Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 778: Tru yêu kiếm trận




Dịch: lanchiyeudieu

Biên: Hoangtruc

Trận diệt yêu, dùng kiếm làm chủ.

Tòa trận diệt yêu này, trên thực tế có lẽ gọi là “Tru Yêu Kiếm Trận”

Đại trận được tạo thành từ một trăm lẻ tám thanh phi kiếm, uy lực lớn nhỏ tùy thuộc vào phẩm giai phi kiếm cấu thành kiếm trận. Nếu có thể hội tụ một trăm lẻ tám kiện pháp bảo làm thành đại trận thì chỉ với cảnh giới Nguyên Anh cũng có khả năng chém giết được Yêu Vương.

Trận đạo cường hoành và huyền ảo vượt trội hơn hẳn pháp thuật hay kiếm pháp, phù lục.

Trận pháp vốn dĩ quá mức phức tạp, lại khó có thể khống chế. Thêm nữa, việc kiếm đủ một trăm lẻ tám kiện pháp bảo cũng không dễ dàng gì, nên tuyệt không phải Nguyên Anh luyện chế ra được đấy.

Đừng nói Nguyên Anh, ngay cả cường giả Thần Văn cũng chưa chắc có được nhiều pháp bảo như vậy.

Thứ nhất là pháp bảo rất khó luyện chế, quan trọng hơn nữa là thiên tài địa bảo dùng để luyện chế pháp bảo quá ít. Năm xưa Sở Bạch Bào cũng là phải đến tận Thiên Bắc tìm kiếm, đến khi cắt được một lỗ tai của Lục Nhĩ hầu đại yêu mới có thể luyện được Kinh Lôi kiếm. Thế mới biết pháp bảo khan hiếm đến độ nào.

Thạch điện mà Từ Ngôn đang đứng rõ ràng là được tu sĩ Lôi xây dựng nhằm vây khốn hồn phách của Yêu Vương. Trận pháp trong đại điện cũng không còn là tru yêu đại trận chân chính nữa. Trận pháp chân chính có lẽ đã sớm tiêu tán từ nghìn năm trước khi vị Nhân tộc Nguyên Anh kia dốc sức chiến đấu cùng Yêu Vương trên chiến trường.

Vượt cấp đối chiến lại chiếm được thắng lợi hoàn toàn, thực lực như thế dĩ nhiên không kém gì Thần Văn cả.

Tu vi tinh thâm nhưng lại bỏ qua cơ hội trở thành Thần Văn, thoạt nhìn vị tu sĩ Lôi kia có vẻ cổ hủ nhưng thực tế lại là dạng người kiên trì đến mức khiến người khác phải thấy xấu hổ.

Cảnh giới chưa viên mãn, liền quyết định thủy chung dừng lại ở bước này, cho dù là hao tổn hết thọ nguyên, cũng không muốn dùng Giả Anh tiến giai.

Đó là dạng người truy cầu tín niệm đến cố chấp mặc cho có khó khăn và cay đắng đến cỡ nào.

Phần thứ hai của thẻ tre lại khiến cho Từ Ngôn hiểu rõ hơn về vị cổ tu Đại Nho này, cũng như càng thêm kính trọng. Dạng cường giả này mới xứng đáng được gọi là tu sĩ chân chính.

Là người khổ tu, không quên sơ tâm, luôn tìm kiếm chân tướng của sự thật.

Nền thạch điện bị Từ Ngôn dùng pháp bảo đánh nát và làm thành một tòa phần mộ, hắn thu thập các mảnh xương trắng, tỉ mỉ vùi xuống, đắp thành mộ, bên ngoài dựng một khối bia đá, khắc lên năm chữ.

Phần Mộ Tu Sĩ Lôi.

Rời khỏi thạch điện trong lòng đất, Từ Ngôn ngồi xếp bằng ở bờ sông, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, cũng không biết hiện đang suy nghĩ gì.

"Thiên địa vây khốn ta..."

Đó là tiếng thét áo não cuối cùng của tu sĩ Lôi. Từ Ngôn dường như có thể cảm thấy được sự trói buộc không cam tâm tình nguyện này, trừ phi có thể thoát ra ngoài thì mới có thể vùng vẫy được, còn lại dù tu vi cao thế nào cũng trở nên mơ hồ không lối thoát.

