Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 52: Ấu tể lạc đường




Có "cơm tập thể" ăn, mấy người lớn đều vui vẻ, khi Hạ đi săn chế tác cho Tiếu Tiếu một cái tiểu cối xay, chỉ lớn bằng hai bàn tay Đinh Tiếu, lấy tới xay tương vừng rất phù hợp lại còn không quá nặng.

Khôn ca đi tìm dê sừng cong, vì Tiếu Tiếu buổi tối hôm nay muốn ăn thịt dê, còn các loại thịt khác đều có vài giống đực chịu trách nhiệm, mình chỉ cần phụ trách một mình Tiếu Tiếu là được rồi.

Kết quả vào bữa tối thịt vô số chủng loại, heo dê bò gà này đó đều là chuyện nhỏ, Phong và cha Lục Hi hợp lực bắt tới một con sói điên rất là hung mãnh. Khi bọn họ khiêng con sói về doanh địa, tất cả mọi người đều rất là khẩn trương, nhưng lại thở dài một hơi.

Quỳnh kinh ngạc xong nhìn Đinh Tiếu vẻ mặt mờ mịt nói với cậu: "Con thú kia tên sói điên, là một loài dã thú phi thường hung mãnh, con đừng thấy nó không to bằng thú ăn mòn, nhưng lực sát thương lại không chênh lệch mấy, nó chẳng những có hàm răng sắc bén, động tác cũng rất mạnh, nếu nó bước chậm còn không cả phát ra tiếng động nào, hơn nữa trên người chúng nó mang mùi vị rất nhẹ, thực không dễ dàng bị giống đực phát hiện trước. Khiến người ta lo nhất chính là khi thú nhân đi săn đơn độc gặp phải nó rất là nguy hiểm."

Kỳ thực nhìn con sói này Đinh Tiếu thấy so với hai con sói lúc trước cha săn còn lớn hơn nhiều, hẳn là to tầm lão hổ trong vườn bách thú đời trước. Từ hình dáng đã đủ dọa người, hơn nữa cái nanh sói lộ ra ngoài kia dưới ánh nắng thoạt nhìn âm trầm dọa người, hiện tại vừa nghe ba nói như vậy, Đinh Tiếu quyết định hôm nay vẫn là không nếm thử mùi vị con sói này. Nhưng mà...thân da lông màu xám kia thoạt nhìn xõa tung thực mềm mại mượt mà thì phải....

Bởi vì phát hiện sói điên, cho nên Hạ khi trở về liền mang theo người đi sang các thôn khác của bộ tộc thông báo tình huống. Đương nhiên chuyện này cũng phải nói qua với các bộ tộc khác một chút, dù sao mạng người là quan trọng. Tuy con sói điên này đơn độc săn mồi, nhưng bọn chúng vẫn là có tộc đàn, ít thì ba bốn con, nhiều thì hơn mười con. Tuy đây là cái tín hiệu nguy hiểm, nhưng nếu tất cả các thú nhân bộ tộc cùng nhau cảnh giác, hẳn là không đến mức quá nghiêm trọng, chỉ là phòng bị là cần thiết.

Một hồi kinh hách qua đi, ăn đối với những người này mới là quan trọng nhất.

Quỳnh và Lạc (mẹ Kinh) còn có Đường (mẹ của Mộc Ngõa và Liên Chi) đem thịt thú mà giống đực đã xử lý tốt chọn lựa bộ phận ngon mềm nhất dựa theo yêu cầu của Đinh Tiếu cắt thành từng lát. Còn Kinh thì hứng thú bừng bừng xay hạt vừng, một bên xay một bên còn vụng trộm ăn một chút, loại đồ vật thơm thơm này y rất thích, khi còn trong thôn, Tiếu Tiếu còn cho y và Lục Hi mỗi người một bình kìa.

Nhiệm vụ của Lục Hi chính là dưới sự chỉ đạo của Đinh Tiếu đem xương heo đã chặt xong cùng gà cho vào bình gốm lớn hầm canh, hơn nữa là hầm hai bình lớn. Đối với học cách nấu ăn, Lục Hi rất để bụng, ai bảo y là một người đã có chuẩn bạn lữ rồi.

Lúc này Đinh Tiếu rất bận rộn, cậu chẳng những phải đem các loại nguyên liệu sống đều cắt thành miếng ngâm trong nước, còn phải vội vàng điều phối nước chấm, sở dĩ phải hầm hai bình canh, nguyên nhân chủ yếu là cậu phải làm hai loại lẩu có hai mùi vị khác nhau.

