Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 145: Chướng Nhãn pháp




Dịch giả: Hoangtruc

Hàn Thiết đao cứng rắn chém vào vai lão hòa thượng lưng còng, đánh cho lão ngã sấp xuống đất. Lực đạo Từ Ngôn ném thanh đao ra có thể nhỏ mới lạ!

Mấy cái tung nhảy, không để đối phương đứng dậy Từ Ngôn đã dẫm thẳng một cước vào chuôi dao nơi đầu vai lão hòa thượng. Vốn đao mới chỉ đâm vào bả vai, một tiếng roạt…tttt vang lên, toàn bộ cánh tay phải của lão bị cắt đứt lìa rơi xuống.

Tiếng kêu thảm thiết chưa kịp vang lên, miệng lão hòa thượng lưng còng đã bị Từ Ngôn bóp chặn lại. Dưới sức lực toàn bộ cánh tay hắn, hòa thượng lưng còng kia giãy dụa thống khổ thế nào cũng không thốt nên được lời, chỉ phát ra được chút ít âm thanh ú ớ.

“Hòa thượng Vô Trí đang lẩn trốn ở đâu?”

Từ Ngôn lạnh lẽo thấp giọng hỏi, nhưng cánh tay vẫn như gọng kìm sắt bóp chẹt lấy hòa thượng.

Hang động này rất lớn, vừa rồi âm thanh va chạm giữa Phi thạch và thiết phật châu bị lan truyền đi xa, lại không nghe thấy tiếng vọng về chứng tỏ hang rất sâu. Với một nơi hắn không rành rẽ thế này, tiếng kêu thảm thiết chỉ có thể khiến kẻ địch phòng bị hơn mà thôi.

Bóp chặt miệng người ta như vậy, là Từ Ngôn đã không định tìm kiếm đáp án. Cũng may Từ Ngôn còn thông minh, nhìn hòa thượng lưng còng còn sức giãy giụa bèn nhặt thanh Hàn Thiết đao lên, đâm thẳng vào tim đối phương.

Đao đâm thẳng vào tim, lão hòa thượng lưng còng coi như chết chắc. Ai bảo vừa rồi một tay còn sót lại của lão còn chụp lấy chuỗi thiết phật châu, chuẩn bị đánh ra một kích liều mạng cuối cùng.

Từ Ngôn buông tay, lúc này đối phương đã sắp chết, không còn sức lực kêu la thảm thiết nữa.

- Sơn động này có nguy hiểm không?

Hòa thượng lưng còng sắp chết nghe được đối phương hỏi han đầy kì quái bèn trợn trừng mắt, gào thét lên một câu cuối cùng trong đời: “Nơi đây…là địa ngục! Kẻ dám mạo phạm Khách Mục, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

Đồng tử của lão hòa thượng lưng còng bắt đầu cứng ngắc lại, ánh mắt không còn thần thái vẫn sót lại một tia tiếc nuối. Là vì lão không nhìn thấy cảnh đối thủ phải sợ hãi. Chẳng những như thế, vào thời khắc cuối của tính mạng mình lão còn nhìn thấy tên hung đồ đối diện cười ngày ngô, bộ dạng cao hứng bừng bừng như đi vào bảo địa vậy.

Đây là nơi Khách Mục bế quan, người lạ tiến vào không nghi ngờ gì phải nhận lấy cái chết, làm sao hắn còn cao hứng như thế?

Nghi vấn của hòa thượng lưng còng đã định trước là không được giải đáp, con mắt lão đảo một vòng rồi chết hẳn.

“Khách Mục là cái gì? Quái thú sao? Hắc hắc, hắc hắc hắc hắc..."

Thiếu niên cầm thanh cương đao đứng trước cái xác cười vang như sấm: “Hóa ra là địa ngục a, thật tốt quá, thật tốt quá... Vô Trí hòa thượng, ngàn vạn lần đừng để ta phải thất vọng. Tốt nhất ngươi nên hóa thành yêu ma luôn đi, ta mang tới cho ngươi một đám huyết thực, thoải mái tận hưởng đi!”

Thời điểm gần chết, có người sẽ cam chịu số phận chờ chết, đương nhiên cũng có ngươi làm liều đánh cược một lần. Hiển nhiên, Từ Ngôn thuộc dạng người sau.

