Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 166: No one live forever




"No one live forever!"

Trong khung cảnh tràn ngập băng tuyết, vị khách mặc áo choàng bạc, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị, miệng ngân nga những từ ngữ cổ quái, tới gõ cửa hoàng cung.

"Keng, keng, keng!"

Âm thanh hệt như tiếng chuông đưa tang liên tục vang lên, ma lực mịt mờ trong đó khiến cho người ta cảm thấy tâm phiền ý loạn.

"Tiểu Fimmel! Ngươi đang ở đâu? Hì hì, ta tới tìm ngươi chơi."

Vị khách không mời mà đến nhỏ giọng ngâm nga, nhưng âm thanh của hắn không hiểu sao lại có thể vang đến từng gian phòng trong hoàng cung.

Quốc vương Fimmel bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn dường như vừa mới gặp một con quỷ trong ác mộng, nhưng dù đã tỉnh dậy, tiếng nói trầm thấp và giọng cười quái dị kia vẫn quanh quẩn bên tai lại tên quốc vương mập mạp.

"Hì hì, tiểu Fimmel, ta tới tìm ngươi chơi."

Âm thanh quỷ dị kia dường như phát ra từ ngay sau lưng, Fimmel lập tức quay đầu, nhưng sau lưng hắn chỉ là bức tường, chẳng hề có bóng người.

"Tiểu Fimmel, ta biết ngươi ở nhà, đừng trốn nữa!"

Âm thanh tiếp tục vang lên bên tai, Fimmel giận dữ, rút ra bảo kiếm dưới gối đầu, chém loạn xạ xung quanh, nhưng lưỡi kiếm không chém được bất kì ai mà chỉ có thể dọa sửng sốt tinh linh phi tử.

Fimmel mập mạp bị cảnh quỷ dị này dọa sợ. Đột nhiên, tiếng đập cửa "Bang bang bang" vang lên, làm cho hắn nổi trận lôi đình.

"Ai vậy! Ai dám quấy rầy ta vào giờ này."

"Ta, tìm, đến, rồi, cùng chơi, nào."

Âm thanh khiến người ta kinh hãi đó lại vang lên, Fimmel chợt nghĩ đến, cửa phòng của mình ở phía trước, còn phía sau....

"Ba ba ba." Cửa sổ bị bàn tay trắng bệch gõ đến rung động đùng đùng. Một khuôn mặt tươi cười tái nhợt dán trên cửa sổ, trong mắt khuôn mặt đó lóe lên từng điểm sáng.

"Chờ, ta, tiểu, Fimmel, ta, lập, tức, cưỡi, ngựa, tới, tìm, ngươi!"

Khuôn mặt tươi cười nói, nụ cười thoạt nhìn vui vẻ, tuy nhiên khóe miệng kéo dài đến tận gò má rõ ràng là một khuôn mặt vô cùng đáng sợ.

Và đây tuyệt đối không phải là mặt của nhân loại!

Thoáng chốc, cảm giác lạnh lẽo toát ra từ tận xương cốt, phi tử bị dọa đến ngất xủ. Fimmel Caso trong trạng thái sợ hãi đến cực điểm vội vàng tung ra thứ bảo mệnh, đòn sát thủ của hắn.

"Ầm ầm!" |

Luyện kim dược tề trân quý trong nháy mắt bị kích phát, ánh lửa bắn ra bốn phía, nửa cái gian phòng trực tiếp bị tạc bay lên trời.

"Sưu sưu sưu." Sương mù tiêu tán, trước mắt lại không hề có thứ gì.

Gian phòng hoàn chỉnh đã biến thành nửa cái bình đài lộ thiên, phía ngoài chỉ có bông tuyết không ngừng bay xuống tiến đến, nhưng chẳng hề có dù chỉ là nửa bóng người.

Bên tai Fimmel lại tiếp tục vang lên âm thanh khàn khàn và tiếng cười nhẹ.

"(No one live forever). Ngươi có thể chạy, nhưng ngươi tuyệt đối chạy không thoát!"

