Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 106: Thái hậu phát bệnh




Edit: Phương Tiệp dư

Beta: An Thục phi

Đại Yến đế tựa hồ cũng không muốn giấu giếm chuyện Quan sung viện được sủng ái mà làm càn, lập tức hậu cung vốn đang sóng yên biển lặng giống như bị người ném vào một tảng đá lớn, bọt sóng văng khắp nơi.

Đang Nguyệt cung.

Kỳ quý phi đang nhâm nhi bát chè hạt sen trong tay, mặt toàn là những tia xuân quang đắc ý, "Ha ha...Tiện nhân Quan sung viện kia hôm qua còn ở trước mặt bản cung náo loạn, hôm nay lại truyền ra tin nàng dâm loạn hậu cung bị ban chết, ông trời thật có mắt a."

Tú Trúc phụ họa nói: "Quan sung viện xưa nay vẫn là người ngốc nghếch, không nghĩ tới lại dám làm ra loại chuyện bỉ ổi này. Nô tỳ thật không dám nghĩ."

"Nếu không phải cân nhắc đến mặt mũi Hoàng gia, ngươi cho rằng Quan sung viện sao có thể được ban rượu độc mà chết dễ dàng như vậy, phải lăng trì xử tử nàng mới tốt." Thanh âm Kỳ Quý phi lạnh lùng, lại xen thêm vài phần cười nhạo trên nỗi đau của người khác, "Hoàng Thượng đã chính mắt bắt gặp chuyện này, há có thể bỏ qua cho Quan Sung viện dễ dàng."

"Nương nương, lá gan Quan sung viện quả thật là lớn. Nếu nàng thành công việc này, nương nương há chẳng phải phải chịu uất khí sao? May mắn mà phát hiện ra." Tú Trúc nói.

Lại nhớ tới bộ dạng Quan sung viện đã khiêu khích trực diện Kỳ Quý phi, còn thật sự tốt số mang long thai, vậy chẳng phải là cùng loại thị vệ đê tiện kia gian dối, ý đồ lừa mình dối người mà vượt qua kiểm tra sao. Nếu thật sự không có người phát hiện, Quan sung viện này có thể nói là phong quang vô hạn.

"Thật sự giả không được, giả giả thật thật. Tiện nhân Quan sung viện kia chẳng phải đã rơi vào kết cục chết thảm sao." Kỳ quý phi nói, thanh âm ung dung chậm rãi, hết mức tự tại.

Hôm nay Thần Hi cung nhưng lại yên tĩnh lạ lùng.

Ngạn phi một tay vân vê chén trà, ngón tay vì dùng sức quá lớn nên sớm đã trắng bệch, lại nhìn Trân tần đang khép nép ngồi ở ghế dưới, không khỏi khẽ quát một tiếng, "Trân tần, bản cung làm việc này là theo ý ngươi, nếu chuyện xấu của Quan sung viện không bị phát hiện, về sau bản cung sẽ thực sự nhận nuôi con của nàng, há chẳng phải giúp nàng ta nuôi thứ nghiệt chủng kia sao? Bây giờ sự việc bị phát hiện, ngươi nói bản cung còn mặt mũi nào mà gặp Hoàng thượng?"

Trân Tần nghe vậy buông mi che đi ánh sáng lạnh trong mắt, rất nhanh đã khôi phục vẻ nhu hòa ban đầu, chỉ biết khúm núm trả lời: "Ngạn phi tỷ tỷ, trước kia muội thực không biết Quan sung viện lớn mật như thế, ngay cả chuyện như vậy mà còn có thể làm ra. Nếu trước kia muội biết được, tuyệt không dám đưa ra chủ ý như thế." Trân Tần ngoài miệng nói ngư vậy, trong lòng lại vô cùng hận. Rốt cuộc trước kia ai một mực làm ám hiệu với nàng phải mang thai bất kể thủ đoạn nào. Hôm nay chuyện Quan Sung viện dâm loạn hậu cung đã bị vạch trần, nữ nhân này lại làm như mình đơn thuần, chính nghĩa, dường như trong lòng thập phần khinh thường chuyện Quan Sung viện làm ra. Nếu Quan Sung viện đổi thành chính mình, bây giờ người mang nghiệt chủng, lấy rượu độc mà chết chẳng phải chính là Liễu Lạc Đan nàng sao! Nghĩ như vậy, trong lòng chợt cảm thấy như đắp một tầng băng mỏng, lạnh đến run rẩy toàn thân.

