Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 89




Đi tới ký túc xá, mùi bên trong đã bay gần hết, phòng ngủ lại rất lớn. Cậu lấy ra hai cái giường lớn. Vụ Phi Anh sờ trái sờ phải, thì thào tự2nói: “Cường hào, đúng là cường hào.”

Lý Tiểu Tửu đi từ phòng bếp ra, hỏi: “Anh chị có ai biết nấu cơm không?”

Mấy người Vụ Khinh liếc nhìn nhau, lắc đầu. Vụ Phi Anh7đi lên nói: “Nấu mì ăn liền có tính không?”

Lý Tiểu Tửu bất đắc dĩ: “Em cũng biết nấu mì ăn liền.”

Vụ Phi Anh cảm thấy khó có thể tin nổi, lùi lại vài1bước.

Lâm Nhân tiến lên, hơi ngại ngùng nói: “Anh... anh biết nấu, nhưng không được ngon lắm.”

Vụ Khinh nghi ngờ nói: “Em hỏi chuyện này làm gì, chúng ta không có đồ, nấu thế7nào được?”

Lý Tiểu Tửu vẫy tay, ra hiệu bọn họ đi theo mình.

Mọi người đi cùng cậu vào trong bếp, ngay sau đó liền trố mắt nhìn cả phòng bếp để đầy những đồ0dùng.

Phòng khách cũng không lớn, chỉ để vừa hai cái sô-pha và bàn trà.

Sau khi mọi người thu dọn xong gian phòng thì thở dài thỏa mãn. Ngày hôm qua, nơi đây vẫn còn u ám khủng khiếp, ngày hôm nay đã lập tức biến thành nơi ở trong lành.

Không biết Vụ Phi Anh tìm ở đâu ra một bình hoa, đang ngồi ở trên ghế sô-pha cắm hoa.

Vụ Khinh vừa đi đổ rác về, thấy vậy kinh ngạc nói: “Anh tử, em… lấy cái này ở đâu ra?”

Vụ Phi Anh không ngẩng đầu nói: “Tiểu Tửu cho em đấy.”

Vụ Khinh nghe vậy cũng không nói gì nữa, chỉ mơ hồ cảm thấy không gian của cậu thật thần kỳ.

Tiếp theo chính là dọn vào nhà mới.

Lý Tiểu Tửu nhìn mấy người bạn cùng phòng đang bắt tréo hai chân nằm trên giường sắt, trên lưng cậu mang ít đồ của mình nói: “Em sẽ chuyển đi.”

Hả??

Mấy người đàn ông đều nhìn về phía cậu.

Lý Tiểu Tửu mỉm cười, vẫy tay: “Tạm biệt.”

Chờ cánh cửa đóng “rầm” một tiếng, bọn họ mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần.

Cứ... cứ đi như vậy sao??

Khi cậu đến phòng ký túc, đám người Vụ Khinh đã thu dọn xong. Vụ Phi Anh ngồi ở bên cạnh đầy vẻ ghen tỵ, giống như hận mình không thể lập tức biến thành một người đàn ông vậy.

Vụ Khinh ngồi trên ghế sô-pha, nói: “Vừa rồi, khi anh quay về phòng ký túc xá có nghe bạn cùng phòng bảo ngày mai sẽ đi học lại.”

Tay Bắc Mạch đang cầm chén chợt dừng lại, quay đầu hỏi: “Thật không vậy?”

Lý Tiểu Tửu đi ra khỏi phòng, liếc nhìn Lâm Nhân đang bận rộn trong phòng bếp với khí thế ngút trời, cậu trực tiếp ngồi xuống ghế sô-pha.

Vụ Khinh lắc đầu: “Anh cũng không biết chắc, đến lúc đó sẽ có thông báo thôi.”

Quả nhiên, đến buổi chiều, loa của trường học thông báo ngày hôm sau sẽ đi học bình thường. Lý Tiểu Tửu nghe xong, nghi hoặc hỏi: “Đã giải quyết xong đám người gây chuyện rồi sao?”

