Nhật Ký Trưởng Thành Của Tiểu Bối

Chương 9




Cuối cùng, Sa Nghị cũng cử động, anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Đồng Tĩnh Thừa, không hề trốn tránh. Lúc này Đồng Tĩnh Thừa mới phát hiện, trong đôi mắt Sa Nghị hằn lên đầy tơ máu, hai mắt anh đỏ bừng, nét mặt kiên định, chín chắn, không giống trẻ con chút nào.

“Đối với chú, Bối Bối là đứa con gái yêu quý nhất, chú cưng chiều cô ấy, cho cô ấy một cuộc sống tốt nhất, nhưng mà …” Khoé miệng Sa Nghị hơi nhếch lên, mỗi lần anh nghĩ tới Bối Bối thì vẻ mặt lại trở nên dịu dàng “Có điều Bối Bối không phải là tất cả cuộc sống của chú, nhưng bé… Đối với con lại là cả thế giới.”

“Lần đó, ở khách sạn, không phải là lần đầu tiên con gặp Bối Bối… Cái cô bé ngốc kia, rõ ràng không nỡ bỏ bánh ngọt trên tay, nhưng vẫn cho hai mẹ con ăn xin, còn dỗ dành cô gái còn lớn hơn bé rằng đừng khóc, rằng mẹ bảo Thiên Sứ không thích đứa trẻ nào khóc lóc đâu… Khi đó con đã nghĩ, bé chính là một Thiên Sứ, Thiên Sứ của con… Con đã đi theo bé, nhìn bé tung tăng đi cùng bà nội về nhà, mỗi lần trông thấy bé cười, dù cười trông rất ngốc, nhưng chỉ có nụ cười này mới có thể khiến cho con cả đời cũng không thể quên được. Gặp lại cô bé lần nữa… Con liền nghĩ, đây chính là số mệnh an bài nên con không thể buông tay được, ở cùng bé thêm một giây thìcon lại yêu bé hơn một chút, con yêu cách bé ăn bánh ngọt, ăn xong còn thòm thèm liếm ngón tay; con yêu bé mỗi lần bé bị ngã, dù rõ ràng rất đau nhưng vẫn chịu đựng, ngốc nghếch nói với con rằng không đau; con yêu mỗi khi bé híp mắt ngọt ngào gọi con là anh, nhưng con không muốn làm anh trai bé, con không muốn chỉ đơn thuần là một người anh của bé, con muốn chăm sóc Bối Bối cả đời…..”

Sa Nghị chậm rãi nói, ánh mắt xa xăm, anh cảm giác như bây giờ Bối Bối đang ở trước mặt mình nói rằng bé rất hạnh phúc, Đồng Tĩnh Thừa nghe anh nói xong bèn trầm mặc, ông vẫn còn kinh ngạc về câu nói của Sa Nghị ” Nhưng bé đối với con là cả thế giới”. Nó chỉ mới 14 tuổi, còn chưa va chạm với xã hội, ông tin bây giờ Sa Nghị rất kiên định yêu bối bối, nhưng sau mười năm, hai mươi năm nữa thì sao, nó có thể kiên trì với tình yêu này nữa không, Bối Bối của ông thì còn bé, tình cảm của nó dành cho Bối Bối là đúng hay sai? Ông Đồng mơ hồ.

“Con trai, giỏi lắm” Từ cửa truyền tới một giọng nói hùng hồn, Sa Nghị ngẩng đầu, là ba anh, ông Sa bước vào với vẻ mệt mỏi, đằng sau ông là cậu thư ký đang cẩn thận xách cặp, ông đi tới trước mặt Sa Nghị, hai tay quen thuộc vỗ lên bả vai Sa Nghị, “Ba ủng hộ con, bắt con bé Bối Bối kia về đi, ha ha”

Nghe thấy ba trêu ghẹo mình, trên gương mặt Sa Nghị thoáng ửng đỏ.

“Tại sao ông đã về rồi, không ông đi công tác sao?” Đồng Tĩnh Thừa đang ngây người bỗng tỉnh lại, ông cảm thấy hơi tức, bắt cái gì mà bắt? Ông ta làm như đánh giặc ý, con bé là con gái tôi, là cục cưng của tôi, hừ.

Nhắc tới việc này, Sa Hạo Khang trở nên nghiêm túc hơn, “Tôi vừa xuống máy bay thì nghe chuyện Bối Bối bị bắt cóc, chuyện gì đã xảy ra?”

