Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 65




“Cô giáo, cô... thật lợi hại.”

Cô giáo lắc đầu: “Vừa rồi tất cả đều thấy rồi, có ai muốn tới thử không? Tôi sẽ không ép mọi người.”

Đám người dị năng nhìn nhau, có một người đàn ông đi lên nói: “Để tôi thử xem.”

Hắn2đứng ở trước máy kiểm tra, học theo động tác cô giáo dạy, từ ngón tay có một dòng nước chảy ra. Đây hẳn là người dị năng hệ thủy.

Có người thét lên: “Anh bạn, anh nên đứng cách xa một chút, nước có thể7dẫn điện, cẩn thận kẻo điện giật bay anh đấy.”

Người đàn ông sửng sốt, quay đầu lại nói: “Không thể nào.” Hắn nhìn về phía cô giáo đứng bên cạnh.

Cô giáo trừng mắt với người kia: “Đừng nghe hắn nói lung tung, bộ máy này1không thấm nước.”

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, vung tay ra, nước bắn lên trên bộ máy lên làm văng lên bọt nước.

Nước vĩnh viễn đem lại cho người ta cảm giác mềm mại, do vậy dị năng cũng có sức công kích tương7đối nhỏ.

Bộ máy nhanh chóng vang lên giọng nữ lạnh lùng.

Giá trị chiến đấu: 10%.

Tổn thương: 75 điểm.

Thuộc tính dị năng: Hệ thủy, dị năng trước mắt là cấp một sơ cấp.

Người đàn ông cúi đầu với vẻ mất mát, bất luận là giá trị0chiến đấu hay tổn thương, hắn đều yếu. Hắn là một người đàn ông với tinh lực tràn đầy, nhưng dị năng chỉ có như vậy.

Nỗi hưng phấn khi thức tỉnh dị năng lúc đầu cũng dần dần giảm xuống.

Cô giáo vỗ nhẹ vào vai hắn: “Đừng nản chí, người mới thức tỉnh dị năng đều như vậy. Dị năng của anh vốn không thuộc về hệ tấn công, nên tổn thương mới thấp. Nhưng một khi dị năng hệ thủy mạnh lên thì anh tuyệt đối không tưởng tượng nổi đâu.”

Người đàn ông sửng sốt một giây, ánh mắt lập tức sáng lên: “Cô giáo, tôi sẽ cố gắng nâng cấp.”

Cô giáo mỉm cười: “Cố gắng lên!”

Người đàn ông đi xuống. Người khác thấy vậy cũng không cảm thấy có gì. Từng người đi lên thể hiện đủ loại dị năng làm cho Lý Tiểu Tửu hoa cả mắt. Nhưng vì tất cả đều là người dị năng sơ cấp nên cũng không có gì kỳ lạ.

Mãi đến khi có một người xuất hiện, thật sự thu hút sự chú ý của cậu.

Đó là một người thanh niên gầy gò khoảng mười bảy mười tám tuổi, dị năng hệ kim biến dị.

Lý Tiểu Tửu chưa từng thấy dị năng như vậy, chỉ cảm thấy lúc người thiếu niên sử dụng dị năng thì cả người phát ra ánh sáng màu vàng, thiếu chút nữa làm mù mắt cậu.

Người dị năng hệ biến dị quả nhiên không tầm thường, anh ta ngưng kết ra gai kim loại cho dù nhỏ nhưng uy lực rất lớn.

Giá trị chiến đấu: 50%.

Tổn thương: 200 điểm.

Năng lực phòng ngự: 50%.

Thuộc tính dị năng: Hệ kim biến dị, dị năng trước mắt là cấp một trung cấp.

Mọi người nghe đến đây mới thật sự là nhìn tới ngẩn người. Giá trị chiến đấu và tổn thương cao như vậy thì cũng thôi, năng lực phòng ngự là cái quỷ gì? Bọn họ chưa từng nghe nói dị năng còn có thao tác cao cấp như vậy.

Cô giáo đi lên giải thích: “Dị năng hệ biến dị là như vậy, căn cứ vẫn đang nghiên cứu về nguyên nhân dẫn đến sức công kích của dị năng biến dị lớn hơn người bình thường, nhưng mãi vẫn chưa có kết quả. Tôi nghĩ mọi người đều thấy được trên người bạn này phát ra ánh sáng màu vàng, nó không phải chỉ là một ánh sáng màu vàng thôi, thật ra đó là một tấm lá chắn bảo vệ.”

Ánh mắt của cô nhìn lướt qua mọi người và nói tiếp: “Cho dù người dị năng hệ kim bình thường cũng có thể có phòng vệ, nhưng bọn họ nhiều nhất chỉ ngưng kết ra tấm lá chắn màu vàng, nhưng hệ biến dị lại khác. Chỉ cần vào lúc bọn họ sử dụng dị năng, trên người sẽ tự động tạo ra một màn bảo vệ, công kích bình thường căn bản không thể tổn thương tới người đó.”

Người thiếu niên đi xuống, nhìn cô gái đứng bên cạnh anh còn vui mừng hơn cả anh, miệng không ngừng nói khẽ. Lý Tiểu Tửu sửng sốt. Đó không phải là cô học sinh vừa dùng tay chỉ cậu à?

