Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 156: Sắp chết mà thôi




Dịch giả: Trongkimtrn

Giữa hè, tuy cái nóng bức bao phủ nhưng dòng người bên trong thành Phông Đô vẫn di chuyển náo nhiệt như trước. Trên đường, người đi qua lại như thoi đưa, thương khách nam lai bắc vãng đang bàn luận chuyện buôn bán trong những tử lâu xa hoa, càng có hào khách tiêu tiền như nước, chỉ vì muốn ôm ấp nhuyễn ngọc ôn hương.

Đêm lạnh lẽo, sau khi cơm nước no nê, đám hào khách tự nhiên muốn vui chơi một phen. Mà trong thành ngoài đổ phường, sòng bài ra, chỗ đi tốt nhất chính là những thanh lâu xa hoa truỵ lạc kia rồi.

Từ năm trước gặp chút hỏa hoạn, Mai Hương lâu chẳng những không đóng cửa, mà ngược lại càng làm càng tốt, có thể nói mua bán không ngừng, sinh ý thịnh vượng, mau mắn. Cảnh tượng hào khách vung tiền như rác cũng xuất hiện nhiều lần.

Dựa vào một tòa Mai Hương lâu, Mai Tam Nương đã không phải là ngôi sao Chổi bị người người xua đuổi nữa, mà là quý nhân thân mang bạc triệu.

Tuy rằng đã sụp đổ, nhưng có Mai Tam Nương hỗ trợ, nên Mai gia còn không đến mức không gượng dậy nổi. Vẻn vẹn chỉ nửa năm, Mai gia mua một căn nhà trong một tiểu trấn cách xa Phong Đô, nhưng họ không dám buôn bán dược liệu nữa. Nếu dính dáng đến dược liệu, người Quỷ Vương Môn tuyệt đối sẽ không buông tha cho họ, vì thế bọn họ đành phải mua lượng lớn ruộng đồng, coi như đời này ăn uống không lo.

Lúc ấy Mai Tân Cử mang đi rất nhiều tiền, mua vườn mua ruộng, gia nghiệp đầy đủ, thế nhưng tiền thừa cũng nhanh chóng không còn bao nhiêu. Đoạn thời kì giáp hạt (dễ gây đói kém) này, Mai gia cần nuôi sống gần trăm miệng ăn, chỉ có thể dựa vào tiền bạc Mai Tam Nương đưa tới để sống qua ngày, đợi tới trời thu, đã có thu hoạch, Mai gia mới chân chính đứng vững vàng gót chân trong tiểu trấn.

Nếu là giữa hè, ngày thu hoạch mùa màng cũng không tính là xa.

Hậu viện Mai Hương lâu, Mai Tam Nương một thân áo tơ trắng vừa mới thay trang phục. Tính thời gian, ngân phiếu đã đưa cho phụ thân có lẽ đủ cho Mai gia dùng đến vào thu, đợi đến lúc thu hoạch mùa màng lại về nhà thăm một chuyến, nàng mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Tính toán doanh thu mỗi ngày xong, còn tính đến chi phí ăn mặc của người trong nhà. Trong khoảng thời gian này Mai Tam Nương rất bận rộn. Nàng chẳng những phải chào đón những hào khách kia, còn phải góp vui lấy lệ trong bàn tiệc, dù ăn nói ngọt ngào, tâm tư khéo léo, nhưng nàng vẫn cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.

Nghỉ ngơi một chút, Mai Tam Nương cầm theo một giỏ thức ăn từ phía sau bếp, đi về một tiểu viện vắng vẻ.

Đó là tiểu viện mà Từ Ngôn đã từng ở. Từ khi Mai Tân Cử đi rồi, cũng không một ai ở qua, dù là cái việc vặt cho heo ăn này, mỗi ngày cũng là Mai Tam Nương đích thân làm.

Dù thêm mệt, nhưng nàng vẫn nuôi Tiểu Hắc Trư ăn no căng bụng, bản thân nàng thì lẳng lặng ngồi một mình trong sân một hồi mới rời đi.

Nửa năm rồi, không biết tên tiểu tử thúi kia sống như thế nào...?

Éc éc!