Dù làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thoát được âm thanh quanh quẩn bên tai, Fimmel gần như sụp đổ, tiếng thét chói tai vang lên.

"Vệ binh! Vệ binh! Có thích khách! Có người muốn giết ta!"

Fimmel vọt tới hành lang, thủ vệ đang chạy tới dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn vị quân vương thất lễ.

Cái thân thể béo ú của hắn chẳng chạy được bao xa liền phải ngồi xuống thở dốc. Tiếp đó, Fimmel thét lên, bỗng nhiên giật lấy kiếm của thủ vệ, chém nát màn cửa đang tung bay theo gió.

"Các ngươi đều sửng sốt nhìn cái gì? Có thích khách! Đám rác rưởi này, chẳng lẽ các ngươi đều bị mua chuộc, muốn hại chết ta sao? Ta nói cho các ngươi biết, nếu ta chết rồi, ta nhất định sẽ kéo các ngươi chôn cùng, nhất định sẽ!"

Cảnh trước mắt khiến thủ vệ và các kỵ sĩ kinh ngạc, đồng thời đều lộ ra vẻ thương hại Fimmel, trong mắt bọn họ, tên nam nhân phế vật này hơn phân nửa đã điên mất rồi.

"Các ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì? Đồ vô dụng. Nếu không phải các ngươi vô dụng thì ta sẽ bị bức đến mức phải đầu nhập vào đám người thú dơ bẩn? Đều là các ngươi sai, đều là đám ngu xuẩn, vô dụng các ngươi sai!"

Quân vương phẫn nộ múa may lợi kiếm trong tay. Tuy nhiên đối với các kỵ sĩ, tên đần độn này huy kiếm chẳng hề có chút ý nghĩa nào, tất cả bọn họ đều dễ dàng né tránh công kích, sau đó dùng ánh mắt càng thêm thương hại nhìn chăm chú vị quân chủ điên cuồng.

"..... A, ha." Rất nhanh, vì đã bị tửu sắc móc rỗng nền tảng, Fimmel bất đắc dĩ phải ngồi bệch xuống, há mồm thở dốc, đột nhiên cảm giác không thoải mái.

Hắn theo bản năng sờ vào cổ mình, thế nhưng thứ chạm được lại không phải nhục thể…

Mà là một cánh tay băng lãnh đang gắt gao bóp lấy cổ hắn, hơi thở lạnh lùng phả vào tai, âm thanh khàn khàn kia lại lần nữa vang lên.

"Bắt, được, ngươi, rồi!"

"A a a a a!"

Quân vương bị dọa đến điên cuồng thét lên, thủ vệ lại càng thêm khó hiểu, bọn họ không hề nhìn thấy vật quỷ quái gì, mà chỉ thấy Fimmel đang ngồi một mình nổi điên.

Trong mắt bọn họ, Fimmel đột nhiên bóp lấy cổ mình, thét lên, sau đó lăn lộn trên mặt đất, hắn ngạt thở đến lè lưỡi ra mà vẫn càng thêm ra sức tự bóp cổ, dường như hắn sợ không thể tự bóp chết bản thân vậy.

Dù cho có người lộ ra nụ cười đáng kiếp, nhưng đại bộ phận thủ vệ đều mau chạy tới đây hỗ trợ, dù sao bọn họ vẫn là thủ vệ của quốc vương, nếu để quốc vương đột nhiên chết một cách khó hiểu như thế, chỉ sợ vinh dự của bọn họ đều sẽ bị vứt vào bãi rác.

Nhưng lần này, bọn họ rất nhanh liền biết Fimmel bệ hạ không phải là nổi điên.

"Ầm ầm!"

Cả bức tường bị man lực phá tan, một cái đầu sư tử làm bằng băng tinh luồn vào, hàn khí và uy nghiêm lan ra. Phía trên sư tử chính là vị khách mặc áo choàng bạc không mời mà đến.

"A, chờ nửa ngày mà không ai mở cửa, ta đành phải tự đi lên. Nhãi con, ta nói rồi, ngươi có thể trốn, nhưng tuyệt đối trốn không thoát!"

