Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 74




Nửa giờ sau, cuối cùng xe buýt đã dừng lại.

Kinh Đô vẫn thực hiện hành động quét sạch toàn bộ, nhưng zombie nhiều như vậy, bọn họ có thể dọn sạch được sao?

Vì bảo đảm an toàn cho mọi người, chỗ dừng xe vẫn tương đối yên tĩnh, xung quanh phần lớn đều là rừng núi, ít nhất tiếng xe lớn như vậy không thu hút các zombie qua.

Đám người dị2năng trở về với thiên nhiên, có người kích động, có người than thở, có người nóng lòng muốn thử làm một trận lớn, cũng có người sợ hãi, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.

Nại Chi Tiên cũng hạ thấp giọng, nói với một đám người dị năng: “Nhiệm vụ lần này của mọi người là, trong vòng một ngày một đêm phải lấy được chiếc cờ nhỏ màu đỏ được7chúng tôi để trong rừng núi này, lớp hoặc là đội nào lấy được trước, căn cứ sẽ có thưởng lớn. Về phần thưởng là gì thì chờ đến lúc đó mọi người sẽ biết.”

Mọi người nhìn nhau, tất cả đều kinh ngạc, đây không phải là một hoạt động ngoài trời bình thường sao? Sao có thể có thưởng được?

Nại Chi Tiên nhìn lướt qua mọi người, tiếp tục nói:1“Trong hành động lần này còn có bốn gia tộc lớn của Kinh Đô cùng tham gia, người của bọn họ sẽ ở một nơi bí mật quan sát năng lực của mọi người, sau đó chọn lựa và tiến hành thu nhận một nhóm người dị năng mạnh nhất.”

Mọi người nghe đến đó thì đã hiểu rõ.

Thu nhận chính là chờ sau khi huấn luyện dị năng xong sẽ làm7việc cho gia tộc lớn, căn cứ cũng không xen vào.

Bốn gia tộc lớn chính là bánh trái thơm ngon trong mắt mọi người, không cần nói tới đãi ngộ rất tốt, hễ là người tiến vào gia tộc, sau này giống như được cả gia tộc làm hậu thuẫn, mặc kệ là ai cũng không dám tùy ý đắc tội.

Không ngờ chỉ là hoạt động ngoài trời bình thường thôi,0vì có bốn gia tộc lớn xen vào, bây giờ đã biến thành tình trạng quần hùng tranh phong.

Nại Chi Tiên thấy đám người dị năng hưng phấn thì nhíu mày: “Cho dù tôi hy vọng mọi người đạt được vị trí đứng đầu lần này, nhưng mọi người vẫn phải chú ý tới an toàn của mình là trên hết, không được liều mạng, không được cướp giật, không được để xảy ra tranh cãi.”

Đám người dị năng gật đầu: “Chúng tôi biết rồi, cô giáo.”

Nại Chi Tiên không biết bọn họ có nghe lọt hay không, thở dài nói: “Thế thôi, xuất phát!”

Người của lớp học khác đã phân tán ra bốn phương tám hướng, đi vào trong rừng núi.

Tất cả mọi người đều suy nghĩ làm thế nào để có thể thuận lợi đạt được mục tiêu lần này, mà Lý Tiểu Tửu lại nghĩ làm thế nào lấy được hạt cườm trong đầu của zombie.

Bọn họ đều đi vào trong núi, người dị năng nữ dẫn theo tiểu đội của mình theo sát phía sau bọn họ giống như âm hồn không tan.

Bọn họ đều nhíu mày nhưng không nói gì, ngược lại Vụ Phi Anh đi phía sau khó chịu, quay đầu lại nói: “Các người đi theo chúng tôi à?”

Người dị năng nữ che miệng cười: “Xem cô nói kìa. Chúng tôi đi sau cô thì nói chúng tôi đi theo các người. Con đường này cũng không phải do nhà cô làm ra, chẳng lẽ còn không cho phép người khác được đi à?”

Ở trường học, Vụ Phi Anh tùy tiện đã quen, mọi người cũng có thiện cảm với cô, nhưng không rõ người dị năng nữ này làm sao cứ tới gây chuyện chứ? Cô cũng không cảm thấy bọn họ thân quen gì.

Đám người dị năng phía sau cũng nghe được người dị năng nữ nói. Một lớp đi chung có thể để ý lẫn nhau. Ban đầu bọn họ vốn không làm được chuyện đi theo phía sau, cầu xin người ta bảo vệ, nhưng vừa nghe người dị năng nữ này nói vậy, đám người dị năng thấy sợ hãi lập tức động tâm.

Cho nên khi Vụ Phi Anh hỏi vì sao bọn họ muốn đi theo, vẻ mặt mọi người rất kỳ lạ, có vài người ngại ngùng, nhưng phần nhiều là bất mãn.

Đi cùng thì thế nào?

Vụ Phi Anh bĩu môi. Bọn họ nhìn cô như vậy làm gì? Cô nói sai sao?