"Quan Sung viện chết như vậy cũng coi như có thể diện. Trân Tần ngươi về sau nhớ nhắc bản thân cho tốt, chuyện không với tới được tuyệt đối đừng giữ ý niệm trong đầu." Ngạn Phi đầy thâm ý liếc nàng một cái, nhắc nhở.

Trân Tần liền gấp rút trả lời: "Ngạn Phi nương nương yên tâm, muội muội hiểu." Trong lòng cũng đang giễu cợt: Ta nếu coi như có ý niệm gì trong đầu cũng là do ám hiệu của Ngạn phi ngươi dụ dỗ. Nếu không phải ta lường trước nên lấy Quan sung viện chết thay, sợ đã sớm là quân cờ Ngạn phi ngươi không cần.

"Nương nương, xem ra trong lòng Trân Tần đã có hận ý với ngài." Đợi Trân Tần đi rồi, tỳ nữ Xuân Đào liền tiến lên nhỏ giọng thì thầm.

Ngạn phi cười một tiếng, "Nàng tưởng bổn cung không biết những suy nghĩ mờ ám kia của nàng? Thôi, có Quan Sung viện này không có đầu óc thay nàng chết, ấy là mạng nàng lớn. Chỉ là, bản cung không ngờ tới, biện pháp này càng như thế càng không có khả năng thực hiện được."

Xuân Đào thấy nàng không để ý lắm, vội hỏi: "Nương nương chẳng lẽ không đề phòng Trân tần sao? Nàng thoạt nhìn cũng không phải là người đơn giản."

"Nếu nàng là người đơn giản, hôm nay sao có thể lên đến vị trí Trân Tần này. Trong hậu cung này, những người không có đầu óc như Quan Sung viện cũng chỉ lẫn vào một, hai người mà thôi, những người khác sớm đã chết. Bất quá, bản cung sao có thể dễ đối phó như vậy."

Trong mắt Ngạn phi chợt lóe lên tia sát ý, Xuân Đào vội vàng cúi đầu xuống. Là nàng quá lo lắng rồi, Trân Tần bất quá chỉ là chim non chưa đủ lông cánh, sao có thể đấu được với Ngạn phi vốn đã là diều hâu.

Từ Thần Hi cung, Trân tần trở lại điện của mình, nhưng trong lòng luôn nghĩ đến chuyện khác. Cho dù Quan Sung viện có thật sự tư thông với thị vệ đi nữa, tuy Quan sung viện vốn chưa bao giờ hiểu được việc chừng mực, cũng không thể nào Hoàng thượng lại phát hiện sớm như vậy. Như thế, rốt cuộc là bên người Quan Sung viện có nhãn tuyến của Hoàng thượng, hay là ngay từ đầu Hoàng thượng đã không tin cái thai trong bụng nàng ta là của hắn? Là chính nàng đã đưa ra chủ ý này cho Quan Sung viện, không biết trước lúc chết đi nàng có khai ra mình hay không. Cho dù có khai ra, Quan Sung viện nàng ta là người luôn gây thù chuốc oán, Hoàng thượng sao có thể chỉ nghe lời cáo buộc từ một phía? Đúng là chỉ dựa vào điểm này, Trân tần mới cảm thấy bớt sợ hãi, lại không biết Đại Yến Đế vốn là người đa nghi, dù chỉ có chút ít khả năng cũng làm đến rành mạch mới thôi.

Thương Loan điện.

Đại Yến Đế đang ngồi trên án thủ, liếc Lý Phúc Thăng một cái, "Chuyện tra được thế nào rồi?"

Lý Phúc Thăng cong lưng, "Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài đã điều tra ra, xác thực Trân Tần có lui tới chỗ của Quan Sung viện mấy lần. Vốn là hai người cùng ở tại Giương Tử cung, thường xuyên lui tới cũng không có gì kỳ quái. Chỉ là, vài thám giám, cung nữ có nói, có một hai lần lúc các nàng nói chuyện đều cho người lui xuống dưới, không ai biết các nàng nói chuyện gì. Còn có, Trân tần thường thích lui tới các cung, nhưng canh giờ lưu lại Thần Hi cung luôn dài nhất. Hoàng thượng, hiện nô tài chỉ mới điều tra ra được những chuyện này."