Vụ Khinh giải thích: “Chuyện lần này quả thật có ảnh hưởng rất lớn với trường học của ZF, nhưng không tính là sự kiện lớn với toàn bộ căn cứ.”

Bây giờ người trong căn cứ tự hình thành một phái, trường học là cơ quan đầu tiên mà ZF mở rộng, căn bản không liên quan đến các gia tộc lớn khác, chuyện này xảy ra, bốn gia tộc lớn cũng được lợi.

Lý Tiểu Tửu vẫn chưa suy nghĩ sâu xa, cậu chỉ một lòng muốn sống những ngày tháng bình yên. Nếu ngày mai phải đi học, cậu cần về nhà trước, dự định đón A Man về trường học.

Thấy Từ Kinh còn ở nhà, cậu nói ra chuyện muốn nuôi con hổ lớn, còn tưởng sẽ bị từ chối. Kết quả hắn chỉ suy nghĩ một lúc đã gật đầu đồng ý.

Lúc này, Lý Tiểu Tửu vội kéo hắn chạy tới khu năm, để không làm cho bảo vệ nghi ngờ, cậu dự định đưa con hổ lớn tới một chỗ không người rồi mới thu nó vào không gian.

Vết thương của con hổ lớn mơ hồ có dấu hiệu nặng thêm, nhưng hai ngày nay nó được cho ăn, nên thoạt nhìn tinh thần vẫn tốt hơn nhiều.

Hình như nó còn nhớ Lý Tiểu Tửu, sau khi thấy cậu tới, nó chỉ miễn cưỡng liếc nhìn, cũng không tỏ ra cảnh giác như lúc đầu.

Lý Tiểu Tửu lấy một hộp thức ăn ra, dụ dỗ nói: “Đi theo tao đi.”

Mắt của con hổ lớn sáng rực lên, nhưng nó còn rất căng thẳng không tỏ vẻ gì.

Lý Tiểu Tửu nghĩ có lẽ nó hiểu rõ ý của mình, Từ Kinh nhíu mày mở khóa cửa sắt lớn ra, cơ thể hơi căng thẳng.

Nếu như con hổ lớn có hành động gì, hắn nghĩ mình sẽ không do dự mà ra tay.

Con hổ lớn thấy cửa sắt vừa mở ra, bèn cố gắng đứng dậy, chạy ra ngoài. Nó chạy đến đây, mặt đất cũng rung đến đấy. Lý Tiểu Tửu nhíu mày. Nó gây ra tiếng động lớn như vậy sao? Xem ra muốn dẫn nó ra ngoài hình như cũng không dễ dàng gì. Cậu chạy qua nắm lấy cái đuôi của nó và nhắm mắt lại, cả cơ thể to lớn của con hổ đã biến mất.

Ban đầu, cậu định đưa nó ra ngoài mới thu vào không gian. Nhưng suy nghĩ lại, ở bên ngoài càng không an toàn.

Hai người rời khỏi khu năm và trở về nhà, Lý Tiểu Tửu trực tiếp dẫn theo A Man tới trường học.

Ngày hôm sau, dường như trường học đã khôi phục lại dáng vẻ trước đó, có rất ít người nhắc tới chuyện này, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, lần này căn cứ thật sự đổ máu mới có thể làm cho chuyện này dịu xuống.

Bởi bất ngờ lần này, từ nay về sau các hoạt động ngoài trời sẽ bị hủy bỏ. Căn cứ không thực hiện huấn luyện như thế nữa. Trừ khi có học sinh tự mình xin và nhận tất cả trách nhiệm, trường học mới đồng ý cho đi.

Khác nhau chính là thiếu một môn học, đồng thời cũng thêm một môn học mới.

Khi người của đội Từ Kinh đưa đến con hổ lớn từ bên ngoài tới đã gây ra chấn động lớn. Nếu người dị năng khác có thể thu phục, vì sao bọn họ không làm được?