"Thiên địa này, còn có cuối cùng sao…"

Tiểu đạo sĩ cảm giác tới trời rất cao, đất ra xa không với đến nổi, nhưng vẫn không sinh ra cảm ngộ bị cầm tù giữa thiên địa được, bèn lắc đầu. Rồi hắn chui vào trong Thiên Cơ Phủ. Tru yêu trận thập phần tối nghĩa, cần phải nghiền ngẫm thời gian dài, hắn không thể luyện chế được một trăm lẻ tám kiện pháp bảo nhưng nếu như dùng pháp khí thay thế thì một trăm lẻ tám kiện Pháp khí Thượng phẩm khi tạo thành tru yêu trận, có lẽ có thể đánh trọng thương đại yêu, nhưng chắc chắn không tác dụng gì khi đối kháng với Yêu Vương.

Không vội vã tu tập trận pháp, Từ Ngôn đi vào bộ hổ cốt của Yêu Vương bên cạnh.

Một đạo hổ hồn bị tế ra, bay vào đầu hổ cốt, trong nháy mắt đã không còn thấy tung tích đâu nữa.

Hồn cốt vốn là nhất thể, Từ Ngôn hiện đang thử dùng tàn hồn của Yêu Vương để điều khiển di cốt của Yêu Vương.

Cót két, cót két!

Theo hắn toàn lực thúc dục, hổ cốt màu vàng phát ra thanh âm, lung la lung lay đứng lên.

Mặc dù hổ cốt đứng không vững, nhưng có thể nhìn thấy tàn hồn của Yêu Vương xác thực có hữu hiệu, Từ Ngôn lập tức hết sức vui mừng.

Có thể di động, như vậy xác định rằng luyện hồn có thể khống chế hổ cốt!

Chỉ cần tiến hành dung hợp, bộ dạng hài cốt Yêu Vương cực lớn này, tất nhiên sẽ phát huy ra chiến lực cường đại.

Trong Thiên Cơ phủ bắt đầu có tiếng rầm rập giẫm chân tại chỗ, giằng co suốt cả buổi. Kim Tình bị nhốt trong phòng lớn, không nhìn ra bên ngoài được, nghe được loại tiếng động này nàng cả kinh chấn động, tim chực nhảy cả ra ngoài.

Hổ cốt của Yêu Vương cực kỳ lớn, không có phòng nào chứa nổi, cho nên khi hổ cốt đi lại, đứng từ hậu hoa viên cũng có thể nhìn thấy một ít.

"Xương của Yêu Vương còn sống?"

Hải Đại Kiềm ngồi ở cạnh hồ nước, mặt mày trì độn ra. Sau nửa ngày nhìn hổ cốt đi đi lại lại rồi phát hiện bộ hài cốt có hướng di chuyển về hậu hoa viên, gã quyết định thật nhanh…

Ọt ọt một tiếng, trong nước hồ toát ra mấy cái bong bóng, Hải Đại Kiềm bị dọa đến độ nhảy cái ùm vào trong nước, lách vào giữa một đám cua xanh nhỏ.

Sau nửa ngày, hổ cốt của Yêu Vương mới yên tĩnh, tiếp tục đi đến bãi đất trống.

Từ Ngôn vô cùng mệt mỏi, để khống chế tàn hồn của Yêu Vương phải dùng nhiều sức hơn so với khống chế đại yêu. Thực tế thì, hắn vẫn không có cách nào trực tiếp thúc dục bộ hổ cốt dưới hình dạng này, mà chỉ có thể mượn nhờ hổ hồn đến khống chế.

Tựa như thợ thủ công chơi đùa con rối vậy, người thợ không chỉ muốn điều khiển con rối bằng sợi chỉ, mà còn muốn nhờ con rối đến khống chế đao kiếm trong tay, chỉ nghĩ vậy thôi đã biết là việc này hao tổn tâm trí và sức lực đến thế nào.

Khôi phục lại một chút, Từ Ngôn trầm tư không nói, trong đầu hắn đang hình dung ra đại khái một bản đồ địa hình Thiên Bắc.

Không thể hình dung quá xa, hắn chỉ hồi tưởng cụ thể lại tất cả các thế lực Yêu tộc lớn giữa Thần Mộc hạp và Ngũ Địa.

Trảm Yêu Minh cứu phàm nhân, sắp bắt đầu di chuyển từ Ngũ Địa đến Thần Mộc hạp. Đoạn khoảng cách này cũng không gần, có hơn mười thế lực yêu tộc trên đường đi, tất cả cũng chính là mục tiêu của Từ Ngôn.

Rời khỏi Thiên Cơ phủ, tế ra Sơn Hà Đồ, Từ Ngôn thả ra Thương Mộc luyện hồn, để cho hắn khống chế Sơn Hà Đồ bay đi, bản thân thì lại trở vào trong phủ đệ ở trên Sơn Hà Đồ.

Tốc độ của Sơn Hà Đồ không so được với pháp bảo, nhưng cũng may là khống chế đơn giản, dùng luyện hồn là được, bởi vậy chỉ còn lại ít thời gian.