……………

Thủ vệ như lâm đại địch, ta nhẹ nhàng giơ tay lên, u linh màu lam liền bay ra khỏi Fimmel, bay vòng vòng xung quanh ta, hệt như trẻ con đang chờ được người lớn khen ngợi.

Ánh lửa ngập trời nổi lên ở đằng sau, ánh sáng ma pháp che phủ bầu trời, Adam và Margaret đang hấp dẫn sự chú ý của các cường giả, xem ra ta phải tranh thủ thời gian mới được.

Thế là, ta rút kiếm, u linh màu lam vui sướng quấn quanh Roland thánh kiếm, hóa thành hàn băng thánh diễm cháy hừng hực.

Rất hiển nhiên, hành động rút kiếm của ta khiến người xem vô cùng khẩn trương. Nhưng tiếp theo, ta lắc đầu, cắm thánh kiếm vào lại trong vỏ.

Thánh kiếm trở vào vỏ, lam sắc băng diễm bị dập tắt, quỷ ảnh ngủ say, ta rốt cuộc thở dài một hơi, cái này năng lực mới này thực sự quá mức quỷ dị, ngay cả ta cũng cảm thấy khó chịu.

"Ai u, không nghĩ tới năng lực này dùng để tìm người, dọa người, thế mà lại tốt như vậy."

Nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp để đánh giá năng lực, hoàng gia vệ đội vĩnh viễn là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất cả nước, những người vây quanh trước mắt chúng ta càng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, bọn họ hợp thành chiến trận, bảo hộ Fimmel ở trung tâm.

Kẻ đến bất thiện, kẻ thiện thì không đến. Thanh thế ta gây ra quá lớn, bọn họ hiện tại không cầu công lao chỉ cầu không thất bại. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là bảo vệ quốc vương, chờ viện quân đến.

"Ngươi... Ngươi là ai? Là hắn lệnh cho ngươi đến giết ta?"

Hộ vệ dường như cho Fimmel dũng khí để gầm thét với ta.

"Ngươi nói đúng một nửa. Ta thật sự tới giết ngươi, tuy nhiên, ta không định để người khác làm thay, đích thân thu thập cục diện rối rắm chính là tiêu chuẩn hành động nhất quán của ta."

Thế là, ta hất mũ trùm xuống, nở nụ cười vô cùng phong độ.

"A a a a a a, Roland!"

Nhưng tên đối diện rất không lễ phép thét lên, khiến cho người ta rất khó chịu, thế nên, ta đưa tay ra, ma lực màu lam xuất hiện trong lòng bàn tay.

Cánh tay bóp lấy cổ Fimmel lại lần nữa xuất hiện, lần này ta trực tiếp kéo hắn tới.

Trong nháy mắt, Fimmel liền bị quỷ thủ kéo đến trước mặt của ta, thủ vệ rất kinh hãi, sau đó liền vội vàng lao lên cứu người.

Trong số hoàng gia thủ vệ có mấy vị hảo thủ hoàng kim giai, lúc này tất cả đằng đằng sát khí toàn lực công kích, nhưng đối thủ của bọn họ không chỉ là một mình ta.

"Lũ ngu xuẩn, yên tĩnh cho ta!"

Return Dark là một trong những nguyên lão băng ngạc, đồng bạn của Lam vương đời thứ nhất, chí ít hơn một ngàn bảy trăm tuổi, thực lực sâu không thấy đáy.

Hắn chỉ cần gào thét một cái cũng đủ để khảm tất cả thủ vệ dính vào tường.

Nhìn tên phế vật đang run rẩy trước mắt, ngọn lửa giận dữ chợt bùng phát trong ta.

"Ngươi cũng xứng được xưng là hậu duệ Lam? Khôn kiếp, ngươi cũng xứng xưng là Lam vương?"

Bởi vì hắn mềm yếu, tự tư nên cục diện mới phát triển theo hướng xấu nhất, nếu hắn sớm nghe ta khuyên bảo, chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến, vậy hết thảy mọi chuyện há có thể phát sinh? Đại quân người thú sao có thể xâm nhập nội địa như vào chốn không người?

