Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 560: Tử Phủ ánh vàng




Dịch: Hoangtruc

"Phong huynh, dậy nào, tư thế ngủ của ngươi có chút bất nhã."

Trong sân, Từ Ngôn tay cầm xẻng, một tay cầm sợi thừng cột con chó.

"Phong huynh, ngủ nhiều lắm mỡ, ngươi đủ nặng rồi, không nên có thêm mỡ a."

Dây thừng có một đầu cột bên giếng nước, một đầu trên cổ con chó đốm, dù Từ Ngôn có kéo thế nào thì con chó đốm vẫn ngáy như sấm.

"Con chó đần! Ngươi đè cà của ta rồi!"

Nói nặng nói nhẹ thế nào thì con chó đốm kia vẫn thờ ơ, Từ Ngôn bực mình chỉ vào con chó cả giận nói: "Hiện mảnh sân này là địa bàn của ta, để ngươi ngủ đây đã là phước phận rồi, đừng không biết liêm sỉ chiếm cứ cả linh cà ta trồng ra chứ. Nếu ngươi không đi ra, đừng trách ta nấu một nồi thịt cầy.

Ọt, ọt, ọt...

Tiếng bụng sôi vang lên, con chó đốm ngủ suốt ngày cũng tỉnh lại.

Con chó nhướng cặp mắt ngái ngủ nhìn Từ Ngôn, rồi nhấc chân trước, há miệng cạp một phát nuốt trọn quả cà dưới thân vào bụng.

"Ngươi... Cái con chó chết tiệt này!"

Từ Ngôn giận dữ vung xẻng lên, con chó đốm lại không nhìn hắn, tiếp tục ngủ.

"Được, được, được... Chúng ta chia ranh giới này ra, mi mà qua ranh giới này, đừng trách ta không khách khí!"

Từ Ngôn cũng không dám đánh chó, chỉ đang khoét một cái rảnh quanh con chó, sau đó lau mồ hôi, cười lạnh.

"Đại Hoa là chó cái!"

Trên cửa sổ lầu hai, nhìn Từ Ngôn một lúc lâu như vậy, Hàn Thiên Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Quả cà là quả cà, linh cà cái gì? Ngươi cho rằng Đại Hoa không biết tiếng người hả?"

"Sư tỷ, gia hỏa này choáng chỗ quá, chiếm hết chỗ của ta. Không còn chỗ nào để ta trồng cà rồi." Từ Ngôn lúng túng gãi đầu nói: "Có thể buộc nó qua chỗ khác không?"

"Ta không làm chủ được, ngươi phải hỏi sư tôn rồi." Hàn Thiên Tuyết quay người đi, để lại một câu lạnh lùng.

"Khi Phong khuyển là Linh cầm tọa kỵ của sư tôn, không nghe lệnh ai khác cả."

Trong sân, Từ Ngôn nhếch miệng không để ý con chó tên là Đại Hoa nữa, hắn lại đến góc tường trồng cây cà khác.

Con chó buộc ngay miệng giếng không dễ trêu, là Khi Phong khuyển có thực lực Đại yêu. Đừng nhìn nó suốt ngày ngủ, nhưng nếu nổi điên, mười Từ Ngôn còn không đủ nó nuốt vào bụng. Bởi vì là Linh cầm của Thái Thượng trưởng lão nên Từ Ngôn mới gọi nó là Phong huynh, không ngờ người ta là chó cái.

"Phong tỷ, thật có lỗi a, không biết lão nhân gia người là chó cái, sau này không quấy rầy ngươi nữa."

Vừa nói thầm, Từ Ngôn lại nhặt nhạnh một mớ rau quả, chuẩn bị làm bếp thì thấy Hàn Thiên Tuyết đẩy cửa chuẩn bị đi ra.

"Ta chuẩn bị ra ngoài một chuyến, ngươi tự mình tu luyện đi."

"Sư tỷ định đi đâu vậy?"

Từ Ngôn đưa mắt nhìn giỏ đồ ăn, nói: "Nếu như không vội, sư tỷ ăn xong rồi hãy đi. Tay nghề ta không tệ đâu."

Ánh mắt Hàn Thiên Tuyết chợt lóe, rồi do dự gật đầu.

Làm đồ ăn không khó, tay nghề Từ Ngôn quả thật bất phàm, không bao lâu mùi thức ăn thơm ngào ngạt tỏa ra. Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn, một bình Linh tửu, hai chén rượu đầy.

"Sư tỷ, ta có thể độn tẩu được trăm trượng rồi."

Gặp đồ ăn, Từ Ngôn không khách khí ăn một lèo đến lưng bụng, mới dương dương đắc ý nói.

"Trăm trượng quá ngắn, vẫn còn chưa đủ..."

Hàn Thiên Tuyết như có tâm sự gì đó, gắp thức ăn lên, nửa ngày vẫn không động.

"Đợi ta Kết Đan xong, có lẽ còn độn được xa hơn." Từ Ngôn rất nghiêm túc nói.

"Sư đệ." Hàn Thiên Tuyết đặt đũa xuống, nói: "Đột phá Hư Đan rồi, nhớ phải tập luyện phong độn, không được coi nhẹ."

"Đã biết." Từ Ngôn nghi ngờ đưa mắt nhìn nữ tử trước mặt. Hắn vẫn không rõ vì sao vị sư tỷ này rất hay đốc thúc vụ phong độn.

Nhìn Từ Ngôn đang vùi đầu ăn, khuôn miệng mang hơi thở đàn hương của Hàn Thiên Tuyết khé há mở, muốn nói gì đó, lại im lặng không nói nữa.

Trên đỉnh núi hoang cách Kim Tiền tông hơn trăm dặm, một bóng người cao gầy đang dõi mắt về phương Bắc.