Tiếng heo kêu đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Mai Tam Nương, nàng tức giận hừ một tiếng, quát:

"Còn chưa tới giờ cơm mà kêu cái gì?! Chỉ biết ăn lại ăn, ăn no rồi đi ngủ không lo lắng lo lắng cho tiểu chủ nhân của ngươi hôm nay thế nào, kẻ này so với kẻ kia càng thêm bạc tình bạc nghĩa. Không biết Tam tỷ hắn ngày đêm đều đang nhớ hắn hay sao!?"

Cọt kẹtzz.

Lầm bầm lầu bầu, nàng đẩy cửa sân ra, đi về phía chuồng heo. Không đợi Mai Tam Nương bước ra bước thứ hai, cánh tay cầm giỏ run rẩy mãnh liệt.

Bên ngoài hàng rào chuồng heo, có một người tóc tai rối bù, quần áo rách rưới như ăn mày, đang nghiêng người dựa vào.

"Tam tỷ... Đừng...!"

Từ Ngôn gian nan ngẩng đầu, nặn ra nụ cười đắng chát, suy yếu nói ra nửa câu, hai tay tái nhợt có vết máu, thân hình thỉnh thoảng lại rung một cái; dường như hắn đang chịu đựng thống khổ rất lớn vậy.

Giỏ đồ ăn rơi xuống đất, vành mắt đỏ lên, Mai Tam Nương đi vài bước nhào tới.

"Xú tiểu tử, đệ còn biết quay về sao!? Đệ còn biết mình có một Tam tỷ... Ách!"

Bành! Bành!

Mai Tam Nương ghẹn ngào vừa mới bổ nhào đến bên cạnh Từ Ngôn, nghênh đón nàng không phải là cái ôm của đệ đệ, mà bị hai cánh tay như kìm sắt đang bóp nghẹt, siết lấy cổ nàng.

Mai Tam Nương nhận ra Từ Ngôn, nhưng không nhìn ra màu đỏ tươi trong mắt hắn.

"Đừng tới đây!"

Từ Ngôn trừng con mắt màu máu, giống như ác quỷ gắt gao bóp cổ người thân duy nhất của mình. Lời hắn nói lúc trước không phải ý là từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, mà là muốn cảnh cáo Tam tỷ ngàn vạn lần đừng tới gần.

Thân thể hắn bắt đầu run rẩy không ngừng, chậm rãi ngửa mặt quay về sau, giống như đang chém giết với địch nhân vô hình. Hắn khàn giọng gầm nhẹ:

"Đi! Đi mau!!!"

Mai Tam Nương cảm thấy cổ mình đã buông lỏng một chút, nàng không tin thiếu niên trước mặt muốn giết nàng. Nàng đang định hỏi đệ đệ bị gì thế, bàn tay vừa buông lỏng lại đột nhiên bóp mạnh, siết đến nỗi muốn hít thở đều không nổi.

Mai Tam Nương không rõ vì sao hắn lại làm như vậy, nhưng Từ Ngôn lại hoàn toàn hiểu rõ hiện trạng của mình.

Nhiều ngày chạy đi, hắn vẫn luôn kìm nén, áp chế độc phát trong cơ thể. Mà lúc này, mỏi mệt mấy ngày liền khiến hắn khó kiềm chế được nữa, độc tính Ô Anh Thảo rốt cuộc hoàn toàn phát tác.

Độc này rất kinh khủng, một khi triệt để bộc phát, Từ Ngôn lập tức sẽ biến thành kẻ điên chân chính*, chỉ cần bên người có vật nào đó, đều sẽ trở thành mục tiêu phát tiết của hắn. Hoàn toàn rõ ràng mình đang bóp cổ Tam tỷ, thế nhưng vì độc tính phát tác qua nhanh, khiến hắn căn bản không thể khống chế được hành động của mình.

* tronkimtrn: Giống phê ma túy đá thế:54:

"Ta... Ta muốn giết sạch bọn hắn!!!"

Có tiếng gầm nhẹ khàn khàn phát ra từ sâu trong cổ họng, toàn thân thiếu niên bắt đầu run rẩy cuồng bạo. Hận ý cực độ khiến Từ Ngôn muốn giết hết tất cả đám người Quỷ Vương Môn, càng muốn xé nát mọi thứ trước mắt.

