóng, gia nhập hội học sinh được các thầy cô ưu ái, và cả tùy ý sắp xếp thời gian nghỉ ngơi.

Hai người ăn ý duy trì bề ngoài bình tĩnh, mãi đến khi sóng gió cuối tuần ập đến hoàn toàn đánh nát lớp vỏ bọc đó.

Thứ bảy trời quang mây tạnh.

Một cậu chàng mặc áo hoodie màu xanh lam dựa bên cửa sổ, trên tay cầm một cuốn tiểu thuyết nước ngoài cực kỳ dày, bình tĩnh, chăm chú đọc.

Giai điệu cổ điển thư giãn khẽ vang vọng trong không gian, những từ tiếng anh tối nghĩa như một cuộn phim điện ảnh hiện lên trong não bộ, hòa vào ký ức.

Một tiếng chuông vội vàng vang lên thoáng chốc đã phá vỡ sự yên bình bên trong phòng làm việc.

Hứa Gia Thời chậm rãi đi đến cạnh bàn, lướt qua màn hình di động, bên trong vang lên âm thanh có phần hả hê cười nhạo của Tạ Nhiên: "Hứa Gia Thời, hình như cậu bị người ta đào góc tưởng rồi."

Năm giờ chiều, Tạ Nhiên vội vàng đi trên đường đến lớp nhảy đường phố, khi đi qua tòa nhà cách vách thì ngoài ý muốn bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc.

Cậu ấy vẫn biết lớp vũ đạo của Châu Triệt Ngôn nằm trong tòa nhà cách vách, không hiểu sao Đào Ấu Tâm lại xuất hiện ở đây.

Thân là một tình báo viên nhạy cảm, trước hết cậu ấy báo tin tức này cho người anh em tốt của bản thân.

Sau khi lớp vũ đạo mỗi tuần kết thúc, Đào Ấu Tâm luôn gặp được Châu Triệt Ngôn, dần dần cô đã quen với việc đó, từ chào hỏi xã giao biến thành nhìn nhau mỉm cười.

"Cậu đổi cặp sách mới rồi à?" Châu Triệt Ngôn nhìn thấy chiếc cặp sách màu tím trên lưng cô, cậu ấy chưa từng thấy cô đeo kiểu dáng đó bao giờ.

Có người chỉ một ánh nhìn đầu tiên đã phát hiện ra cô có gì mới, Đào Ấu Tâm cực kỳ vui vẻ. Hai tay cô nắm lấy quai đeo, quay mặt trái ra cho cậu ấy xem, tiện thể khoe luôn chiếc cặp sách mới: "Đúng vậy, tuần trước đi dạo phố với mẹ rồi mua."

Châu Triệt Ngôn khen ngợi: "Đẹp lắm."

"Cảm ơn cậu." Đào Ấu Tâm cong môi nở nụ cười rồi ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng.

Châu Triệt Ngôn đi bên cạnh cô, thấy Đào Ấu Tâm chuẩn bị đón xe bên đường, cậu ấy dốc hết can đảm mở miệng hỏi: "Này, trưa mai cậu có rảnh không?"

"Sao thế?" Đào Ấu Tâm dừng động tác vẫy tay, quay đầu nhìn Châu Triệt Ngôn.

"Ngày mai là sinh nhật tôi, tôi muốn mời cậu... Và những người bạn khác cùng đi hát." Những lời này nghẹn trong lòng cậu ấy cả tuần nay, chậm chạp mãi mà không dám mở miệng, nhưng hôm nay đã là ngày cuối cùng.

Đào Ấu Tâm cảm thấy nghi ngờ, hỏi: "Thế nhưng ba giờ chiều chúng ta đều phải học lớp vũ đạo mà, đúng chứ? Mấy quán karaoke khác đều hơn một giờ chiều mới mở cửa."

Với vấn đề này, Châu Triệt Ngôn đã có sự chuẩn bị từ trước: "Tôi tìm được một nhà mở cửa từ mười hai giờ, khách mời không đông lắm, chỉ hát khoảng hai giờ là về, không ảnh hưởng đến việc lên lớp."

Cậu ấy biết đợi học xong lớp vũ đạo mới đi hát thì sẽ về quá muộn, sợ cô không đồng ý nên mới cố tình mời vào giữa trưa, chỉ chiếm khoảng thời gian cực nhỏ.

Sau khi lên cấp ba, hầu hết mọi người đều thích tụ tập, tổ chức sinh nhật trong quán karaoke, hát hò ầm ĩ, bản thân Đào Ấu Tâm cũng vậy, nhưng cô vẫn còn hơi băn khoăn: "Bạn cậu đến đông không?"

Châu Triệt Ngôn thành thật đáp: "Trừ cậu ra thì chỉ có mỗi Đường Quân."

"Không có bạn gái nào à?" Đào Ấu Tâm cụp mắt, cắn môi, cô hơi do dự.

Không ngờ cô để ý đến vấn đề này, Châu Triệt Ngôn lập tức luống cuống tay chân: "Xin lỗi, tôi... Không thân với các bạn nữ khác lắm."