Vụ Khinh đi qua kéo cô tới sau lưng, lạnh lùng nói: “Nếu các người thích con đường này như thế, vậy chúng tôi cũng không cướp của các người.” Anh quay đầu nhìn Lý Tiểu Tửu và Bắc Mạch nói: “Chúng ta đi thôi.”

Bọn họ liền đi theo một đường nhỏ khác.

Người dị năng nữ nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù những người khác có chút bất mãn nhưng cũng không dám nói gì.

Vụ Phi Anh đi bên cạnh Vụ Khinh, oán giận nói: “Anh, anh nói xem, tại sao người phụ nữ kia đáng ghét thế chứ?”

Vụ Khinh quay đầu nhìn mấy đứa bé giống như đang đi dạo, không có cách nào đành đi chậm lại: “Cô ta có đáng ghét hay không thì liên quan gì đến chúng ta, đừng để ý tới cô ta là được.”

Cho dù trong núi rất lớn, nhưng núi trong thời mạt thế nhất định đã được người đến thăm, rất nhiều nơi đã bị giẫm thành đường nhỏ.

Tiết trời mới vào thu không lâu, nhưng bây giờ còn chưa kể trong rừng rậm âm u lạnh lẽo, không có không khí trong lành, không có cảm giác thoải mái trở lại với thiên nhiên, chỉ có mùi tanh khó ngửi và gió rét tới tận xương.

Đi một lúc lâu, cũng không phát hiện có gì khác thường, mọi người ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, mới ngồi chưa được hai giây, Lâm Nhân đã kêu lên thành tiếng. Mọi người nhìn lại, chỉ thấy cậu ta đang ngồi dưới đất sợ đến mức tái mặt, phía trước có một cái đầu xương trắng rơi xuống.

Mọi người vừa nhìn liền biến sắc.

Vụ Khinh nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Lý Tiểu Tửu kéo A Man đang không ngừng nhìn xung quanh sang một bên, cậu cũng nhìn qua.

Lâm Nhân run lẩy bẩy nói: “Tôi không biết, vừa ngồi xuống thì không cẩn thận đụng phải nó.”

Tất cả mọi người không mấy để ý tới hoàn cảnh xung quanh, Lâm Nhân vừa ngồi xuống không lâu thì sờ tay thấy một thứ, cậu ta tò mò cầm lên, lập tức cảm thấy da đầu tê dại. Đây... rõ ràng là xương, hơn nữa còn là… xương sọ của người!

Vụ Khinh đi tới, gạt cỏ dại phía sau cậu ta ra, vẻ mặt hơi biến đổi. Những người khác cũng đi tới nhìn.

Trước mắt bọn họ chính là một bộ xương trắng không biết đã chết bao lâu. Nhìn dấu vết trên bộ xương, có thể thấy thịt phía trên bị gặm sạch. Trên đó còn có vết cào sắc bén, trong hai hốc mắt đó có một bên bị đục rỗng. Trong hoàn cảnh như vậy, thoạt nhìn nó rất khủng khiếp. Ngoại trừ Vụ Khinh, Lý Tiểu Tửu và A Man thường thấy zombie ra, vẻ mặt những người khác đều tái nhợt.

Từ chuyện này có thể thấy được, trong rừng này thật sự có zombie hoặc là tồn tại giống loài khác, bọn họ không dám thả lỏng, cầm theo túi sách bước nhanh khỏi đó.

Lý Tiểu Tửu có chút buồn bực. Từ lúc xuống xe, cậu đã cảm thấy thỉnh thoảng A Man lộ vẻ hưng phấn, giống như đứa trẻ được về nhà vậy.

Bởi vậy, lúc này đi được một đoạn, cô bé liền đi về hướng khác, cậu vất vả lắm mới kéo cô bé trở về, nhưng ngay sau đó cô bé lại dần dần đi qua đó.

Cậu đang thấy bất an, đột nhiên cô bé hất tay cậu và lao ra, bởi vì tốc độ của cô bé thật sự quá nhanh, nhanh tới mức cậu căn bản không nhìn thấy rõ, chỉ mấy giây ngắn ngủi, cô bé đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.

Mãi đến khi Lý Tiểu Tửu gọi tên A Man, những người khác mới biết.

Lý Tiểu Tửu rất hoảng loạn, muốn đuổi theo hướng cô bé biến mất để tìm.

Vụ Khinh vội vàng kéo cậu lại. Anh không hiểu vì sao A Man làm vậy. Ở trong mắt anh, cô bé còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, thấy cô bé đột nhiên biến mất, cho dù hoang mang nhưng anh vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Chúng ta cùng đi tìm.”

Bọn họ vốn không để ý tới chuyện tìm lá cờ nhỏ màu đỏ kia, nên nhiệm vụ chuyển từ tìm cờ đỏ biến thành tìm A Man.