Khóe miệng Đại Yến Đế giương lên, "Thực là một đám nữ nhân không an phận."

"Hoàng Thượng, ý ngài chính là muốn...xử lý một chút?" Nhìn thấy trong mắt Đại Yến Đế đều là sự hờ hững cùng chán ghét, Lý Phúc Thăng nhỏ giọng dò hỏi.

Đại Yến Đế khẽ ngẩng đầu, "Chuyện này trẫm tự có chừng mực, trước mắt không cần để ý. Chỉ là một đám nữ nhân mà thôi, gạt qua một thời gian rồi hẵng nói tiếp."

Lý Phúc Thăng hiểu rõ, không có cái gì hơn việc bị thất sủng để trừng phạt những nữ nhân hậu cung này. Hoàng thượng chán ghét một người, sẽ dẫn đến toàn bộ mọi người cũng chán ghét người đó. Chỉ sợ Trân Tần từ nay về sau sẽ thất sủng, còn Ngạn phi cũng chỉ có thể nhìn tiểu công chúa của mình mà sống qua ngày. Nếu không phải đã làm bạn bên người Đại Yến Đế nhiều năm, làm Đại Yến Đế nhớ đến tình nghĩa ngày xưa, cuộc sống Ngạn phi từ bây giờ sao có thể trôi qua thư thái được. Hoặc là nói, Đại Yến Đế căn bản không nhớ đến tình xưa nghĩa cũ gì, có chăng cũng chỉ là việc phụ thân nàng ta là Tưởng Thiếu Thu năm đó tranh giành ngôi vị Hoàng đế đứng về phía hắn, dù nhiều dù ít cũng góp chút công sức. Bây giờ Tưởng Thiếu Thu tuổi đã già, mặc dù Đại Yến Đế cho hắn đảm nhiệm chức Nội thị vệ Tướng quân, ngoài mặt là hắn nắm binh quyền, nhưng sớm muộn gì cũng đổi người, cuối cùng tất cả binh quyền lại rơi vào tay Đại Yến Đế mà thôi.

Từ khi Hinh phi mang thai, Trân tần có thể nói là nhận thịnh sủng không suy, đến hôm nay chỉ sợ rốt cuộc đã kết thúc. Nghĩ đến Hinh phi, Lý Phúc Thăng cũng không biết trong lòng có cảm giác gì. Bằng việc hắn đã nhiều năm lăn lộn hết các nơi trong hậu cung này, loại nữ nhân gì chưa từng thấy qua. Nhưng Hinh phi này, đúng thực là một nữ nhân kỳ quái. Nếu nói nàng giống như những nữ nhân khác một lòng ái mộ Đại Yến Đế, thế nhưng nàng lại chưa từng làm ra hành động gì quá mức mà tranh giành tình cảm, cho dù trong thời nàng nàng mang thai, Đại Yến Đế chỉ một mực ở lại chỗ Trân tần. Nhưng nếu nói nàng không yêu Đại Yến Đế, sao có thể từng giây từng phút thể hiện sự quan tâm không hề giống giả vờ như thế? Lý Phúc Thăng đột nhiên rất muốn biết, Hinh phi trong lòng Đại Yến Đế có vị trí thế nào, mà nàng lại yêu Đại Yến Đế sâu đậm như thế? Chỉ là hắn mang phận nô tài, những chuyện này cũng không đến lượt hắn được quan tâm. Đột nhiên có một tiểu thái giám từ ngoài cửa gật đầu với hắn, trong nháy mắt, Lý Phúc Thăng đã hiểu được, "Hoàng Thượng, chỗ Thái hậu có tin tức."

Đại Yến Đế ừ một tiếng, Lý Phúc Thăng liền đi đến trước mặt tiểu thái giám, trao đổi trong chốc lá liền nhanh chóng ly khai Thương Loan Điện.

"Bên Phúc Thọ cung xảy ra chuyện gì?" Đại Yến Đế nhìn hắn một cái, hỏi.

"Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu dường như lại phát bệnh." Lý Phúc Thăng lại khom lưng xuống thấp vài phần, tận lực không nhìn vẻ mặt Đại Yến Đế lúc này.

Đại Yến Đế có chút trầm mặc, bỗng dưng khóe miệng cong lên, "Chuyện Quan sung viện dâm loạn hậu cung vậy mà lại kinh động đến vị mẫu hậu tôn quý này của trẫm, có lẽ lại nhớ đến chuyện gì cũ không chịu đựng được. Nói cách khác, ngay lúc Giả thái phó lập đàn làm phép gần kết thúc, bỗng chốc vậy đã phát bệnh, quả nhiên là trùng hợp." Trong lời nói trước sau nồng đượm ý mỉa mai.

Động tác Lý Phúc Thăng không hề thay đổi, chỉ biết khom lưng chờ phân phó. "Nếu Thái hậu đã không muốn cho ai biết chuyện này, vậy trẫm cũng đành không làm, chính là thuận theo ý nàng thôi." Đại Yến Đế thản nhiên nói.

Lý Phúc Thăng đang muốn lui qua một bên, Đại Yến Đế đã chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt hơi đổi, nói: "Thôi, dù sao cũng có một thời gian làm mẹ con, đợi lát nữa ngươi cùng trẫm đi Phúc Thọ cung thăm lão nhân gia."

Lý Phúc Thăng mặc dù không biết Đại Yến Đế có chủ ý gì, chỉ biết không phải là đơn thuần đi thăm. Bởi vì, mấy ngày trước kia đã lấy được tin tức kia...

Thời điểm Đại Yến Đế đến Phúc Thọ cung, thần sắc thái hậu bị bệnh nên không tốt, đang nằm trên giường, tỳ nữ Lạc Mai cẩn thận đút thuốc. Đại Yến Đế lại đến lúc này, Thái hậu thoáng vẻ giật mình. "Buổi sáng không phải thời gian thỉnh an, Hoàng thượng chính sự bận rộn, không cần phải tranh thủ đến thăm ai gia." Thái hậu đẩy cái chén trong tay Lạc Mai ra, thản nhiên nói.

Đại Yến Đế nghe vậy không lập tức trả lời, vén áo bào rồi ngồi xuống một bên ghế, cười nhìn bà, "Trẫm chẳng qua chỉ đang quan tâm thân thể Thái hậu thôi. Vừa xảy ra chuyện Quan sung viện dâm loạn hậu cung, Thái hậu liền ngã bệnh, trẫm là nhi tử, dù bận rộn mấy cũng muốn đến xem Thái hậu vài lần."

Tay Thái hậu run lên, sắc mặt trắng bệch.

Đại Yến Đế chỉ làm như không thấy, "Đúng rồi, trẫm nghe nói có người ngoài gửi một phong thư đến chỗ Thái hậu, không biết là của ai...Thân nhân sao?"

Thái hậu ngẩng mạnh đầu nhìn hắn, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Đại Yến Đế thấy nàng có chút khác thường, chỉ thoáng nhếch môi, "Thái hậu không cần kinh ngạc như thế, trẫm chỉ là quá mức lo lắng cho thân thể Thái hậu cho nên mới phái thêm một vài nô tài trông chừng. Hôm nay chỉ là hiếu kỳ về phong thư mà thôi, thái hậu không muốn cho trẫm xem, trẫm liền không xem, Thái hậu không cần hoảng sợ như thế."

"Hoàng thượng ngươi rõ ràng phái người giám thị ai gia!" Mặt mũi Thái hậu tràn đầy vẻ giận dữ, vươn cánh tay run rẩy chỉ về hướng hắn.

Đại Yến Đế gạt ngón tay kia xuống, không đếm xỉa nói: "Tất cả nói Thái hậu cần phải hảo hảo tĩnh dưỡng thân thể, vì sao Thái hậu luôn làm cho trẫm không yên tâm đây."

Hồi lâu, hắn nhìn chằm chằm người trước mắt, mặt không chút thay đổi, nhẹ nhàng nói: "Nếu trẫm đoán không sai, phong thư này là đến từ Trung Nhạc?"

Mắt Thái hậu bỗng chốc trợn tròn, khóe mắt đầy nếp nhăn tựa hồ cũng vì điều này mà chống đỡ không nổi - -