Nếu không có được phần Ô Anh Thảo tiếp theo, Từ Ngôn sẽ biến thành ác quỷ thật sự. Đây chính là chỗ đáng sợ của Ô Anh Thảo.

"Tiểu Hắc!"

Từ Ngôn gắt gao cắn chặt răng, thừa dịp còn chút thanh tỉnh, hắn gầm nhẹ:

"Nhanh tới giúp ta!!!"

Răng rắc!

Hàng rào chắc chắn bị Tiểu Hắc Trư húc đổ, trong ánh mắt đầy chấm đỏ, nó gấp đến độ lo lắng kêu lên mấy tiếng, chạy vòng quanh bên người của Từ Ngôn. Nó cảm nhận được hắn đang thừa nhận đau đớn cực lớn, nhưng lại không biết giúp chủ nhân mình như thế nào?

Bành, bành, bành!

Mỗi khi Tiểu Hắc Trư chạy tới bên người, Từ Ngôn liền hung hăng đâm đầu vào người nó, liên tiếp ba lượt. Rốt cuộc hắn thành công tự đập mình ngất đi, hai tay buông lỏng, ngã nhào sang một bên.

Kêu Tiểu Hắc đi ra, là vì hắn muốn mình bất tỉnh. Đừng nhìn Tiểu Hắc chưa trưởng thành, một thân thịt mỡ thế mà vừa dày vừa nặng, chỉ cần dùng sức đâm vào, hắn nhất định sẽ ngất đi. Đây cũng là biện pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra.

Không biết mê man mất bao lâu, thời điểm Từ Ngôn mở mắt, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Tiểu Hắc nằm sấp dưới chân, thân ảnh Mai Tam Nương vừa đẩy cửa tiến vào. Nàng bưng chậu nước, bắt đầu chà lau thân thể cho hắn.

"Tam tỷ, ta đã lớn rồi, tỷ không thể cởi y phục của ta..."

Trong giọng nói suy yếu không còn lộ ý điên cuồng, màu đỏ tươi trong mắt cũng không thấy nữa, độc phát của Ô Anh Thảo tạm thời bị áp chế.

Hung hiểm chém giết ở Ngọc Lâm Sơn cùng với nhiều ngày bôn ba, hơn nữa khi nhìn thấy người thân thì tâm thần chấn động, lúc đó mới dẫn động Ô Anh Thảo độc phát. Chỉ cần Từ Ngôn có thể ổn định nỗi lòng, ít nhất hắn có thể kéo dài thời gian độc phát thêm mấy ngày.

"Cho dù đến khi đầu đệ đầy tóc bạc, lúc đó ta vẫn là Tam tỷ của đệ!"

Mai Tam Nương oán trách nhìn vào mắt hắn, bàn tay liên tục chà lau, đến khi thân thể Từ Ngôn thơm tho sạch sẽ. Đổi cho hắn một bộ quần áo sạch, lúc này nàng mới ngồi bên mép giường, lo lắng hỏi han:

"Chuyện gì xảy ra thế? Nói cho Tam tỷ, dù không giúp được đệ, nhưng ít nhất cũng có thể nghĩ cách. Còn nếu giấu ở trong lòng, sớm muộn gì thì đệ cũng nghẹn đến bệnh đấy!"

"Đệ không sao...!"

Từ Ngôn nhìn khuôn mặt trắng nõn của người trước mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói:

"Tam tỷ thật xinh đẹp."

"Tam tỷ vốn đã xinh đẹp rồi. Đừng đánh trống lảng, tiểu tử thối, nói mau, sao đệ lại biến thành bộ dạng này? Có phải do Quỷ Vương Môn làm hại hay không?"

"Thật sự là không có việc gì mà..."

Trong nét tươi cười của hắn nhìn không ra bất luận chút ngốc nghếch nào, cũng nhìn không ra một chút bất đắc dĩ gì cả, giống như đứa trẻ chưa trải đời. Đây là nét tươi cười phát ra từ trong lòng hắn, chỉ xuất hiện trước mặt người thân nhất mà thôi.

"Đệ chỉ là, chỉ là sắp chết thôi mà...!"