Có cục trưởng Sa can thiệp, không lâu sau đã tra ra chiếc xe taxi đưa Bối Bối đi, chiếc xe đó thuộc hãng xe Hồng Đức.Ông chủ của Hồng Đức đích thân dẫn người tài xế kia tới để điều tra.

Cậu tài xế kia hồi tưởng, lúc ấy người phụ nữ bảo mình dừng lại trên đường Hongkong một lúc, bà ta nói muốn đón người hơn nữa còn boa cho cậu ta thêm 100 tệ, đợi hơn nửa tiếng, khi cậu ta sốt ruột lắm rồi thì người phụ nữ kia bế một cô bé ra, cậu ta không để ý mặt mũi cô bé bởi người phụ nữ đó úp mặt cô bé vào lòng mình, sau đó bà ta xuống xe ở một nhà trọ nhỏ tại phố Sa Vận.

Căn cứ vào manh mối này, cảnh sát nhanh chóng phong tỏa căn nhà trọ trên đường Sa Vận. Ông chủ nhà trọ là một người đàn ông trung niên, thấy hàng loạt cảnh sát xông vào nhà mình, chân ông ta trở nên mềm nhũn, rồi lập tức quỳ xuống trước mặt cảnh sát, luôn miệng nói ông ta không dám nữa, van cầu cảnh sát tha ông ta một lần, ông ta trên còn có cha già, dưới còn có con nhỏ, ngay cả sức khoẻ của ông ta cũng không được tốt… Ông chú trung niên khóc lóc kể lể, khóc tới nỗi nước mắt dàn dụa, đám cảnh sát trợn mắt há hốc mồm, việc này… Mọi người lại nhìn đại đội trưởng, chờ mệnh lệnh.

Đại đội trưởng trở tay, kéo ông chú trung niên vào trong để tra hỏi. Thì ra ông chú cho rằng cảnh sát đến là để niêm phong nhà trọ của ông ta, theo quy định, người ở trọ phải đăng ký bằng chứng minh thư dưới tên thật, nhưng những người nghỉ ở chỗ ông ta, bình thường chỉ toàn những người tới thành phố để mua bán hoặc đi thăm người thân, nếu đòi bọn họ cấp chứng minh thư thì khách sẽ ít đi trông thấy, không còn cách nào khác, ông ta đành lén lút ngầm cho phép không cần chứng minh thư cũng có thể ở trọ. Nghe cảnh sát nói không phải đến bắt ông ta, ông chú bèn xúc động tới rơi lệ, ông ta cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp, ánh mặt trời thật rực rỡ.

Ông chú trung niên cực kỳ tích cực phối hợp với yêu cầu của cảnh sát, người phụ nữ kia đăng ký dưới tên Cao Tú Hồng, kiểm tra tên và số chứng minh thư của bà ta thì đều là giả. Đại đội trưởng vô cùng tức giận, kết quả này quá nghiêm trọng, ông ta gọi một nhân viên cảnh sát vào, rồi mời người của cục công thương tới để tiến hành phạt ôngchú này một khoản tiền lớn.

Ông chú nghe xong bèn cảm thấy tiêu rồi, ông ta lại quỳ xuống, luôn miệng cầu xin tha thứ khiến cho Đại đội trưởng phải quát lên, nhắc cho ông ta nhớ rằng nếu cung cấp manh mối hữu dụng thì tiền phạt có thể miễn.

Lúc này ông chú mới nói, chính ông ta là người giúp người phụ nữ kia đặt vé tàu, hôm trước bà ta vào trọ, thanh toán tiền phòng cho ba ngày. Buổi trưa, bà ta ôm một đứa trẻ về, nói với ông ta rằng đó là con gái bị bệnh của mình, giờ hai mẹ con muốn về nên nhờ ông chú đặt giúp vé, ông chú thấy vẻ mặt lo lắng của người phụ nữ kia không hề giả tạo bèn đồng ý. Ông đặt cho họ vé tới thành phố Y, mười giờ tối tàu xuất phát.

Nghe xong, Đại đội trưởng liếc nhìn đồng hồ, tiêu rồi, bây giờ đã 10 giờ 25, trước giờ chạy năm phút thì tàu hoả sẽ đóng cửa xe. Ông lập tức gọi cho cục trưởng Đồng báo cáo tình hình. Đồng Tĩnh Thừa vừa nghe tin tìm thấy vị trí của con gái thì trở nên kích động, nhưng sau đó lại nghe tin tàu hoả sắp lăn bánh, trời, không phải con gái của ông còn ở trên tàu sao, đã thế, dù tàu đã khởi hành thì ông cũng phải bắt nó dừng lại mới được.