Đào Ấu Tâm cũng nói thật với cậu ấy: "Tôi cũng cảm thấy không ổn lắm khi đi hát với hai bạn nam."

Giọng Châu Triệt Ngôn trầm thấp, đan xen sự mất mát không dễ phát hiện: "Nếu cậu cảm thấy quá khó xử thì thôi vậy."

Hai người đã ở chung với nhau mấy tháng, không xa lạ như trước đây, Châu Triệt Ngôn chỉ mời mỗi hai người bạn là cô và Đường Quân, nếu từ chối thì có vẻ hơi mất tình cảm.

"Không thì tôi hỏi Giang Thư Dư một chút? Mời cô ấy đến được chứ?"

Giang Thư Dư học cùng lớp với bọn họ, mọi người xem như quen biết, nếu có bạn nữ khác ở đó thì cô có thể đồng ý đến.

Nghe thấy Đào Ấu Tâm buông lỏng, Châu Triệt Ngôn tất nhiên không chút do dự đồng ý: "Nếu cậu ấy bằng lòng đến thì tôi rất hoan nghênh."

-

Đào Ấu Tâm ôm chiếc bụng đói đã réo vang đi vào cửa thì đã năm rưỡi, cô đang nghĩ trong nhà mình có đồ ăn vặt gì lấp đầy bụng trước không thì bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình: "Đào Ấu Tâm."

Đào Ấu Tâm vô thức quay đầu, chàng trai đứng dưới tàng cây thân cực kỳ quen thuộc: "Anh Gia Thời."

"Dạo gần đây em đang làm gì?" Hứa Gia Thời vân vê một chiếc lá xanh chậm rãi đi đến, sau đó dừng cách cô tầm nửa thước.

Đào Ấu Tâm đung đưa cặp sách mới của mình, nói: "Em đi học."

Từ tin tức Tạ Nhiên lộ ra, Hứa Gia Thời có thể đoán đại khái lớp học vũ đạo của cô và Châu Triệt Ngôn ở cùng một tòa nhà.

Người cùng cô đến lớp, người cùng cô tan học, nháy mắt đã biến thành người khác.

Hứa Gia Thời có lòng riêng, không muốn mối quan hệ giữa hai người tiếp tục phát triển: "Sáng ngày mai em đến nhà anh làm bài tập đi."

Đào Ấu Tâm tiếc nuối lắc đầu: "Không được, ngày mai em có bạn học tổ chức sinh nhật, phải đi KTV."

Nghe đến chữ KTV, ánh mắt Hứa Gia Thời lóe lên, anh hỏi: "Bạn nào?"

Đào Ấu Tâm đáp: "Châu Triệt Ngôn."

Ánh mắt chàng trai như đông cứng lại: "Không được đi."

Đào Ấu Tâm theo bản năng hỏi: "Vì sao?"

Khóe môi chàng trai mấp máy, tuy anh có thể lấy lý do tin tức từ diễn đàn nhưng cuối cùng anh lại chọn một cách khác: "Anh nói không được."

Đào Ấu Tâm khó xử đáp: "Nhưng em đã đồng ý với cậu ấy rồi."

"Vậy thì từ chối cậu ta đi." Lúc này, Hứa Gia Thời tỏ thái độ không thể phản đối.

Đào Ấu Tâm bước cũng khó mà lùi cũng không xong.

Hứa Gia Thời thật sự không muốn đồng ý cho cô đi nhưng cô đã đồng ý với Châu Triệt Ngôn rồi, còn hẹn cả Giang Thư Dư nữa. Lúc trên xe, Giang Thư Dư đã đưa ra câu trả lời chắc chắn cho cô, hiện tại mà lỡ hẹn thì cô quá áy náy.

Nhưng ở thời điểm Hứa Gia Thời không đưa ra lý do và cô sẽ lựa chọn tin tưởng vô điều kiện, đó chính là sự ăn ý từ bé đến lớn giữa hai người họ.

Đào Ấu Tâm một lúc rồi gật đầu.

Hứa Gia Thời thở phào nhẹ nhõm.

Hai người về đến nhà, mỗi người đều ôm suy nghĩ riêng của mình.

Đào Ấu Tâm lấy điện thoại di động ra, mấy lần mở khung chat nhưng không biết phải mở miệng như thế nào, chẳng lẽ nói dối là không đi được?

Nhưng nếu cô không đi thì Giang Thư Dư chắc chắn cũng không đến, cuộc tụ tập chỉ đành tan rã.

Cô đã quen với việc nghe theo sự sắp xếp của Hứa Gia Thời, hiện tại cô muốn phá vỡ giới hạn của bản thân...

Cuối cùng, Đào Ấu Tâm không nhắn bất kỳ tin nhắn nào.

Mười rưỡi sáng ngày hôm sau, Đào Ấu Tâm thay đổi quần áo tươm tất, đeo cặp sách mới rồi ra ngoài.

Cô dự định lặng lẽ chuồn đi, sẽ không tranh luận với Hứa Gia Thời, cũng không bùng cuộc hẹn với mấy người bạn.