Ô Anh thảo đã xuất hiện dấu hiệu phát tác, tiểu đạo sĩ Thừa Vân quan cũng thả hẳn đầu ma quỷ trong lòng ra ngoài.

Lòng núi tối đen, động quật lạnh băng, nơi này quả thực rất thích hợp để mãnh quỷ tàn sát bừa bãi một trận.

Thân ảnh trẻ tuổi kéo lấy cái xác của lão hòa thượng lưng còng, đi sâu vào bên trong hang động, nhanh chóng biến mất trong không gian tối đen.

Ngoài sơn động lúc này đã tụ tập mấy ngàn người ngựa, còn có thêm gần mười vị Thái Bảo đang đứng gần gốc cây già. Đám đệ tử Quỷ Vương môn đi theo Thái Bảo thứ mười bảy thì đang nơm nớp bẩm báo, hình ảnh thập thất Thái Bảo đuổi theo hòa thượng lưng còng xông thẳng vào trong tảng đá đầy quỷ dị khiến những võ giả bình thường này tê dại cả da đầu.

" Chướng Nhãn pháp thật cao minh!"

Trác Thiếu Vũ nhặt một hòn đá lên ném vào vách đá sau gốc cổ thụ. Hòn đá lao tới, chui thẳng vào trong vách đá. Bởi vậy nên gã mới xác định đó chính là Chướng Nhãn pháp, mặt sau nhất định tồn tại một nơi ẩn nấp.

“Đại ca, chúng ta đi vào xem, một lão hòa thượng mà thôi, có ác liệt lắm thì cũng làm gì được chúng ta chứ!”

“Để đám thủ hạ đi dò đường trước, chúng ta cùng nhau đi vào sau!”

“Đại ca nhanh hạ lệnh đi, ta muốn làm thịt con lừa trọc kia!”

Đám Thái Bảo nhao nhao phẫn nộ không thôi. Lục soát núi suốt hai ngày trời, đến chút bóng dáng cũng không tìm ra, đám Thái Bảo cao cao tại thượng này đã hận đến nghiến răng lợi, chỉ hận không thể xé nát tên hòa thượng Vô Trí ngay lắp tự.

Trác Thiếu Vũ cũng trong cơn giận dữ, nhưng vị đại Thái Bảo này vẫn chững chạc hơn mấy Thái Bảo khác vài phần, cho nên trầm ngâm trong chốc lát rồi phân phó mấy tên thủ hạ chia làm hai đội tiến vào trước.

Một đội đi trước, một đội khác bọc hậu.

Mấy tên đệ tử Quỷ Vương môn bị chọn trúng thì ủ rũ mặt mày. Loại dò đường này không khác gì thám mã, không ai biết bên kia vách đá là cái gì, nếu đụng phải là một vách chông nhọn phía bên kia thì hẳn phải chết không nghi ngờ gì.

“Đi nhanh lên cho ta!” Nhị Thái Bảo Dương Ca nổi giận quát: “Thái Bảo mười bảy đã đi vào rồi. Thái Bảo chúng ta còn không sợ, đám các ngươi sợ cái gì?”

Không phải Thái Bảo không sợ, mà là thập thất Thái Bảo ngốc nghếch khờ khạo không sợ. Mấy Thái Bảo khác không kẻ nào đi trước đấy! Mấy tên lâu la rơi vào đường cùng đành gắng gượng đi về phía vách đá, từng người một chui vào bên trong.

Hai đội lâu la đi vào, không lâu sau thì chui từ trong vách đá ra.

"Thái Bảo gia, bên trong là sơn động!"

"Tối như mực không thấy rõ đường, nhưng là một nơi rất lớn."

Đám lâu la đi ra đều choáng váng mặt mày, hơn nửa ngày mới nhận ra mình đã đi ra, từng người thở phào thầm nói mạng mình còn may mắn, rồi bẩm báo phát hiện của mình.

Đã có người đi ra, nói rõ bên trong không có bẫy rập, Dương Ca bèn đá văng đám lâu la đó quá một bên, tự mình chui vào vách đá. Y nhanh chóng đi được đến phía sau vách đá, quả nhiên là sơn động, hơn nữa còn rất lớn.

