Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Chương 30: Hôn lễ




Lâu Nguyệt Đồng tỉnh lại trong trạng thái mờ mịt, trừ lúc bị phong ấn trong núi, hình như nàng chưa bao giờ có thể ngủ yên ổn như vậy.

Đây là một nơi hết sức yên tĩnh, bên tai chỉ nghe được âm thanh giọt nước rơi xuống, xung quanh là một mảnh đen như mực, hình như là sơn động đi vào Thông Tiên Lộ của Cửu Nguyên Sơn.

Nàng phát hiện mình vẫn còn đang nằm trong lòng Trình Tử Xuyên, vừa động đậy hắnđã cúi đầu nói: “ Đừng động.”

không phải Trình Tử Xuyên.

Lâu Nguyệt Đồng giương mắt, nhìn thấy một người đang nhìn nàng chằm chằm. khôngphải người, hắn là một cái cây, Phù Tang!

Thái độ của Phù Tang đối với nàng có chút lạnh lùng, chỉ giải thích: “ Tử Xuyên tự ý dùng cấm thuật, đang điều tức.”

“ Liên quan gì đến ta?” Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt, liếc về phía đó.

Trình Tử Xuyên đang ngồi ngay ngắn, hai mắt nhắm nghiền, quần áo không dính mộthạt bụi, trâm gỗ một lần nữa được cài trên đầu hắn. Tóc dài xõa xuống, cọ vào mặt tiểu linh hồ, vì bị ngứa, nàng không nhịn được lại ngọ nguậy.

Phù Tang lườm nàng một cái.

Lâu Nguyệt Đồng cũng hung ác lườm lại.

“ Các ngươi đang thi xem mắt ai to hơn sao?”

Trình Tử Xuyên đột nhiên mở miệng, một cây một hồ ly quay đầu lại mới phát hiện rahắn đã tỉnh.

Phù Tang nhíu mày: “ Tiểu ma nữ này đánh thức ngươi sao?”

Lâu Nguyệt Đồng cười lạnh: “ không biết ai lên tiếng trước?”

Hai người nhìn nhau, cùng lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Lâu Nguyệt Đồng ngẩng đầu nói thẳng: “ Ta ghét cái cây này!”

Phù Tang cũng nhìn Trình Tử Xuyên: “ Tử Xuyên, đừng làm bạn với tiểu ma nữ đáng giận này nữa!”

“ Ngươi cút!”

“ Đuổi nàng ta đi!”

Trình Tử Xuyên: "..."

hắn im lặng một lúc, liền lạnh nhạt nói: “ Vẫn là để ta làm thôi.”

Lâu Nguyệt Đồng: “ Hừ!”

Trình Tử Xuyên xoa đầu nàng, đưa ngón tay đặt bên môi nàng, nhàn nhạt nói: “ Phù Tang quen ta từ nhỏ, như người thân của ta.”

Lâu Nguyệt Đồng tức giận, vừa muốn cắn chợt nhớ tới trạng thái suy yếu của hắn liền dừng lại, nghiêng đầu ngạo mạn nói: “ không đói.”

Trình Tử Xuyên nghe vậy không nhịn được khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nói với Phù Tang: “ Nàng và ta có khế ước thượng cổ trói định, đồng mệnh tương liên.”

Đương nhiên tính tình của Phù Tang không xấu như tiểu ma nữ, nhưng nghe những lời này cũng có chút kinh ngạc: “ Ngươi và nàng…”

Trình Tử Xuyên gật đầu.

Lâu Nguyệt Đồng lạnh lùng nói: “ Sau khi tìm được Trảm Duyên Đài, chúng ta sẽkhông còn quan hệ.”

Trình Tử Xuyên: “ Tìm được rồi nói.”

Tiểu linh hồ hếch cằm: “ Đương nhiên nếu ngươi không bỏ được, ta có thể giữ ngươi bên người làm tùy tùng.” Nàng vẫn không thể bỏ qua suy nghĩ muốn luyện hắn thành huyết nhân!

Cũng không biết Trình Tử Xuyên có nghe ra thâm ý trong lời nói của nàng hay không,hắn túm lấy cái đuôi đang lắc lắc trong không trung của nàng, vứt nàng xuống đất, sau đó nhẹ nhàng vuốt áo: “ không cần, chúng ta vẫn nên hảo tụ hảo tán thôi.”

“ Hèn nhát.” Lâu Nguyệt Đồng cười một tiếng, lại nhảy lên nằm trên vai hắn nói nhỏ, “thật ra nếu ngươi đối xử tốt với ta một chút, nói không chừng người không bỏ được sẽlà ta đấy.”

Vừa nghe đã biết không phải nói thật…

Trình Tử Xuyên từ chối nhận xét, thuận miệng nói: “ Ngươi cao hứng là tốt rồi.”

Lâu Nguyệt Đồng vừa nghe, chẳng biết tại sao lại cười đến không dừng được, cái đuôi chui vào trong vạt áo của hắn.

Trình Tử Xuyên tập mãi thành quen, lấy tay đẩy ra: “ Cất kĩ cái đuôi.”

Phù Tang: Ta mù rồi!

hắn lên tiếng chào, ngây ngốc chui vào trâm gỗ, hắn cũng muốn nói với hai người: Các ngươi cao hứng là được rồi.

