Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 101




Ai nấy đều trợn trừng mắt. Ngay cả những binh sĩ kia cũng đứng ngây ra.

Không chỉ bọn họ, mà trên tất cả thiết bị giám sát nối liền với tất cả gia tộc đều dừng lại ở hình ảnh này.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Có nhân viên giám sát màn hình kêu thất thanh lên.

“Nhanh đi tìm gia chủ, tình hình có thay đổi!!”

“Thiếu gia, ngài mau nhìn kìa.” Trước màn hình giám sát ở một chỗ khác, người đàn ông chợt đứng dậy, chỉ vào hai đứa trẻ trong hình ảnh dừng lại ở trên màn hình, kinh2ngạc kêu lên với vẻ không thể tin nổi.

Người đàn ông nhíu mày và nhìn lại, con ngươi thu nhỏ. Cơ thể hắn đang lười biếng đã lập tức nghiêm túc, ngồi thẳng.

“Tua lại lần nữa.”

Người đàn ông “vâng” một tiếng, vội vàng ngồi xuống và cầm chuột di chuyển rất nhanh. Chắc hẳn cảnh tượng quá khó tin, tay anh ta mơ hồ vẫn còn run rẩy.

Màn hình giám sát chuyển tới cảnh Lý Tiểu Tửu rơi xuống tường thành. Đáng lẽ cậu sẽ rơi thẳng xuống trong đám zombie, kết quả nửa đường chợt có một bóng7người bay qua đỡ được cậu! Ngay cả người giám sát màn hình cũng không chú ý thấy, trước đó cô bé vốn rơi vào trong đàn zombie đã đột nhiên bay lên cao. Quan trọng nhất là, ngã từ trên cao như vậy không chết thì cũng thôi, cô bé kia còn bay lên trên không trung. Điều này quả thật vượt quá khả năng tiếp nhận của anh ta.

Lúc đó khi nhìn thấy, gần như tất cả nhân viên giám sát màn hình đều cho rằng mình hoa mắt.

Người đàn ông được gọi là thiếu gia kia1phản ứng rất nhanh, từ từ ngồi xuống suy nghĩ.

Nhân viên bên cạnh không dám làm phiền hắn, chỉ hít sâu một hơi, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình như sợ mình bỏ qua tình tiết nào đó.

Lý Tiểu Tửu còn đang đau thương, không nghĩ tới A Man trực tiếp đưa cậu vào trong đàn zombie. Nếu không phải mùi thối phả vào mặt, chắc hẳn cậu vẫn chìm đắm trong suy nghĩ chán nản.

Hai bóng dáng nhỏ bé rơi vào trong đám zombie và lập tức bị nhấn chìm. Đám người Từ Kinh ở phía7trên đều đỏ mắt, bọn họ thật sự bị dọa ngây ngẩn người rồi. Lý Long còn không ngừng khóc gọi tên Lý Tiểu Tửu, giãy giụa muốn lao xuống dưới.

Mấy người Vụ Khinh sợ tới mức choáng váng trước hành động của A Man, mãi đến khi tiếng khóc đau lòng của Lý Long vang lên, bọn họ mới giật mình, tỉnh táo lại, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Lý Tiểu Tửu đứng vững trên mặt đất. Cậu vừa thở phào nhẹ nhõm đã vội vàng nắm chặt lấy A Man, chỉ sợ cô bé lên cơn động0kinh sẽ chạy tiếp. Đám zombie xung quanh lập tức vây quanh hai người, nhưng không tấn công bọn họ. Điều này làm cho cậu hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ vì A Man là đồng loại của bọn chúng, mình là bạn tốt của A Man, cho nên chúng mới không nhào tới sao?

Cậu còn chưa kịp cảm thấy may mắn, bàn tay đã cứng đờ. Khi cúi đầu nhìn lại, cậu thấy móng tay trên bàn tay trắng mịn của A Man dài ra.

Cậu vẫn còn bối rối, ngây người gọi: “A Man?”

A Man thấy gương mặt nhỏ nhắn của cậu tái nhợt, cho rằng cậu thật sự sợ hãi, thế là cô bé vỗ nhẹ vào ngực, nói: “Đừng sợ, tôi giúp cậu báo thù.”

Lý Tiểu Tửu ngơ ngác ngẩng đầu, cảm giác mờ mịt móc lỗ tai nói: “Kỳ lạ thật. Vừa rồi có phải tôi nghe được âm thanh gì đó không? Cảm giác giống như giọng nói lần trước bạn nói chuyện với tôi vậy, ha ha!” Cậu tát mạnh vào mặt mình vài tát: “Sao có thể như vậy chứ? Nhất định là mình nghe nhầm rồi.”

“Gào!!”

Bên tai vang lên một tiếng thú zombie rống lên làm rối loạn suy nghĩ của cậu. Trên tay Lý Tiểu Tửu xuất hiện một đốm lửa, hận không thể dùng một ngọn lửa chặn miệng của nó. Nhưng cậu vừa ngẩng đầu lên đã thấy đám zombie nhìn cậu “tươi cười thân thiện”, cậu đột nhiên không ra tay được.