Suy nghĩ sai lầm, máu chảy thành sông!

"Bang!"

Nhớ tới kia vô số bình dân hi sinh, ta rốt cuộc kìm nén không được, hung hăng đấm vào mặt hắn.

"Trọng dụng tiểu nhân, không nghe khuyên răn, ngồi nhìn người thú nhập...... Ngạo mạn vô tri, tùy ý làm bậy, ngươi xứng là vua?"

"Bang!"

Lại một đấm giáng xuống.

Lần này Fimmel rụng mấy cái răng, miệng đầy máu, nghẹn ngào thút thít, dường như đang cầu xin tha.

Thấy hắn cầu xin tha, ta lại càng thêm tức giận.

Trong cuộc chiến tranh này, ta đã thấy rất nhiều tháp đầu người, bọn họ đến cả cơ hội thút thít cầu xin tha thứ cũng không có, không, trong đại đa số bọn họ đều không định cầu xin tha thứ, bọn họ đánh đổi hết thảy chỉ vì bảo vệ người nhà cùng gia viên, mà tên mập mạp chết bầm trước mắt này lại...

"Ngồi nhìn quốc thổ luân hãm, thu lại tất cả binh lực tự bảo vệ mình, hoàn toàn mặc kệ các thành trấn khác cầu viện... Khiếp đảm tự tư, ngu xuẩn thiển cận, ngươi xứng là vua?"

"Oanh!"

Lần này, một đám hung hãn nhắm vào bụng, khiến Fimmel đau nhức kịch liệt, ôm bụng run rẩy.

"... Hoang dâm vô độ, dâm loạn cung đình, ngươi xứng là vua?"

Cứ nhìn những tinh linh thị thiếp đang hoảng hốt là biết, nếu không phải quốc vương cũng tham dự mua bán nô lệ thì thù hận sao lại tích nhiều đến vậy?

"... Cấu kết dị tộc, giết hại tộc duệ, ngươi xứng là vua?"

Vì trao đổi mỹ nữ người thú, tên này không ngờ lại dời quân coi giữ đi, để người thú có cơ hội cướp đi những mỹ nữ nhân loại nổi danh. Khi nghe được tin tình báo này, ta hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được trên thế gian lại tồn tại một tên quân vương vô sỉ như thế.

".... Giết chóc thân tộc, mưu đoạt hoàng vị, ngươi xứng là vua?"

Khác với các thế hệ vương thất Lam đoàn kết trong quá khứ, toàn bộ anh chị em Fimmel đều phải chịu cái chết thê thảm vô cùng, tội ác của hắn thật sự khiến ta phải buồn nuôn.

Một quyền lại một quyền, ta càng đánh càng giận, nếu không phải do tên siêu cấp ngu xuẩn trước mắt, tình thế sao lại đến nước này? Chúng ta đánh bạc hết thảy để bảo vệ ý chí Lam, cớ sao lại phải chịu sự nhục lớn đến vậy?

"Khi tất cả mọi người đều liều chết vì sống sót, ngươi thế mà đầu hàng! Ngươi lại dám đầu hàng! Ngươi thế mà to gan lớn mật đi đầu hàng! Vị quân vương đầu tiên đầu hàng trong gần hai ngàn năm lịch sử nước Lam... Tham sống sợ chết, bội bạc, ngươi xứng là vua? Cần ngươi làm gì!"

"A!"

Ta lên gối xuống trỏ, bẻ gãy lưng Fimmel, khiến hắn nằm rạp trên mặt đất.

Nhưng những thứ này mới chỉ là bắt đầu.

"Làm quân thất tín, làm vua mất dân, làm người thất đức, ta Roland Lam, lấy danh nghĩa con cháu nước Lam, yêu cầu miễn trừ chức vị quốc vương của Fimmel Caso!"

"Ta, băng ngạc Return Dark, lấy thân phận thành viên vương thất nước Lam đời thứ nhất, thông qua yêu cầu miễn trừ Fimmel Caso, đồng thời đề nghị Roland Lam tạm thay chức vị Lam vương."