Cay tê cùng hàm tiên, cho nên một cái bình trong đó, Đinh Tiếu thả mấy viên sò khô, để Khôn vươn lợi trảo ở đám cá khô tước làm cá phiến bỏ thêm vào. Đừng nhìn nguyên liệu không nhiều mấy, không lâu sau, bình canh kia toát ra mùi vị hoàn toàn khác với bình còn lại. Mùi hương phả vào mũi khiến cho tất cả mọi người đem nước miếng nuốt vào.

Khôn mang theo Phong và Mộc Ngõa cùng mấy giống đực thiếu niên dạo quanh vài vòng quanh nơi thôn mình dừng chân, tận đến khi xác nhận không có con sói điên nào lui tới lúc này mới yên tâm trở về. Cách từ xa đã ngửi thấy mùi thơm kia, tiếp thu ánh mắt hâm mộ của các thôn dân khác, ba người đều cảm thấy rất tự hào, đặc biệt là Khôn, trong đầu tràn ngập ý nghĩ "đây là tay nghề bạn lữ nhà ta! các ngươi cứ hâm mộ đi!" Chỉ tiếc cũng không phải tất cả mọi người đều có thể đọc được suy nghĩ này từ bộ mặt than của hắn.

Hồng tương vừng cùng tương đậu cay hơn nữa củ từ nghiền trộn cùng tương vừng hỗn hợp thành nước chấm cay tê mười phần. Một loại nước chấm khác nữa là dùng nước tương, tương vừng, bột hành và hoa hẹ điều phối mà thành. Quỳnh ăn thử một chút, cảm thấy loại nào ăn cũng đều ngon, nhưng hôm nay lạnh hơn hôm qua một chút, nên anh càng thích cái vị cay tê kia hơn một chút, nhưng hương vị hoa hẹ cũng không tồi, đó à ký ức đời trước a.

Tổng cộng 14 người, số lượng này đã là cực hạn so với hai đại bình gốm, kết quả khi ăn, tất cả mọi người đều đem miếng thịt trong tay hướng về phía cái bình có hoa quẩy cùng nước tương màu đỏ, làm cho bình canh còn lại kia cơ bản trỏ thành nước canh bổ sung. Nhưng mọi người cũng phát hiện, canh bỏ thêm sò khô và cá khô vào hương vị đúng là càng thêm tươi ngon nồng đậm, cái này làm cho hai vị mẹ kia lập tức quyết định ngày mai cũng phải đi tộc thiên ngư tìm kiếm mấy thứ này, hơn nữa mấy vị người lớn đã đem cái món "lẩu" đơn giản lại mỹ vị này trở thành món ăn nhất định phải thường ăn vào mùa đông ghi lại.

Thịt dê hoang xiên, rau củ thuần thiên nhiên, Đinh Tiếu mỹ tư tư mà nhấm nháp cảm giác hạnh phúc trên đầu lưỡi, nhìn mười mấy người chung quanh biểu tình ăn đến thỏa mãn, cảm khái ông trời đối với mình vẫn là công bằng. Đời trước không vui đời này tất cả đều bù đắp trở lại. Có ba ba, có người ba ba yêu, có bạn bè tốt hi hi ha ha, có trưởng bối không nhìn bằng ánh mắt kỳ thị, còn có Khôn mọi chỗ mọi nơi đều vì mình muốn mà làm. Thật là...không còn gì để oán trách.

Nguyên thủy thì làm sao? Lạc hậu thì làm sao? Cái gọi là không muốn lại được, chính mình cũng không để ý những thứ phương tiện hiện đại, như vậy nơi này "không có hiện đại" thì cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại có thể trở thành một loại thú vui. Tuy có đôi khi thực không thuận tay, có rất nhiều đồ vật đều tạm chấp nhận mà dùng, nhưng tâm tình luôn vui sướng, này không phải là quan trọng nhất sao? Ít nhất bác sĩ tâm lý là nói như vậy với mình, mà mình cũng tin tưởng không nghi ngờ.

Lẩu mới ăn được một nửa, Khôn đột nhiên giật giật lỗ tai, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía rừng bên phải, cử động này khiến cho Đinh Tiếu ngồi gần hắn hoảng sợ, cái việc có sói điên này, theo bản năng cậu liền khẩn trương lên.