Được rồi, không công kích bọn chúng cũng là chuyện tốt. Cậu phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cậu có thể mơ hồ nghe thấy phía trên có người gọi cậu. Bởi vì hai người rơi vào trong đàn zombie, mọi người ở phía trên cũng không dám nổ súng. Bất kể hai người Lý Tiểu Tửu, A Man sống hay chết, bọn họ cũng không dám ra tay.

Hai đứa bé đáng yêu như vậy mà phải chết sao?

Nghe tiếng khóc của Lý Long, những người lính xung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ thường nhìn thấy người chết, nhưng lúc này cũng không nhịn được, vành mắt đỏ hoe.

Bọn họ không thấy rõ chuyện xảy ra phía dưới, nên không biết lúc này Lý Tiểu Tửu đang kéo A Man đi qua các con zombie, nhưng không có một con nào dám động vào cậu. Điều này làm Lý Tiểu Tửu mừng rỡ, hận không thể ưỡn thẳng lưng mà đi thêm một lúc.

Cậu vừa đi còn không quên oán trách: “A Man, nếu lần sau bạn còn làm bộ dạng dọa người như vậy, tôi sẽ không cần bạn nữa, bạn muốn đi thì đi, đừng hy vọng tôi sẽ tìm bạn.”

Cậu nói rất nghiêm túc. A Man chưa từng thấy bộ dạng cậu như vậy. Thậm chí cô bé thấy hơi sợ hãi, vô thức ngẩng đầu rống lên vài tiếng với Lý Tiểu Tửu. Cô không rống lên thì thôi, Lý Tiểu Tửu cũng nghe quen rồi. Nhưng kết quả là đám zombie bên cạnh đột nhiên giống như chuột gặp mèo, chúng hét thảm một tiếng, trong nháy mắt đã dựng lông, thậm chí gãy chân cũng không chú ý tới, vội vàng chạy đi. Lý Tiểu Tửu ngẩn người, có lòng tốt kêu lên một tiếng: “Ông anh.” Kết quả người ta không quay đầu lại, cũng không biết là chân tay không nhanh nhẹn hay chạy quá vội, tự nhiên nhào tới phía trước, ngã như chó gặm bùn. Đám zombie phía sau ào lên, giẫm đạp không ngừng. Chờ tới khi Lý Tiểu Tửu nhìn thấy nó lần nữa, da thịt đều bị giẫm nát không còn gì, chỉ còn lại có mấy cái xương gãy, đã lún vào trong đất bùn. Cậu thấy mà sợ tới run cả người, đạp bay tròng mắt rơi bên chân. Cậu không phải cố ý gọi nó, chỉ muốn nhắc nhở nó bị rơi tròng mắt mà thôi.

Ngoài A Man đứng bên cạnh, tất cả nhân viên đang ngồi trước màn hình giám sát cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Ngay lập tức, ánh mắt bọn họ nhìn Lý Tiểu Tửu trở nên phức tạp.

Trên tường thành, đám người Từ Kinh chuẩn bị rất nhiều sợi dây. Khi bọn họ bình tĩnh lại mới nhớ ra Lý Tiểu Tửu còn có một không gian có thể bảo vệ được tính mạng. Cho dù có chút lo lắng, nhưng trong lòng bọn họ vẫn vô thức nghĩ theo chiều hướng tốt.

Dù sao, người như vậy làm sao có thể dễ dàng chết đi được. Hơn nữa, còn là kiểu chết máu cún đầy một thùng nữa.

Lý Long nghẹn ngào đứng ở bên cạnh, bàn tay ôm Đại Bạch vẫn đang run rẩy. Lưu Luyến vỗ nhẹ vào vai cậu bé, lặng lẽ trấn an cậu bé.

Chỉ có Đại Bạch còn buồn ngủ, bị tiếng khóc kinh thiên động địa của Lý Long dọa tỉnh lại. Nó nhìn mọi thứ xung quanh với bộ dạng rất mờ mịt, sau khi ngáp một cái và bắt đầu híp mắt lại.

Lý Tiểu Tửu kéo A Man đi ra khỏi đám zombie đang vây kín tường thành. Phía trên, người chỉ huy đang cầm kính viễn vọng từ lúc nào. Con ngươi của anh ta co lại, vội vàng xoay người nói với đám người Từ Kinh đang muốn xuống dưới thành: “Từ lão đại, anh xem hai đứa trẻ kia ở đó. Cả hai đều không sao kìa!”

Từ Kinh sửng sốt, lập tức chợt nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ. Giữa rất nhiều đàn zombie có hai đứa trẻ đang chạy. Đó không phải là Lý Tiểu Tửu và A Man sao?

Trong đầu của hắn đột nhiên mừng như điên. Những người xung quanh kinh ngạc kêu lên thành tiếng. Đại Bạch cũng nhìn thấy.

Lý Long bám vào trên tường, kích động hét lớn một tiếng: “Anh!”

Lý Tiểu Tửu đang chạy chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lý Long ở phía trên. Cậu giơ tay vẫy vẫy, hô to một tiếng: “Tiểu Long, anh không sao!”