Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Anh Chàng Đầu Bếp

Chương 17: Tôm hùm nhỏ.




Hóa ra Trình Dật Tu liên tục đi theo cô lên lầu sáu, nhưng mà bước chân của anh rất nhẹ và không lên tiếng, cho nên lúc Giang Hạ nhìn thấy anh không khỏi sợ hết hồn.
Cô vỗ ngực một cái, “Anh đi lên làm gì?”
Trình Dật Tu cho tay vào trong túi, cuối cùng đem chìa khóa lấy ra.
“Nhìn xem đây có phải là chìa khóa của em không.”
Giang Hạ nhìn chìa khóa treo móc khóa hồ lô nhỏ, cô liền nhận ra đây là chìa khóa của mình.
“Tại sao lại ở chỗ anh?” Cô hỏi.
Trình Dật Tu nghiêng đầu, hắng giọng một cái. “Đây là… Lúc ông chủ quán đồ nướng dọn dẹp nhặt được, lúc chiều anh đi tìm chìa khóa ông ấy liền đưa cho anh.”
Giang Hạ cầm chìa khóa trong tay. Hóa ra ngày hôm nay anh không xuất hiện, vì phải đi tìm chìa khóa và di động cho cô.
“Cảm ơn anh.” Cô nói, “Vậy tôi đi vào trước.” Nói xong mở cửa vào nhà, lúc muốn đóng cửa Trình Dật Tu duỗi tay ngăn lại.
“Đã đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì không? Hôm nay bạn anh đưa tôm hùm tươi đến, có thể nấu món tôm.”
Đã đến thời gian ăn tôm hùm nhỏ rồi sao? Rất lâu rồi chưa được ăn, nghĩ đến hương vị chua cay thơm ngon, cô nuốt một ngụm nước bọt.
“Không được, hôm nay tôi không đói bụng.”
Vừa mới dứt lời, trong bụng cô kêu lên một tiếng. Trên mặt lúng túng, nói tạm biệt rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Trình Dật Tu nhìn cửa chính cười, sau đó xoay người xuống lầu.
Sau khi Giang Hạ vào nhà, vỗ lên bụng không chịu thua kém. “Ai bảo ngươi kêu, ai bảo ngươi réo hả? Không phải chỉ là tôm hùm nhỏ thôi sao, ngày mai sẽ dẫn ngươi đi ăn!”
Tắm xong, Giang Hạ không thể để bụng đói, chạy vào phòng bếp tìm đồ ăn. Trong tủ lạnh còn vài quả trứng gà, hai quả táo và bình sữa lớn.
Haizz, không có món chính. Khi đói bụng, táo sữa là gì, thật sự không dùng được.
Cuối cùng tìm trong tủ gói mì, lại thêm hai quả trứng gà, chuẩn bị nấu mì trứng gà thơm ngào ngạt.
Mới vừa mở gói mì, mũi Giang Hạ liền ngửi thấy mùi thơm. Ngửi xung quanh, xác định hương vị này từ bên ngoài bay vào. Cô vén màn bằng lụa mỏng mở cửa sổ phòng bếp, thò đầu ra, hương vị thơm ngon vừa rồi, càng thêm nồng đậm.
Buổi tối, nhà ai nấu thế nhỉ, không phải là muốn trùng thèm ăn hại chết cô sao!
Đóng kín cửa sổ, Giang Hạ nghiêm túc nấu mì của mình. Đợi nước sôi, đem mì thả vào, cho thêm gia vị.
ừm, bữa tối của cô cũng rất thơm!
Nấu xong, cô bưng bát ra phòng khách, chuẩn bị vừa xem phim vừa ăn. Trứng gà không nấu chín, cầm đũa lên, lòng đỏ trứng gà là lòng đào. Đem sợi mì và lòng đỏ trứng khuấy khuấy, mới vừa ăn một miếng, liền nghe tiếng đập cửa.
Muộn như thế, Hứa Lôi sẽ không trở về. Giang Hạ đoán được đại khái người gõ cửa là ai. Nhưng mà anh tới làm gì?
Giang Hạ ghé mắt vào mắt mèo nhìn ra ngoài, quả nhiên là anh. Mở hé cửa, hỏi: “Anh đến có chuyện gì?”
Trình Dật Tu đem cái đĩa trong tay giơ giơ. “Tôm hùm nhiều quá, một mình anh ăn không hết, cho nên mang tới cho em.” Nói xong, anh duỗi đầu về phía cô ngửi người cô.
“Em ăn mì ăn liền à?” Anh thất vọng nói, “Xem ra em ăn không được tôm hùm nhỏ này nữa rồi.”
Giang Hạ cố gắng không để ý đến mùi thơm trong lỗ mũi, vẻ mặt lạnh lùng ừ một tiếng.
“Xem ra chỉ có thể ném đi rồi.” Anh làm bộ xoay người xuống lầu, “Có chút đáng tiếc, dùng vài chục vị thuốc đông y mới nấu ra được.”