Kết quả cậu nhìn thấy không phải là siêu đại sói điên gì đó, mà là một con cún con toàn thân trắng. Giờ phút này cún con kia hẳn là bị ánh mắt của Khôn dọa sợ, bốn chân run run, nhưng vẫn thực khát vọng nhìn về phía bọn họ, há miệng, cái đuôi hữu khí vô lực lắc lắc sau người.

"Sao lại có một con cún con ở đây?"

Lúc này những người khác cũng đều thấy được cún nhỏ kia, Kinh lập tức liền gào to lên: "A!!! Tiểu ấu tể thật đáng yêu!!!"

Tiểu ấu tể? Đinh Tiếu quay đầu nhìn về phía Khôn, thấy được Khôn ca trả lời: "Đây là ấu tể tộc ngân lang, hình như còn chưa đến 5 tuổi."

Quỳnh nhíu mày: "Nhỏ như vậy liền đưa tới chợ Đông đã rất nguy hiểm, cha mẹ nó sao có thể để lạc mất nó như vậy?" Nói xong anh đứng lên, đi qua đem tiểu ấu tể chân còn đang run rẩy ôm lên "Cha và mẹ của cháu ở đâu?"

"Ngao~~~thơm thơm, chả, không thấy, Điểm Điểm, đói" Hình thú tiểu giống đực ở tuổi này chưa nói chuyện rõ ràng được, nhưng mọi người vẫn nghe hiểu, tiểu ấu tể này là đói bụng, cho nên ngửi được mùi thơm bên này liền chạy tới, nhưng nó không tìm thấy cha. Nghĩ đến khoảng cách của tộc Ngân lang cách tộc Dực Hổ, tiểu sói con này thế mà có thể chạy.

Đinh Tiếu nhìn con cún...à không, tiểu ngân lang này, thích vô cùng, quan trọng là sau khi mình có thói quen xem hình thái đại mãnh hổ của mọi người xung quanh, tiểu gia hỏa này không thể nghi ngờ là mini đáng yêu: "Nhóc tên Điểm Điểm?" Duỗi tay sờ sờ cái trán tiểu ngân lang, cậu nhớ rõ chó đều thích được người vuốt ve chỗ này, không biết sói có phải cũng như thế hay không.

Tiểu sói con quả nhiên một bộ nheo lại đôi mắt hưởng thụ: "Ngao~ thơm thơm, Điểm Điểm đói!"

Lục Hi nhanh chóng tìm tới cái đĩa sạch sẽ mang vài xiên thịt không cay tới đưa cho nó:"Tới đây, để ca ca ôm một ái, cho ngươi ăn thịt nha~!"

Nhìn vẻ mặt "dụ dỗ" của Lục Hi, khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy: "Ba, nó chạy đến chỗ chúng ta, chúng ta phải đưa nó trở về sao?"

Quỳnh lắc đầu: "Không cần, thú nhân tìm kiếm hài tử cùng bạn lữ của mình đều thực dễ dàng, tìm theo mùi vị một lát liền lại đây." Nhưng mà cái tiểu gia hỏa này cũng thật lợi hại, nhỏ như vậy mà dám xông vào bộ tộc khác đòi ăn." Hơn nữa lại còn xuyên qua doanh địa của tộc Kim Sư, sờ sờ tiểu sói con đang ăn thịt heo, Quỳnh vẫn thực hâm mộ. Đứa trẻ nhỏ như vậy, thật tốt a, đáng tiếc bán thú nhân vĩnh viễn đều không thể có đứa con mang huyết mạch của chính mình, nhưng mà Thần Thú đã đối với mình thực tốt, cho mình Tiếu Tiếu tốt như vậy.

Sau khi ăn uống no đủ, bốn ấu tể mang theo tiểu sói con bụng tròn xoe ở bãi đất trống chơi đùa.

Còn chơi cái gì...Đinh Tiếu tuyệt đối sẽ không thừa nhận là cậu muốn thử xem hình thú ấu tể lang tộc có giống như sủng vật đuổi bóng, ngậm bóng không.

Bóng hiển nhiên là không tồn tại, nhưng Đinh Tiếu bảo Khôn làm cho mình một cái bánh gỗ tròn, hơn nữa còn thực kỹ càng tỉ mỉ mà "giải thích" với tiểu Điểm Điểm về cách chơi trò chơi này như thế nào, sau khi tiếp được bánh gỗ chạy tới chỗ mình sẽ được khen thưởng cái gì.