Đám người dị năng trong căn cứ không cam lòng.

Rất nhiều người dị năng không sợ chết, bọn họ không dám khiêu chiến với thú biến dị bên ngoài, nhưng trong căn cứ thì khác. Mặc dù thú biến dị được nuôi dưỡng trong khu năm không mạnh như bên ngoài, nhưng người dị năng bình thường cũng không thu phục được, có vài người dị năng có hậu thuẫn đã nhờ gia tộc thu phục giúp bọn họ.

Cho nên mới đi học được hai ngày, cả căn cứ đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

“Này này, con thỏ nhà cậu làm sao vậy? Nó cắn áo mình rồi.”

“Trời ạ, người kia cưỡi tê giác!!”

“Mẹ nó, xích con chim nhà mày cho cẩn thận vào, đừng để nó ỉa đái tùy tiện như vậy được không?”

“Úi, thật ngại quá.”

Lý Tiểu Tửu ngây người nhìn trường học luôn gọn gàng đã biến thành nơi người thú hỗn loạn.

“Ôi trời, người ngồi ở trên con chim kia là thế nào vậy?”

Sao người đó có thể bay được. Thế giới này là ảo mộng sao?

Lý Tiểu Tửu đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Người phụ nữ cưỡi trên lưng con cú mèo khổng lồ nhìn đám người hỗn loạn trên mặt đất với vẻ xem thường. Cô ta hừ một tiếng, trong nháy mắt đã bay xa.

Trên mặt đất, người đàn ông cưỡi con tê giác lớn đi qua chỗ nào, chỗ đó biến thành một con đường rộng rãi.

Còn con thỏ chưa thần phục, con mắt đỏ ngầu đang ngồi gặm cỏ, người thiếu niên cầm sợi dây phía sau thì nổi giận, phồng má kéo lại.

Muốn thật sự khống chế được thú hoang thì phải do mình tự tay thần phục, nếu không cho dù một vài động vật không làm anh bị thương, nhưng tuyệt đối sẽ không nghe lời của anh.

Vụ Phi Anh kích động nhìn con cú mèo bay qua, cô rất hưng phấn, đêm đó chỉ suy nghĩ xem làm thế nào có thể xin nhà trường một con.

Mặc dù có một thú biến dị là chuyện tốt, nhưng lấy năng lực của Vụ Phi Anh bây giờ, vào khu năm là căn bản không thể an toàn trở về.

Cho nên, khi cô đi tìm Vụ Khinh nhờ giúp đỡ, anh từ chối mà không hề do dự, tiện thể còn mắng thêm một trận.

Lý Tiểu Tửu vỗ nhẹ vào ngực mình. May là hai ngày trước cậu đã thu con hổ lớn vào không gian, nếu để những người khác nhìn thấy, làm gì còn phần của cậu nữa?

Lúc này, con hổ lớn đang vui vẻ chạy ở trong dòng sông, đột nhiên hắt xì một cái rung trời, cả mặt nước cũng bị chấn động.

Ngoại trừ trong trường học, người dị năng bên ngoài cũng vậy. Bọn họ không sợ chết chạy vào khu năm, dẫn đến khu năm vốn là nơi không được hoan nghênh, mỗi ngày đều có người bên ngoài tới gây rắc rối, ngược lại đám bảo vệ cũng không để ý tới.

Trường học đã dành riêng một khu đất cho một vài thú biến dị khổng lồ vào ở.

Vào giờ dạy học tiết một, giáo viên thể năng sẽ dạy mọi người một vài chiêu thức đánh nhau. Lúc chạy cự ly dài tám trăm mét, một con chó biến dị rất nghe lời, đi theo chủ nhân cùng huấn luyện.

Mọi người ngẩn người nhìn, nhưng thầy giáo không ngăn cản.