Giáo viên nói: “Tiếp theo ai sẽ lên nào?”

Cô gái kia hưng phấn chạy tới.

Giá trị chiến đấu: 20%.

Tổn thương: 100 điểm.

Thuộc tính dị năng: Hệ băng, dị năng trước mắt là cấp một sơ cấp.

So sánh ra thì thành tích của cô rõ ràng không có gì nổi bật, nhưng dường như cô gái là một người rất cởi mở, cũng không để ý nhiều lắm.

Sau đó, Lý Tiểu Tửu nhìn thấy càng lúc càng nhiều người đi lên, mãi đến khi cậu bé bên cạnh cậu cũng đi tới.

Giá trị chiến đấu: 62%.

Tổn thương: 290 điểm.

Thuộc tính dị năng: Hệ tinh thần biến dị, dị năng trước mắt là cấp một trung cấp.

“Oa!”

Mọi người sợ hãi, không ngờ là một người hệ biến dị, cậu bé còn là người dị năng hệ tinh thần được xem là bảo vật cấp quốc gia!

“Má ơi! Tôi nhìn nhầm à, thế mà lại là một người dị năng hệ biến dị.”

Có người nhăn mặt: “Không phải nói hệ biến dị rất ít sao? Vì sao chỉ có một lúc mà tôi đã nhìn thấy hai người rồi.”

“Thật làm người ta hoài nghi cuộc đời mất...”

Lý Tiểu Tửu đứng ngây ra. Hôm qua, Từ Kinh mới nhắc nhở cậu không nên tiếp xúc quá nhiều với người dị năng tinh thần, hôm nay cậu đã trở thành bạn cùng bàn với người ta.

Hơn nữa còn là hệ biến dị!

Cậu nên nói đây là phân vượn hay là nghiệt duyên chứ?

Cậu bé chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi, nhưng tu vi đã là mức cao nhất trong cả lớp học, bởi vậy dẫn tới rất nhiều ánh mắt nhìn cậu bé với ý tứ sâu xa.

Lý Tiểu Tửu đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được. Cậu quay đầu liếc nhìn cậu bé, thấy cậu bé vẫn bình tĩnh tự nhiên thì không khỏi thở dài.

Thấy không còn lại bao nhiêu người, Lý Tiểu Tửu nắm chặt nắm tay và đi tới.

Cậu vẫn muốn biết dị năng của mình thế nào.

Ngọn lửa với màu sắc tối tăm, khí tức giống như từ địa ngục lên, nồng đậm và tối tăm.

Cho dù mọi người đã biết Lý Tiểu Tửu là dị năng hệ hỏa biến dị, nhưng khi thật sự nhìn thấy dị năng của cậu, bọn họ vẫn không nhịn được mà hít một hơi thật sâu!

Ở căn cứ có khá nhiều người thức tỉnh dị năng hệ hỏa, nhưng hệ biến dị chỉ có một, chính là người thiếu niên còn nhỏ tuổi trước mắt này!

Quả cầu lửa trong tay cậu rất nhỏ, nhưng mang theo hơi nóng mà bọn họ chưa bao giờ cảm giác qua, nó chiếu vào trong mắt bọn họ làm tổn thương mắt của bọn họ... còn có sự khủng hoảng từ trước tới nay chưa từng thấy.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, chỉ nghe có người kinh ngạc kêu lên: “Phong Mạt Tinh Thần tới trường học!”

“Cái... Cái gì?”

Mọi người chỉ ngây ra một giây, đột nhiên có người hét lên chói tai, sau đó một đám người chen nhau lao vọt ra ngoài.

Nghe tiếng hét này, Lý Tiểu Tửu sợ đến mức tay run lên, khi xoay người lại, cậu nhìn thấy tất cả mọi người đã chạy ra ngoài, thậm chí cô giáo cũng vậy. Sau khi ném quả cầu lửa trong tay ra, cậu không suy nghĩ nhiều, theo sát sau lưng mọi người.

Nhân vật huyền thoại này thực sự xuất hiện ở trong trường học của bọn họ, có ai không muốn gặp chứ?

Đáp án là chắc chắn muốn gặp, không có khả năng không muốn!

Cho nên khi Lý Tiểu Tửu chạy ra khỏi phòng học, ngoài cửa đã có rất nhiều người chen chúc, kêu gào. Bọn họ đều chạy về một hướng. Nhìn bộ dạng bọn họ vội vàng thế kia, còn muốn kích động hơn cả nhìn thấy người mẹ thất lạc nhiều năm.

Đương nhiên, Lý Tiểu Tửu cũng là một thành viên trong đám quần chúng ăn dưa này. Chỉ khác bọn họ là cậu tò mò về hai hệ dị năng này mà thôi.

Gió lạnh thổi qua mang theo hơi lạnh tới mức thấu xương, phòng học vừa rồi còn rất náo nhiệt, nhưng trong chớp mắt đã yên tĩnh không có một tiếng động, vắng vẻ tới mức đáng sợ.