Không bao lâu, gió mát lưu chuyển, Hàn Thiên Tuyết từ trong gió mát hiện ra.

"Sư tôn."

Hàn Thiên Tuyết cúi đầu, đứng ở sau lưng bóng người cao gầy kia.

"Hắn sắp Kết Đan rồi a."

"Khoảng hai năm tới, sẽ đột phá Hư Đan cảnh."

"Rất tốt, đợt chọn người cuối cùng, đều sẽ tiến vào hết. Có thể thành công hay không đành trông vào lần này mà thôi."

Nghe sư tôn nói vậy, Hàn Thiên Tuyết vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt khẽ chớp một cái, rồi ngẩng đầu nói ra: "Sư đệ có thiên phú tu luyện cực cao, có thể chờ hắn tu luyện thêm chút thời gian hay không..."

"Không có thời gian."

Bóng dáng cao gầy kia thở dài băng hàn và ngưng trọng, trầm giọng nói: "Lúc này đây đã tới kỳ hạn trăm năm. Thiên Nam sẽ phải nghênh đón hạo kiếp chân chính. Ta biết hắn rất không tầm thường, nhưng chúng ta thật sự không có thời gian, chỉ có phá vỡ tầng cấm chế cuối cùng mới may ra có thể khắc chế được hạo kiếp. Bằng không mà nói, Thiên Nam này sẽ hoàn toàn biến thành đại dương mênh mông."

Lời nói khẽ, bóng dáng cao gầy kia dần dần tan biến trong hư vô, Hàn Thiên Tuyết quay đầu nhìn về phía tông môn, than nhẹ một tiếng, hóa thành gió mát đuổi theo sư tôn mà đi.

...

Trong Thiên Hải lâu, Từ Ngôn dọn dẹp xong bát đũa, bèn đi vào sân, nhìn giếng nước cười hắc hắc không thôi.

Trong giếng chính là linh nhãn, Từ Ngôn cũng muốn nhìn xem tinh túy linh nhãn trong đó có hình dạng thế nào, nhưng thấy Khi Phong khuyển nằm bên cạnh giếng, chỉ còn nước há hốc miệng.

Con Đại Hoa kia rõ ràng là Đại yêu thủ hộ linh nhãn này, nếu tóm lấy linh nhãn tinh túy thì chỉ có thể bị con chó Đại Hoa cắn chết mà thôi.

Từ Ngôn lắc đầu, bỏ tâm tư không đàng hoàng kia đi, tiếp tục tu luyện.

Trúc Cơ cảnh là trụ cột của tu hành giả, tiếp đó là Hư Đan mới chính thức được xem là bước chân vào hàng ngũ cao thủ.

Chỉ chớp mắt. Từ Ngôn đã ở Thiên Hải lâu gần hai năm.

Từ Ngôn đã sớm vứt bỏ tâm pháp Trúc Cơ, suốt hai năm vừa qua cùng với ba năm ở Tề quốc hắn chỉ chuyên tâm tu luyện Ích Vân quyết, linh khí trong đan điền càng thêm tinh thuần. Hắn đã cảm giác được cực hạn cảnh giới Trúc Cơ.

Linh khí sớm đã thành đoàn, có chút ngưng thực như đan. Chỉ cần sáng lập ra Tử Phủ là hắn có thể có thể chân chính bước chân vào cảnh giới thứ hai của tu hành giả.

Cảnh giới Hư Đan!

Màn đêm như lụa, vòm trời đen kịt với hàng ngàn sao trời xoay chuyển. Thanh niên ngồi xếp bằng trong sân tản ra tất cả nỗi lòng, lẳng lặng nhìn vào sâu trong bầu trời đêm.

Từ Ngôn nhìn thấy rất nhiều ngôi sao, cũng thấy một vòng trăng khuyết cong cong, như ánh mắt cười của nương tử.

"Hồng Nguyệt, vi phu đi trước rồi. Ta sắp tới Hư Đan rồi. Xem ra nương tử sắp thua cuộc rồi..."

Từ Ngôn vui vẻ cười cười đi vào Thiên Hải lâu, hắn bình tâm tĩnh khí, kinh mạch toàn thân ở vào một loại cảnh giới cực tĩnh. Đến khi mặt trời đã lên cao, bóng người ngồi tĩnh tọa cả đêm bỗng nhiên mở hai mắt ra.

Trong mắt phải hắn lập lòe ánh sáng, mắt trái lại có tinh văn lưu chuyển, một luồng linh khí tràn đầy lập tức tràn ra khỏi cơ thể hắn!

Từ Ngôn đưa tay ra, ngoài bỏ một hạt Hối linh đan mà Hàn Thiên Tuyết vào bụng thì hắn không dùng thêm linh thạch nào nữa, cứ vậy chìm vào phá cảnh.

Đột phá cảnh giới ngay trong linh nhãn này là ổn thỏa nhất, bởi vì linh khí nơi này quá nồng đậm, theo kinh mạch toàn thân hắn bạo khởi, cả người hắn như chìm vào trong cơn lốc linh khí.

Một lượng lớn linh khí chảy vào trong cơ thể hắn, được kinh mạch luyện hóa đầy tinh thuần rót vào trong đan điền. Một luồng ý niệm bất khuất từ trong đầu Từ Ngôn xoay chuyển, rồi cứ vậy tiếp diễn mãi cho đến khi mi tâm hắn tản ra hào quang tím.

Tử Phủ mở, Hư Đan thành!

Cảm nhận cảm giác kỳ dị khi đan sinh tử phủ, trong lòng Từ Ngôn vẫn yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng. Đến khi giữa hai hàng mày của hắn lộ ra một vầng ánh sáng vàng, hai mắt đang nhắm lại của hắn như bừng tỉnh, vẻ mặt biến đổi!