Bọ họ cũng không dám tách ra, cho dù trong lòng Lý Tiểu Tửu lo lắng, nhưng cũng hiểu rõ A Man sẽ không có chuyện gì. Sau khi tìm một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng của cô bé, cậu hơi chán chường quay đầu nhìn về phía bọn họ: “Hay là mọi người đi tìm cờ đỏ, em đi tìm A Man.”

Vụ Phi Anh đi tới đập cậu một cái: “Em nói gì vậy? Cờ đỏ kia quan trọng bằng A Man sao?”

Vẻ mặt cô nghiêm túc một cách hiếm thấy. Tuy A Man là người dị năng tốc độ hệ biến dị, nhưng còn nhỏ tuổi như vậy, sợ là khi gặp phải gì đó không kịp phản ứng, bị thương chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ cô bé...

Cô càng nghĩ càng thấy chuyện này quá nghiêm trọng, khu rừng này lớn như vậy, chỉ dựa vào mấy người bọn họ thì làm sao tìm được người?

Vụ Khinh cũng đi tới: “Nếu không chúng ta quay lại tìm giáo viên nhờ giúp đỡ.”

Lý Tiểu Tửu cũng cảm thấy cách này tốt hơn, dù sao nhiều người sức lực lớn. Cậu khẽ gật đầu, sau đó bọn họ quay lại.

Trong lòng cậu thấy rất bất an, có lẽ bởi vì A Man tách ra, còn tự mình bỏ đi. Ban đầu cậu chưa được người ta đồng ý đã dẫn cô bé trở lại, còn không nuôi nổi cô bé, khiến mỗi ngày cô bé đều phải chịu đói, bây giờ trở về, có phải cũng báo trước rằng cô bé sẽ rời đi không?

Nhưng sao cô bé lại rời khỏi cậu chứ?

Cậu tốt với cô như vậy, che chở chăm sóc cô như với em gái, lẽ nào cô bé không cảm nhận được?

Con người đều là động vật có tình cảm, cho dù ở chung không lâu, nhưng Lý Tiểu Tửu rõ ràng đã thật lòng yêu thương cô bé, thế mà cô bé không nói tiếng nào, hất tay cậu ra mà rời đi không chút lưu luyến, bảo cậu không đau lòng sao được?

Bọn họ mới đi không lâu, phía xa đã vọng tới một tiếng hét chói tai, thức tỉnh mấy người đang trầm tư.

Bắc Mạch lo lắng quay đầu nhìn Lý Tiểu Tửu, phát hiện đôi mắt cậu đã đỏ hoe.

Cậu bé bước chậm lại, đi tới bên cạnh cậu, vỗ nhẹ vào vai cậu trấn an và nói: “Đừng lo, A Man sẽ không sao đâu.”

Cậu bé không biết, điều Tiểu Tửu sợ không phải là chuyện này, mà là A Man rời đi, có thể thật sự không trở lại nữa.

Người có tình, vật cũng có tình, nhưng một khi đã hóa thành zombie, bọn họ sẽ có tình cảm sao?

Lý Tiểu Tửu nghĩ mãi không ra.

Vụ Khinh quay đầu: “Chúng ta qua đó xem thử.” Bọn họ đều theo sát phía sau.

Đột nhiên có cành cây sắc nhọn lướt ngang qua không trung, bắn thẳng vào mặt Vụ Khinh đang đi đầu.

Người dị năng có giác quan rất nhạy bén, bọn họ đều cảm nhận được tiếng xé gió.

Vụ Phi Anh trợn tròn mắt, khí băng bắt đầu khuếch tán ra xung quanh, cô kinh ngạc kêu lên: “Anh, cẩn thận!”

Vụ Khinh dừng lại, có một tầng kim loại bảo vệ nhanh chóng bao quanh cơ thể anh với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Hai người đều phóng ra dị năng, cành cây bị đóng băng trên không trung, sau đó rơi xuống.

Bất ngờ xảy ra làm cho bọn họ sợ hãi, tiếng kêu thảm thiết phía xa đã biến thành tiếng kêu rên.

Vụ Khinh quay đầu nhìn mọi người, nói: “Cẩn thận!” Anh đi đầu.

Càng đi vào trong, tiếng rên rỉ càng to hơn. Rõ ràng bọn họ vừa mới đi qua con đường này, nhưng cảm thấy có gì đó khác hẳn.

Tiếng rên rỉ dừng một lát rồi lại vang lên, hình như là từ trên cây truyền đến.

Bọn họ ngẩng đầu. Phía trên có rất nhiều cành cây và lá cây, bọn họ căn bản không nhìn thấy rõ.

Mãi đến khi Vụ Phi Anh kinh hãi hét lên: “Ở đó.” Cô trợn tròn mắt, giơ tay chỉ một cái cây lớn cách đó không xa, nếu không chú ý sẽ không nhìn ra được. Bọn họ nhìn vài giây, mới nhìn ra có gì đó là lạ.

Trong cành lá rậm rạp, không biết có thứ gì đang chuyển động. nếu không phải Vụ Phi Anh nhìn thấy lá cây trên rung lên, căn bản sẽ không nhìn ra được.