Sơn động đen như mực đó nằm trên ngọn núi cao nhất của Cửu Nguyên Sơn.

không giống với sự yên tĩnh trước kia, hôm nay hình như có nhiều người hơn, phần lớn đều mang bộ mặt vui vẻ.

Trình Tử Xuyên quan sát người ta đi lại tới lui, điểm tập trung của họ chỉ có một – ngọn núi thứ ba của Cửu Nguyên Sơn, ngọn núi mà Huyền Dự chân nhân, sư phụ Trình Diệu làm chủ.

“ Thanh Gia đại nhân… không, Thanh Gia sư thúc tổ?”

Sau lưng vang lên một âm thanh thanh thúy, Trình Tử Xuyên quay đầu lại, nhìn thấymột tiểu cô nương đang nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt từ ngạc nhiên mừng rỡ biến thành kinh ngạc: “ không, không phải sao? Xin lỗi, ta nhận lầm người…”

Tiểu cô nương này rất ngọt ngào, bên môi có hai má lúm đồng tiền, đặc biệt nhu thuận đáng yêu.

Trình Tử Xuyên thiện ý gật đầu, tiểu cô nương che miệng lui về phía sau vài bước, thầm nghĩ: “ Người này thật giống Thanh Gia đại nhân!”

“ Ngươi… Lan Tự?”

Hào quang chợt lóe, tiểu linh hồ lập tức hóa thành một thiếu nữ mặc váy đen, hồ nghi hỏi: “ Ngươi là Lan Tự mà, tại sao mới vài ngày không gặp mà đã dài ra thế này rồi?” Lời vừa ra khỏi miệng, Lâu Nguyệt Đồng sững sờ dừng lại, không đúng, thời gian trênTiên giới khác với nhân gian, nói cách khác…

“ Ngươi là tỷ tỷ ba năm trước!” Lan Tự kích động kêu lên, lập tức kỳ quái hỏi, “ Tại sao tỷ không thay đổi chút nào?”

Lâu Nguyệt Đồng lẩm bẩm: “ Hóa ra đã ba năm trôi qua ở nhân gian.” Dừng một chút, nàng lại hỏi, “ Cửu Nguyên Sơn xảy ra chuyện gì, tại sao hôm nay nhiều người vậy?”

Lan Tự trả lời: “ Hôm nay là ngày Trình sư thúc và Tần sư thúc kết hôn, đại lễ sắp bắt đầu nên nhiều người đến chúc mừng. Ngọn núi thứ ba mới là nơi náo nhiệt nhất, ta đikiểm kê khách giúp sư phụ, đợi lát nữa sẽ qua đó. ”

Trình Diệu và… Tần Tiêu?

Nếu nàng nhớ không lầm, Tần Tiêu hình như chính là tiểu tiên nữ mà Phó Diễn Chi tâm tâm niệm niệm?

Lâu Nguyệt Đồng chợt nhíu mày với Trình Tử Xuyên – có nên nhân cơ hội này hỏi chuyện quá khứ một chút?

Trình Tử Xuyên im lặng một lát, quả nhiên có chung suy nghĩ với nàng: “ Ngươi kiểm kê danh sách có thấy tên Phó thiếu cung chủ của Vẫn Lôi Cung?”

Lan Tử ngửa đầu suy nghĩ một chút, lập tức gật gật: “ Có, mặc dù Vẫn Lôi Cung và Trình gia của Trình sư thúc đối đầu, Cửu Nguyên Sơn chúng ta vẫn phải nể mặt.”

Vẫn Lôi Cung và Trình gia đối đầu?

Trình Tử Xuyên nghe vậy khẽ nhíu máy, nói: “ Chúng ta cũng tới dự lễ, nhờ ngươi dẫn đường.”

Lan Tự nhìn hắn giống Thanh Gia và còn rất thân thiện, không nghi ngờ gì liền nhẹnhàng đi trước dẫn đường.

“ Ngươi lo cho Phó Diễn Chi?” Lâu Nguyệt Đồng thấy Trình Tử Xuyên gật đầu liền bĩu môi, “ yêu thương nhau thật.”

“ Tỷ tỷ, ba năm nay tỷ có gặp Thanh Gia đại nhân không?” Mặc dù Lan Tự là đệ tử của chưởng môn, nên xưng một tiếng sư thúc tổ, nhưng thói quen khó mà đổi được.

Lâu Nguyệt Đồng cười một tiếng ý tứ không rõ: “ không, nhưng hôm nay chắc nàng sẽxuất hiện?”

“ Nhất định sẽ!” Lan Tự hết sức mong đợi, “ Ta nghe sư phụ nói, Thanh gia đại nhân thích yên tĩnh, tung tích khó tìm, ba năm qua ta cũng không gặp được…”

Lâu Nguyệt Đồng liếc mắt nhìn Trình Tử Xuyên như có điều suy nghĩ.

Trình Tử Xuyên: "Nhìn cái gì?"

Tiểu ma nữ nháy mắt, tặng hắn một nụ cười ngọt ngào đáng yêu: “ Hiếu kỳ.”

Hiếu kỳ thời gian xuất hiện của ngươi và Thanh Gia, tại sao chưa từng trùng hợp.