“Chao ôi!” Giang Hạ duỗi tay kéo cánh tay anh, “Cái này, ném cũng quá đáng tiếc, nếu đã đưa tới, tôi liền nhận lấy.” Chao ôi tôm hùm nhỏ, anh lại muốn ném đi, thật sự là lãng phí!
Trình Dật Tu chay mày, “Không phải là em đã ăn rồi sao, còn có thể ăn được nữa?”
“Tôi có thể để ngày mai ăn.”
“Ngày mai sẽ không ngon, ảnh hưởng đến hương vị.”
“Không sao, tôi không để ý.”
“Vậy cũng được.”
Trình Dật Tu đưa cái đĩa về phía cô, Giang Hạ đưa tay ra nhận, nhưng mà mới đưa được nửa anh lại thu tay lại.
“Không được, sao anh có thể em ăn đồ ăn không tươi mới được, ngày mai em muốn ăn, anh sẽ làm lại cho em. Cái này cứ ném đi!”
Anh nói xong lại giả bộ xuống lầu, Giang Hạ nắm lấy tay anh không thả. Cô có ngốc, lúc này cũng nhìn ra anh cố ý trêu chọc cô. Nếu cô có khí tiết, nên đóng cửa vào nhà.
Nhưng mà, đối với tôm hùm nhỏ, cô thật sự không thấy khí tiết đâu!
Đoạt cái đĩa trong tay anh, “Tôi chính là thích ăn đồ không tươi mới.”
Trình Dật Tu cười cười, đem gia vị trong tay đưa cho cô. “Ăn với cái này, hương vị sẽ tốt hơn.”
Giang Hạ đều tiếp nhận, cúi đầu nói tiếng cảm ơn, sau đó đóng cửa vào nhà. Trình Dật Tu nhìn chằm chằm cửa chính cười cười. Xem ra, đưa hoa tiền là sai lầm, đưa thức ăn theo đuổi Giang Hạ mới là chính xác.
Tôm hùm nhỏ và mì ăn liền, Giang Hạ không chút do dự ném mì ăn liền vào thùng rác. Sau đó ngồi bên bàn hưởng dụng tôm hùm nhỏ mỹ vị.
Trình Dật Tu nấu tôm hùm nhỏ, có mùi thuốc nhàn nhạt, hơn nữa không quá cay. Mua ở bên ngoài, chỉ có thể ăn được vị chua cay. Tôm hùm nhỏ đầy đĩa, không đến nửa tiếng bị cô tiêu diệt sạch sẽ.
Liếm ngón tay nhìn cái đĩa trước mắt, Giang Hạ hơi hối hận. Sao có thể bởi vì tôm hùm nhỏ mà không có khí tiết chứ?
******
Tới gần ngày mùng một tháng năm, công việc của Giang Hạ bắt đầu bận rộn. Bắt đầu họp thường kỳ liền nhận được điện thoại của lão Mã, bảo cô đi đến văn phòng một chuyến.
Giang Hạ hơi lo lắng, cô biết đại khái Mã tổng gọi cô đi làm gì. Vị trí Tổng giám bỏ trống đã lâu, phải có một người ngồi vào. Người chọn lựa thích hợp nhất là cô và Hạ Bạch Tuyết, nhưng từ năng lực cho đến khả năng làm việc, cô tự nhận ưu tú hơn Hạ Bạch Tuyết.
Đến phòng làm việc, lão Mã đang gọi điện thoại, thấy Giang Hạ đến, ra dấu bảo cô chờ.
Giang Hạ ngồi trên ghế sô pha tiếp khách, mở sổ tay ở trong tay ra. Nửa tháng sau mỗi ngày đều có tiệc cưới, nhân viên trong nhà hàng chắc chắn không đủ, đúng dịp này nói với lão Mã, xem có thể mượn nhân viên bộ phận khác được không, ở nhà hàng Trung Quốc làm việc nửa tháng. Nếu không, mỗi ngày đều đi mượn người, thật sự là tốn thời gian lại phí sức.
Lão Mã tắt điện thoại, ngồi đối diện Giang Hạ. Khuôn mặt nghiêm túc từ trước đến nay khó có được nụ cười hòa ái.
“Tiểu Giang à, vài ngày tới cô lại vất vả rồi, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Giang Hạ gật đầu, “Mã tổng yên tâm, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi trải qua ngày mùng một tháng năm, mùng một tháng mười, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ừm, vậy là được rồi. Năng lực làm việc của cô tôi đã thấy, có gì cần tôi ra mặt phối hợp, cứ việc nói. Chỉ cần đảm bảo thời gian này không xảy ra chuyện gì, tôi liền ghi nhớ công lớn của cô!”
Lời này nói trúng ý định trong lòng cô, “Mã tổng, tôi có chuyện muốn nói với ông.”