Bọn họ lên kế hoạch đi ăn cơm trước rồi mới đi hát, trong nhóm, Đường Quân đã gọi hồn các cô, Đào Ấu Tâm đáp bằng một icon "Xung phong" rồi nhanh nhẹn bước ra khỏi cửa.

Ngay khi cô đang nghĩ thầm trong đầu xem lát nữa nên chọn bài hát nào thì đã đối diện với một bóng dáng quen thuộc.

"Em định đi đâu?" Cùng với giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, chàng trai bước từng bậc cầu thang đi lên, từng bước đi đến trước mặt cô.

Nháy mắt, Đào Ấu Tâm trở nên bối rối: "Anh, anh Gia Thời."

Hứa Gia Thời xoay mặt đồng hồ màu đen trên cổ tay, anh ngước mắt nhìn cô chằm chằm: "Hiện tại là mười rưỡi sáng, em tính đi đâu?"

Đào Ấu Tâm ấp úng mãi không rõ nói gì, dưới ánh nhìn chăm chú sâu thẳm của anh, cô đành phải nói thật: "Đi KTV."

Tốc độ nói của cô rất nhanh, nói xong thì chột dạ cúi đầu, hoàn toàn không phát hiện bàn tay chàng trai trước mặt nổi gân xanh, dường như muốn bóp nát thẻ trò chơi cầm trong tay.

"Em nói dối anh." Giọng nói của chàng trai nhẹ nhàng mà hờ hững, nhưng lại đè nặng tâm trạng của cô, dường như cô đã gây ra lỗi lầm chọc trời.

"Em không cố ý." Đào Ấu Tâm nỗ lực giải thích, chỉ kéo dài hai tiếng mà thôi, không xảy ra vấn đề gì: "Bọn em chỉ đi hát hai tiếng, sau đó về học lớp vũ đạo."

"Anh đã nói không cho phép em đi." Hứa Gia Thời lặp lại mệnh lệnh ngày hôm qua, đôi mắt sâu thẳm đầy lạnh lùng.

Cô gái nắm chặt quai cặp, đôi mày thanh thoát nhíu chặt: "Nhưng em đã đồng ý sẽ đến với các bạn."

Hứa Gia Thời thoáng chốc giận tái mặt, anh bước lại một bước, gần như kề sát bên chân cô: "Em cũng đã đồng ý với anh là sẽ nghe lời."

Giọng nói từ đỉnh đầu vang xuống, cảm giác cường thế, áp bách đè nén khiến Đào Ấu Tâm không thở nổi: "Em vẫn luôn nghe lời anh, nhưng hôm nay em chỉ đến dự sinh nhật bạn em mà thôi, có gì không thể chứ?"

Bọn họ vẫn nói, cô đi theo bên người Hứa Gia Thời cứ như một cái đuôi nhỏ không có suy nghĩ, trước đó cô từng lên tiếng phản bác, chỉ xem như bọn họ không hiểu tình nghĩa sâu đậm của hai người.

Nhưng nếu thật sự là vậy thì sao?

Chỉ khi cô không phụ thuộc vào anh nữa thì Hứa Gia Thời mới được tự do.

Bọn họ sẽ có càng nhiều thời gian để làm nhiều chuyện hơn, quen biết thêm nhiều bạn mới.

Điện thoại di động rung lên nhắc nhở Đào Ấu Tâm hiện tại cần làm gì, cô tỉnh táo, hít sâu một hơi: "Em phải đi."

Cô cố tình lách từ phía bên ra ngoài thì bị Hứa Gia Thời nắm chặt lấy tay: "Anh nói một lần cuối, không cho phép em đi."

Sắc mặt anh lạnh lùng khiếp người.

Đào Ấu Tâm im lặng giãy dụa nhưng đối phương quyết tâm không chịu buông tay.

Điện thoại rung lên không ngừng, cô muốn nghe máy thì lại bị Hứa Gia Thời cướp mất.

Đào Ấu Tâm phiền lòng, bực dọc, cô chợt lùi về sau giật tay ra, nói: "Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng thế, cái này không được, cái kia không cho phép, rốt cuộc anh muốn quản em đến bao giờ?"

Trong nháy máy sau khi gào lên, Đào Ấu Tâm ngẩn người.

Cô, rốt cuộc cô đang nói gì...

Đào Ấu Tâm há miệng thở dốc, không phát ra âm thanh, cô muốn kéo tay Hứa Gia Thời nhưng lại kéo hụt.

"Em nói đúng, anh cũng rất ghét bản thân mình như thế."

Lòng chiếm hữu, dụlc vọng khống chế, tính tình tệ hại và lòng ghen tị.

Hứa Gia Thời nhếch miệng cười tự giễu, từng bước đi xuống cầu thang.

"Bên trên không chỉ học trên lớp mà còn tụ tập cuối tuần."

Chàng trai đứng dưới cầu thang, ngửa đầu nhìn cô gái đứng phía trên, giọng nói luôn trong trẻo thờ ơ nay trở nên hơi khàn: "Có phải nếu Đào Ấu Tâm rời xa Hứa Gia Thời thì em vẫn sống rất tốt đúng không?"