Ông Đồng vừa gọi điện thoại cho trưởng trạm tàu hoả, vừa lái xe chạy về hướng nhà ga. Trưởng trạm thấy đường đường là cục trưởng công an mà lại khẩn cầu ông ta dời chuyến tàu T1-X978 tới thành phố Y tối nay vào lúc 10giờ30 phút xuống trễ hơn 30 phút, vì vậy ông ta đồng ý.

Đồng Tĩnh Thừa sợ đánh rắn động cỏ nên ông yêu cầu toàn bộ nhân viên cảnh sát lập tức thay thường phục rồi xuất phát, 7 phút sau, sau khi vượt 3,4 cái đèn đỏ, Đồng Tĩnh Thừa cũng tới nhà ga, ông cùng nhân viên bảo vệ chạy thẳng tới sân ga, bởi vì ông chú trung niên đã quên béng mất số toa tàu do đó bọn họ đành đi tìm từng buồng.

Rốt cục, sau 12 tiếng mất tích, Bối Bối đã được tìm thấy, không hề có cảnh ôm nhau khóc lóc, ông Đồng cũng chưa đụng tới cái mông của Bối Bối. Bởi vì cô bé đang ngủ, thậm chí mọi người không dám lớn tiếng nói chuyện vì sợ đánh thức cục cưng đang ngủ, bé thực sự ngủ rất say, khuôn mặt hồng hào, thỉnh thoảng còn chép miệng, cho ngón tay vào mồm mút mút. Sa Nghị ôm lấy Bối Bối, đầu anh đán chặt vào cổ bé, không ai có thể cướp bé từ tay anh được. Đồng Tĩnh Thừa nhỏ giọng nói, về nhà thôi, mọi người đang chờ.

Người phụ nữ ôm bụng nằm dướt đất bị cảnh sát dẫn đi, lúc tìm được Bối Bối, cô bé đang bị người phụ nữ đặt ở trên chiếc giường nhỏ hẹp, đắp chăn, chỉ lộ ra chiếc mũi xinh xắn và đôi mắt nhắm chặt, Sa Nghị chỉ cần khẽ liếc mắt một cái thì đã biết ngay đó là Bối Bối của anh, thấy Bối Bối không hề nhúc nhích, Sa Nghị sợ hãi, anh tiến lên nắm lấy áo người đàn bà kia và đánh. May mà ông Đồng ngăn anh lại, Bối Bối bị người phụ nữ cho uống thuốc ngủ, vậy nên dù cả toa tàu rất ầm ĩ nhưng bé không hề tỉnh giấc, Sa Nghị hung hặng đạp cho người đàn bà kia một đạp.

Lúc bị cảnh sát dẫn đi, người phụ nữ kia cũng không hề náo loạn, chỉ im lặng, nhưng ánh mắt bà ta cố chấp nhìn Bối Bối, đầy yêu thương và đau khổ. Người phụ nữ này khiến cho bất kỳ cảnh sát nào có mặt ở trong toa tàu này đều có chút không nỡ, có điều chuyện gì nên làm thì vẫn phải làm.

Bối Bối trở về nhà, Dương Tiểu Phàn thấy Bối Bối, liền xông tới ôm lấy cô bé từ trong lòng Sa Nghị, anh buông lỏng tay, bà vừa vừa vuốt ve từng đường nét một trên gương mặt con, vừa không ngừng rơi nước mắt, chỉ là bà không khóc thành tiếng, cái loại cảm giác bị mất đi con gái này, bà không giờ muốn phải trải qua nữa, bà sẽ trông chừng Bối Bối thật tốt.

Buổi tối Dương Tiểu Phàn nhìn Bối Bối nằm ngủ ở giữa bọn họ rồi nói với Đồng Tĩnh Thừa “Ông xã, cảm ơn anh”. Lời cảm ơn này bao hàm rất nhiều ý tứ, bà còn phải cảm tạ cả ông trời nữa.

Đồng Tĩnh Thừa véo mặt vợ như thể đang véo Bối Bối, rồi cụng trán mình vào trán vợ, dịu dàng nở nụ cười, “Ngốc”