Nhảy xa, chạy cự ly dài, đứng tấn, con chó kia đều thực hiện rất có linh tính. Trước đây có thể Lý Tiểu Tửu còn cảm thấy Đại Bạch có nhân tính, bây giờ vừa thấy con chó lớn này, cậu lập tức cảm thấy hình tượng cao lớn của Đại Bạch ở trong lòng cậu đã từ từ giảm xuống.

Những người khác rất hâm mộ liền quyết tâm chăm chỉ rèn luyện để cũng có thể thuần phục được một con thú biến dị nghe lời như vậy.

Buổi chiều hôm đó, Lý Tiểu Tửu trở về nhà và ôm Đại Bạch đang ngủ say trên ghế sô-pha rồi trở lại trường học.

Đại Bạch mơ hồ tỉnh lại và nhìn xung quanh, thấy mình đang lơ lửng trên không trung, nó đạp đạp bốn chân. Lý Tiểu Tửu khẽ buông tay, suýt nữa làm nó ngã xuống.

Lý Long đang tưới nước cho cây hoa cúc của mình bên cửa sổ, thấy cậu về đột ngột thì khó tránh khỏi trợn tròn mắt nhìn: “Anh, em hoa mắt à? Sao anh đã về rồi?”

Lý Tiểu Tửu ôm Đại Bạch vào trong lòng, liếc nhìn hoa cúc nở rộ bên cửa sổ, nói: “Anh dự định đưa Đại Bạch tới trường học huấn luyện một chút.”

Cậu đã bắt đầu sốt ruột, không dám ở bên ngoài lâu. Sau khi hai người nói chuyện mấy câu, cậu liền trở về trường học.

Lâm Nhân nấu cơm xong mới thấy cậu trở về, hỏi: “Em đi đâu vậy? Bọn họ mới ra ngoài tìm em thì em đã về rồi.”

Lý Tiểu Tửu vứt túi sách qua một bên, ngồi ở trên ghế sô-pha và nói chuyện với vẻ mệt mỏi: “Em vừa về nhà một chuyến để lấy ít đồ. Lúc đi hơi vội, em quên nói cho mọi người biết.”

Một lát sau, mọi người đi vào.

Vụ Khinh vừa vào cửa, thấy cậu ngồi ở trên ghế sa lon bèn ngờ vực hỏi: “Em đi đâu mà không nói tiếng nào, làm hại bọn anh phải đi tìm thế?”

A Man từ phía sau chui ra, tuy cô bé không lộ cảm xúc, nhưng Lý Tiểu Tửu có thể cảm nhận được cô bé đang tức giận.

Đúng vậy, cô bé đang tức giận.

Từ sau lần trước, cậu cảm thấy hình như A Man càng lúc càng yên tĩnh, thậm chí có đôi lúc cô bé ngồi ở bên cạnh cậu, nhưng cậu không cảm nhận được sự tồn tại của cô bé.

Trong đầu đột nhiên hiện lên những ghi chép trong quyển nhật ký của bác sĩ Blues, ánh mắt Lý Tiểu Tửu nhìn cô bé có phần phức tạp. Cô bé... thật sự là thi thể ba nghìn năm sao?

Bầu không khí có chút khác thường. Ban đêm, khi tất cả mọi người đã đi ngủ, Lý Tiểu Tửu còn băn khoăn về chuyện của A Man. Thấy bọn họ đều đã ngủ, cậu mới len lén đi vào không gian.

Có thể nói, đồ trong không gian đã chồng chất như núi, nếu như chỉ có mấy người bọn họ, cũng không biết phải dùng bao lâu mới hết.

Tầm mắt của cậu nhìn lướt qua, nhưng không nhìn thấy quyển sổ tay bị mình ném vào lúc đó. Cậu lục tìm rất nhiều nơi vẫn không tìm được. Lý Tiểu Tửu nghĩ nó có thể đã bị những vật lớn đè lên, liền khống chế đồ vật trước mắt bay lên.

Mắt cậu rất tinh nên nhanh chóng tìm được quyển sổ ở chỗ đặt quần áo.