Tiểu sói con nhìn thịt khô trong tay Tiếu Tiếu hai mắt tỏa sáng, thực nhanh chóng mà đi học cái trò chơi rèn luyện thân thể này, Đinh Tiếu rất là vui vẻ, tiểu Điểm Điểm càng vui vẻ hơn. Kinh và Lục Hi cùng Liên Chi cũng nhanh chóng gia nhập trận doanh "rèn luyện" tiểu Điểm Điểm. Nhưng chơi cũng chỉ tầm 20 phút Đinh Tiếu liền kết thúc cái hoạt động này, thứ nhất là quá mệt mỏi không tốt, thứ hai là tốc độ tiểu gia hỏa này ngậm về quá nhanh, tiếp được cũng rất chuẩn, thịt khô cứ vậy bị ăn hết, lại đem bụng nhóc sắp nứt vỡ.

Đường cùng dưới sự cưỡng bức của Liên Chi, Mộc Ngõa khổ bức mà biến thành hình thú, quỳ rạp trên mặt đất vẻ mặt ủy khuất (Đừng hỏi ta mặt lão hổ như thế nào nhìn ra được ủy khuất, đây là cảm xúc bên trong, cảm xúc!) mà dùng đại móng vuốt của bản thân cùng tinh lực quá thừa tiểu Điểm Điểm ở nơi đó chơi cọ cọ đuôi.

Nội tâm Mộc Ngõa nhỏ máu, vì cái gì mẹ và tiểu muội nhà mình đối xử với mình như vậy, cho dù ta kiên quyết không cần tự ngược mà theo đuổi Tiếu Tiếu, cũng đừng hoàn toàn hủy hoại hình tượng của ta trước mặt hai bán thú nhân khác chứ!!! Cho dù Lục Hi đã đính ước với Phong, vậy không phải còn một cái Kinh chưa có chủ sao!! Có cần phải đối xử như vậy với mình không a!!! Hình tượng ơi!!

Bị hình ảnh Mộc Ngõa và tiểu Điểm Điểm nghịch nghịch móng vuốt của nhau lấy lòng, Đinh Tiếu nhịn cười thực sự vất vả, không chú ý một cái trực tiếp dựa vào người Khôn ca, nhưng cảm xúc đang lên cao hoàn toàn không để việc này vào mắt, mà là ngẩng đầu nhìn về phía Không: "Anh nhìn cái gì thế?" Hình như rất tập trung.

Duỗi tay đỡ lấy bả vai Tiếu Tiếu, tư thế hai người lúc này ái muội ấm áp: "Phương pháp huấn luyện Điểm Điểm vừa rồi của em thực tốt, trở về ta sẽ nói với cha, để ấu tể giống đực dưới mười tuổi của thôn chúng ta mỗi ngày sớm muộn gì cũng phải huấn luyện như vậy nửa canh giờ"

"Hả?" Đinh Tiếu ngồi thẳng thân mình, đầy mặt không thể tưởng tượng nổi mà quay đầu nhìn chằm chằm Khôn: "Liền như vậy để cho tiểu lão hổ đi ngậm bánh gỗ?" Nghĩ tới hình ảnh đó, giống như trừ bỏ cảm giác không khỏe mãnh liệt ra, còn rất là chờ mong...

Khôn gật đầu: "Em xem động tác ấu tể ngân lang vừa rồi nhiều linh hoạt, trò chơi này thực tốt, vừa có thể rèn luyện tốc độ, lại có thể rèn luyện tính cắn xé chuẩn xác, thời điểm hình thú đi săn, hai dạng này là phi thường quan trọng."

Đinh Tiếu nghĩ nghĩ, hình như cũng rất có đạo lý. Nếu đem bánh gỗ coi như con mồi di động, bằng tốc độ nhanh đuổi theo, lại chuẩn xác mà cắn, này không phải là giống với phương thức dùng hình thú đi săn cơ bản hay sao. Không nghĩ tới mình với tiểu sói con chơi một trò ném bóng, cư nhiên làm Khôn nghĩ ra phương pháp này.

"Khôn, anh thực thích tiểu hài tử...tiểu ấu tể đi?" Giống đực cường đại như vậy, sao có thể không thích có hậu đại mang huyết mạch của mình chứ, những giống cái chưa lập gia đình trong thôn, đại khái có rất nhiều người đều muốn gả cho hắn đi.