Từ Ngôn bề bộn nhiều việc, không phải vội vàng tu luyện, mà là vội vàng luyện khí.

Dùng lực lượng đan hỏa của Kim Đan hậu kỳ, tăng thêm thủ pháp pháp luyện, hắn luyện ra từng viên Võ Thần đạn. Chỉ cần còn đủ Thiên Trọng mộc, thì hắn có thể chế ra ngày càng nhiều Võ Thần đạn.

Hết nửa tháng, hắn đã luyện chế được trăm viên Võ Thần đạn.

Không chỉ có luyện chế Võ Thần đạn, trong nửa tháng này Từ Ngôn khi thì thúc giục luyện hồn Yêu Vương, khi thì khống chế hổ cốt. Cuối cùng hổ cốt cực lớn kia cũng trở nên ngày càng linh hoạt, có thể nhảy nhót nhanh nhẹn, chỉ một trảo đơn giản là có thể phá hủy một gian phòng lớn.

Một ngày này, Sơn Hà Đồ dừng lại ở bên khe suối trong một sơn cốc, thân ảnh Từ Ngôn ngồi xếp bằng ở chỗ sâu nhất của đáy cốc, chung quanh hắn một trăm lẻ tám kiện pháp khí phi kiếm xoay quanh liên tục. Những phi kiếm này lơ lửng ở các vị trí khác nhau, có chếch lên, có hạ xuống, bày biện ra xu thế của một loại trận đạo.

Là phi kiếm được sắp đặt theo phương vị đặc biệt, tức khắc dâng lên khí tức kinh người.

Đó là khí tức của trận pháp, mang theo cả sát ý chân chính của pháp bảo!

Pháp quyết biến ảo, ánh mắt của Từ Ngôn vô cùng ngưng trọng, kiếm trận bắt đầu chậm rãi di động. Trăm thanh phi kiếm đồng thời phát ra thanh âm kiếm ngân sắc bén, một lượng lớn cây cỏ chung quanh liền bị kiếm khí khổng lồ phá hủy thành bột mịn.

Ầm ầm!

Tiếng nổ mạnh như sấm rền bắt đầu xuất hiện, tay Từ Ngôn di động, cố hết sức bắt pháp quyết. Hắn thúc giục phần cuối cùng của trận đạo pháp quyết, cả người bỗng nhảy lên cao, khép ngón tay hóa thành đao, chỉ hướng về mặt đất.

"Trảm!"

Ầm!

Phi kiếm hợp thành một đạo kiếm quang cực lớn kinh người kéo lại theo ngón tay của Từ Ngôn rít lên mà lao xuống. Trong khoảnh khắc, mặt đất sụp xuống, núi đá lăn xuống, một hố to rộng trăm trượng, sâu hơn ba mươi trượng xuất hiện ở sâu trong khê cốc.

Dòng suối to trong cốc bị cái hố to giữa cốc ngăn lại, nước suối ào ào chảy vào trong hố, đến cả nửa ngày sau vẫn chưa đầy nổi.

Hố to quá sâu, nước suối chưa đủ, đợi đến lúc hố này đầy nước, trong dòng suối này sẽ xuất hiện một hồ nước, nhìn từ bên ngoài sẽ không thể biết được là do lực lượng trận pháp nổ tung tạo thành.

"Uy lực không kém gì pháp bảo rồi, nếu như đem một đầu Đại yêu vây trong kiếm trận, đánh hắn trọng thương có lẽ không khó."

Từ Ngôn gật đầu tự nói, uy lực cỡ này có thể nói kinh người, nhưng mà hao phí cũng không nhỏ.

Không chỉ tiêu hao một lượng linh lực khổng lồ, mà còn hao phí cả những pháp khí tạo thành pháp trận kia, dù rằng có đoạt được các pháp khí từ các lộ đại yêu đi nữa, nổ quá nhiều thì trong một lúc cũng có thể hao hết lượng lớn.

Từ Ngôn chỉ là oanh kích đất trống mà thôi. Nếu quả thật muốn vây khốn Đại yêu, chỉ sợ trăm chuôi pháp khí phi kiếm dần dần bị tiêu hủy trong lúc vây khốn yêu thú mất. Trừ phi hắn có thể một kích diệt sát nó ngay lập tức.

Cũng may Từ Ngôn thân gia kinh người, cướp bóc Đại yêu cả Ngũ Địa, mớ phi kiếm trình độ pháp khí này có bị hủy thì cũng chỉ là phần râu ria, cùng lắm thì lại đi tìm một đám Đại yêu để tính sổ thì tốt rồi.