Không ai biết, vào giờ phút này, trong một phòng học nào đó, chữ số hiện trên máy móc đang thay đổi với tốc độ rất nhanh.

1000...

2500...

5000...

Thân máy đột nhiên lắc lư, đèn đỏ phía trên còn không ngừng chớp động.

“Cảnh báo! Cảnh báo!”

Người đàn ông đi ngang qua trước cửa đã bị âm thanh này thu hút, dừng chân đứng lại.

Anh ta nhíu mày nhìn bộ máy kia không ngừng cảnh báo, mãi đến khi...

Giá trị chiến đấu: 80%.

Tổn thương: Vượt qua chục nghìn điểm.

Thuộc tính dị năng: Biến dị hệ hỏa, dị năng trước mắt là cấp ba... cấp ba....

“Cảnh báo! Cảnh báo! Hệ thống sắp không chịu nổi, mời cách xa hệ thống!”

Trên mặt người đàn ông hiện lên vẻ kinh ngạc, định đi tới kiểm tra, không ngờ bộ máy đột nhiên bốc khói, sau đó có mùi khét xông vào mũi.

Đợi đến khi cả bộ máy ngừng rung, anh ta mới chậm rãi đi vào.

Bảng chữ số tối đi. Anh ta ấn công tác nhiều lần cũng không thấy có động tĩnh gì, rõ ràng bộ máy này đã hỏng rồi.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bộ máy rất lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được. Tổn thương hơn chục nghìn điểm, hơn nữa bộ máy này còn chưa nói hết. Đây rốt cuộc là ai vậy?

Anh ta liếc nhìn biển treo trên cửa: “Huấn luyện người dị năng mới...”

Anh ta trầm tư suy nghĩ…

Mãi đến khi sau lưng vang lên một giọng nói: “Anh là ai?”

Nại Chi Tiên nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, vẻ mặt không mất tốt. Cô theo đám đông xông xuống dưới, không ngờ vừa vặn lướt qua bên cạnh Phong Mạt Tinh Thần, chỉ nhìn thấy có một bóng lưng.

Bảo cô làm sao không bực bội được chứ?

Ngay cả những người dị năng phía sau cô cũng có bộ dạng mất hồn mất vía.

Người đàn ông chậm rãi quay đầu lại...

Nại Chi Tiên trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu lên thành tiếng: “Anh... anh… anh là Giang Biên Nhất Nhàn!”

Không thể trách cô làm một giáo viên mà không thể giữ được bình tĩnh trước những người này. Bởi vì hai người này trời sinh đã tỏa sáng, giống như đột nhiên có một ngày, Tôn Ngộ Không đạp Cân Đẩu Vân đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của anh, xin hỏi anh còn có thể giữ bình tĩnh được không?

Trong thoáng chốc, mọi người không kịp phản ứng. Mãi đến khi bọn họ ngẩng đầu lên...

Lý Tiểu Tửu đứng ở phía sau đám người. Bởi vì cậu quá thấp bé nên không có cảm giác tồn tại, còn chưa bước vào phòng học đã thấy đám người phía trước đột nhiên dừng lại.

Lý Tiểu Tửu buồn bực nhìn bóng dáng cao lớn của mọi người, kiễng chân nhìn vào trong, chợt nghe phía trước có tiếng hét kinh ngạc vang lên, cậu sợ đến mức thiếu chút nữa thì ngã.

Cậu thấy không biết phải nói gì nữa. Vì sao những người này cứ gặp phải chút chuyện nhỏ liền muốn hét chói tai vậy?

Giang Biên Nhất Nhàn nhìn mọi người, mở miệng còn chưa kịp nói được một câu nào thì đám người kia đã giống như mãnh thú vây quanh.

Anh ta vẫn luôn không thích đám đông, mặc dù không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng mơ hồ đã không kiên nhẫn được nữa.

Còn tưởng tên Phong Mạt kia thu hút hết đám người rồi, anh ta mới chạy tới đây, không ngờ bọn họ đột nhiên quay về.

“Trời ạ, đúng là đàn anh Giang rồi. Đẹp trai ghê...” Sau khi giọng nói này vang lên, cả phòng học giống như muốn nổ tung. Chỉ cần là nữ đều chen nhau xông tới.

Có người không nhịn được muốn xông tới xin ký tên.

Những người khác thấy vậy cũng vội vàng xông qua, dường như rất sợ anh ta không chú ý đến mình vậy.

Cuối cùng Lý Tiểu Tửu cũng chen được vào phòng học, cậu nhìn đám phụ nữ điên cuồng kia mà rùng mình.

Nếu không phải Giang Biên Nhất Nhàn cao lớn, chắc hẳn cậu sẽ không nhìn thấy được gương mặt của anh ta mất.

Anh ta phải cao ít nhất bằng Từ Kinh, gương mặt rất đẹp, ôn hòa, hình như là người rất dễ hòa hợp.

Nếu như Từ Kinh là người đàn ông lạnh lùng nhất mà cậu từng gặp, vậy người đàn ông này vừa vặn ngược lại. Trên mặt anh ta có vẻ ấm áp làm người ta say lòng.

Cũng khó trách những người này điên cuồng như vậy.