Nghĩ đến điều này, cảm xúc đang lên cao của Đinh Tiếu vừa rồi lập tức liền hạ xuống, trong lòng hơi ê ẩm, tuy cũng rất muốn nhìn đến tiểu hắc hổ, nhưng lại thực luyến tiếc, trong lòng ẩn ẩn một cỗ không cam lòng, như vậy chính là Khôn thuộc về nhà người khác, sẽ không còn mỗi ngày đều ở cạnh bên mình.

Phát hiện biểu tình Tiếu Tiếu đột nhiên ảm đạm, Khôn đau lòng mà ôm bờ vai của cậu: "Tiểu ấu tể không dễ nuôi sống, dưới 10 tuổi thực dễ sinh bệnh, cho nên rèn luyện bọn nó rất quan trọng, về sau Ảnh, Thương và Miêu Miêu trưởng thành có bạn lữ, sẽ có tiểu ấu tể ra đời, cho nên Tiếu Tiếu không cần lo lắng." Đến lúc đó mặc kệ là con của em trai hay em gái, hắn đều quyết định xin một đứa về cùng Tiếu Tiếu nuôi nấng, xem ra Tiếu Tiếu thực thích ấu tể, mình sẽ không làm Tiếu Tiếu khổ sở, thuận tiện sờ sờ tóc.

Nhìn ra ý tứ trấn an trong mắt Khôn, Đinh Tiếu trong lòng thở dài, gia hỏa này phỏng chừng đang cho rằng vì mình là bán thú nhân không thể sinh ấu tử cho nên thương tâm? Sau đó tính toán chờ mấy đứa em trai em gái của mình thành thân sinh con đưa cho mình nhận nuôi một đứa? Loại việc đoạt ấu tể của người khác như này mình tuyệt đối sẽ không làm!

Nghĩ đến đây, sợi ê ẩm vừa rồi trong lòng cậu trong khoảnh khắc liền biến mất không dấu vết, vốn dĩ bản thân là một đại nam nhân đã không tồn tại cảm giác muốn sinh trẻ con! Đại gia hỏa này rốt cuộc suy nghĩ cái gì! Ách...cũng đúng, ở trong mắt hắn, mình chính là một bán thú nhân chính cống, rất nhiều bán thú nhân phỏng chừng đều có loại tâm tính này đi, mà nhà mình thì có ba. Khôn nghĩ như vậy, hình như cũng có thể lý giải.

Bất quá...... còn mình đây là suy nghĩ cái gì vậy?

"Ảnh...còn bao lâu mới có thể hồi thôn?" Tuy muốn đổi đề tài khác, nhưng Đinh Tiếu đối chuyện này vẫn thực quan tâm.

Khôn tính toán một chút: "Hẳn là trước thành niên hai năm mới có thể trở về, nói hiện tại mới bốn mươi ba tuổi, còn 5 năm nữa, đến lúc đó sẽ ở trong thôn lựa chọn năm ấu tể giống đực khác đi thành Hổ Thần."

Đinh Tiếu vốn tưởng rằng Ảnh là con thứ hai của thôn trưởng, bị đưa đi thành Hổ Thần có lẽ là giống như các quốc gia chư hầu đưa hạt nhân (con tin) đi vương thành chứ. Kết quả nghe Khôn nói như vậy, cũng không giống như tất cả đều là có chuyện như vậy: "Bọn họ đi thành Hổ Thần để học cái gì?"

Khôn trả lời: "Bọn họ cùng với các chiến sĩ cường đại nhất bộ tộc của thành Hổ Thần học tập đi săn như thế nào, còn có người sẽ được đại tư tế chọn đi học văn tự, cho dù trước khi thành niên, nếu bộ tộc có kẻ bên ngoài xâm lấn, bọn họ còn phải về thành Hổ Thần bảo hộ thành thị cùng tộc trưởng."

Đinh Tiếu lập tức kích động: "Văn tự? là dạng gì?" Thân là một bán thú nhân ấu tể đã từng là người hiện đại, cậu cảm thấy nếu nơi này có văn tự, cậu liền không muốn cứ bị thất học mãi...

Khôn lắc đầu: "Ta không có học qua, không biết, nhưng các tế tự đều sẽ biết, em trở về có thể hỏi hiến tế, nàng rất thích em, nhất định sẽ dạy em." Nâng tay lên, tiếp tục sờ sờ tóc, thật mềm, có điều môi Tiếu Tiếu càng mềm hơn...