“Cô nói đi.” Lão Mã nói.
Giang Hạ nói ra ý nghĩ của bản thân, lúc này lão Mã nói, “Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, ngày mai họp tôi sẽ nói việc này. Mượn mấy trợ thủ, cô tự mình dự tính là được.”
“Được rồi, cảm ơn Mã tổng.”
Lão Mã khoát tay, “Tất cả đều là vì công việc, tôi là tổng giám đốc, cảm ơn cái gì. Nhưng mà tôi cảnh báo trước, trận chiến lần này phải đánh cho tốt, đặc biệt là tiệc cưới số 12, nhân vật đều là người có mặt mũi ở thành phố T, lúc đó khách đến đều là người có máu mặt, nhất định không thể để xảy ra chuyện gì!”
Giang Hạ đảm bảo: “Mã tổng ngài yên tâm, bảo đảm không sai lầm!”
“Ừm, làm rất tốt. Vị trí tổng giám bỏ trống đã lâu, cũng nên có người bổ sung. Tiểu Giang, tôi rất xem trọng cô, đừng làm tôi thất vọng.”
Lời này của lão Mã đầy đủ rõ ràng, trong lòng Giang Hạ hồi hộp, “Mã tổng yên tâm, tôi nhất định cố gắng không làm ngài thất vọng.”
Lão Mã gật đầu, “Được rồi, vậy cô nhanh chóng làm việc thôi!”
Sau khi Giang Hạ rời khỏi phòng tổng giám đốc, dọc đường đi trái tim đều nở hoa. Tổng giám à, tiền lương cao gấp đôi bây giờ không nói, sống thanh nhàn hơn. Hơn nữa cô nhìn trúng phòng làm việc đều là cửa sổ đã lâu, tốt hơn nhiều cửa sổ bồ câu của cô!
Trở lại phòng làm việc, Giang Hạ cầm lấy đơn đặt hàng để xuống bàn, thực đơn, chuẩn bị lại xác minh một lần. Nếu như khách hàng có yêu cầu đặc biệt gì, cô cũng phải chuẩn bị sớm thật tốt.
Mới vừa xem được một lát, Hứa Lôi đã tới. Giang Hạ ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, “A, rốt cuộc quản lý Hứa đi làm rồi à!”
Hôm nay Hứa Lôi rất khác, khóe mắt đều tràn đầy không khí vui mừng. Sau khi Giang Hạ phát hiện, hỏi: “Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy, đừng nói với em là chị sắp kết hôn nhé.”
Hứa Lôi cười hướng về phía cô quở trách, “Hạ Hạ, em có thể đi mở quán đoán mệnh được rồi đấy!”
Giang Hạ sững sờ, “Có ý gì?”
Hứa Lôi cười khanh khách không ngừng, đem tay trái đến trước mắt Giang Hạ.
Một chiếc nhẫn kim cương thật lớn! Giang Hạ kinh hãi không ngậm được miệng, chỉ chiếc nhẫn kim cương, “Đây, đây là có chuyện gì? Chị sắp kết hôn với ai!”
Chuyện này quá đột ngột, lúc trước không có tin tức gì, biến mất một ngày, vậy mà đeo nhẫn kim cương!
Hứa Lôi duỗi tay khép cằm cô lại, “Kinh ngạc như vậy làm gì, chẳng lẽ ở trong lòng em, chị là gái lỡ thì không ai thèm lấy sao?”
Giang Hạ vẫn còn hơi mơ màng, “Không phải, em không có ý đấy, nhưng mà chị cũng nhanh quá rồi đấy, người đàn ông kia là ai, em quen không?”
Hứa Lôi gỡ chiếc nhẫn kim cương trong tay ra, “Quen, chính là Lục Ly.”
“A!” Giang Hạ cả kinh nói. “Lục Ly! Cậu, cậu ta mới bao nhiêu tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học đúng không? Hơn nữa, mấy hôm trước không phải hai người còn cãi nhau sao, sao lại kết hôn?”
Hứa Lôi trợn trắng mắt, “Em có thể ngồi yên đừng ngạc nhiên như vậy được không, không thể an tĩnh ngồi nghe chị nói được à?”
Giang Hạ không lên tiếng nữa, yên tĩnh ngồi ở vị trí, “Chị nói đi.”
Hứa Lôi ngửa về phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi, “Đầu tiên, anh ấy đã sớm tốt nghiệp đại học, năm nay hai mươi lăm tuổi, chỉ là gương mặt hơi búp bê, nhìn có vẻ nhỏ tuổi mà thôi. Thứ hai, chúng tớ chỉ đính hôn, còn chưa có nhanh chóng kết hôn.”
“Hai mươi lăm? Nhỏ hơn chị ba tuổi đấy.”
Hứa Lôi đột nhiên tiến đến trước mặt cô, cười bỉ ổi nói, “Em chưa nghe nói trâu già gặm cỏ non sao?”