"Đại ca, nhất định hòa thượng Vô Trí ẩn núp bên trong động, nếu là sơn động, thì lần này lão có chạy đằng trời rồi!" Dương Ca nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nhìn thấy lão thập thất không?” Trác Thiếu Vũ cau mày hỏi.

“Không thấy, cửa vào không có ai!” Lúc này Dương Ca mới nhớ Từ Ngôn đã nhảy vào bên trong từ trước rồi, nhưng y lại không phát hiện chút bóng dáng của Từ Ngôn.

Y cũng chỉ đứng bên ngoài, không định tìm kiếm sâu bên trong. Dù sao nơi này là hiểm địa, không cần phải để một nhị Thái Bảo như y đi tiền trạm.

Theo lệnh Trác Thiếu Vũ, mấy ngàn đệ tử Quỷ Vương môn đồng loạt xông vào vách đá, sau đó mấy vị Đường chủ cũng xông vào, chỉ để lại vài tên canh cửa hang bên ngoài. Đích thân Trác Thiếu Vũ cũng dẫn đầu đám Thái Bảo còn lại xông vào bên trong.

Mấy ngàn người đi vào, thành ra chật chội chen chúc không chịu nổi. Trác Thiếu Vũ bèn quát to, đội ngũ Quỷ Vương môn bắt đầu xuất phát tiến sâu vào hang động bên trọng, vô số bó đuốc lờ mờ chiếu sáng hang động như ban ngày.

Người nhiều, nơi hiểm trở cũng sẽ trở nên bình thường.

Sơn động rất lớn, hơn nữa lại hẹp dài. Đi không lâu, đám người Quỷ Vương môn phát hiện ra một cách tay bị đứt, còn dính chút tăng bào, đoán chừng rơi rớt trong lúc Thái Bảo mười bảy xử trí tên hòa thượng lưng còng kia.

Chẳng qua chỉ như vậy nhưng khiến tâm tình mọi người cũng tăng vọt lên. Nhìn thấy cánh tay, Trác Thiếu Vũ cũng thở nhẹ ra một hơi.

Không phải gã lo lắng cho Từ Ngôn, mà là đang đề phòng có tu hành giả. Chướng Nhãn pháp bên ngoài được bố trí rất xảo diệu, nếu lão hòa thượng Vô Trí kia vượt quá phạm trù võ giả, Trác Thiếu Vũ nhất định sẽ cân nhắc đến vấn đề tiến thoái.

Đối thủ của Từ Ngôn rõ ràng là người bên lão hòa thượng Vô Trí. Với thực lực của Từ Ngôn, có thể chém bay cánh tay kia thì hẳn hòa thượng Vô Trí có lợi hại thì không không coi vào đâu cả.

Một tu hành giả thì Trác Thiếu Vũ không sợ hãi. Mấy ngàn võ giả, mấy trăm Tiên Thiên vây đánh, một tu hành giả Trúc cơ vẫn có thể kiệt sức mà bị giết chết.

Ỷ vào người đông thế mạnh, đám Thái Bảo hùng hổ kéo về phía trước. Rất nhanh, bọn hắn đã đến cuối hang.

Nói là phần cuối, nhưng cũng có thể nói là miệng hang cũng được.

Trước mắt Trác Thiếu Vũ là ba cái hang nhỏ thông đi ba hướng khác biệt.

Trầm ngâm một chút, Trác Thiếu Vũ chia thủ hạ làm ba đội, mỗi đội gần hai ngàn nhân mã. Đám Thái Bảo cũng được chia làm ba nhóm, mang theo đại đội nhân mã tiếp tục tìm kiếm.

Đây mới chỉ là dấu hiệu bắt đầu cho việc xé chẵn xé lẻ, chia thành từng tốp nhỏ. Bởi vì đám đội ngũ Quỷ Vương môn này nhanh chóng gặp thêm nhiều lối rẽ khác.

Tại một ngã ba lờ mờ, Từ Ngôn quay đầu nhìn về bóng dáng lắc lư phía xa, khóe miệng thanh tú nhếch lên một tia vui vẻ mà lạnh như băng.