Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 81: Yêu và huyết luân




Dịch giả: Hoangtruc

Đang giả chết để nhìn ngó cuộc vui, Từ Ngôn cũng từ miệng Vương Bát Chỉ mà biết thêm được chân tướng huyết luân trong mắt Yêu vật.

Là như Vương Bát Chỉ nói, huyết luân trong mắt yêu vật là căn cứ đặc thù bên ngoài, phân biệt cảnh giới và thực lực Yêu vật.

Trong mắt xuất hiện một vòng huyết luân là Yêu vật, xuất hiện hai vòng huyết luân không còn là Yêu vật mà được gọi là Yêu Linh. Theo như lời Vương Bát Chỉ thì chỉ có cường giả cảnh giới Trúc cơ mới dám một mình đối mặt với Yêu vật, nhưng một khi đối diện là Yêu linh thì cho dù là Tu hành giả cảnh giới Trúc cơ cũng có thể bị cắn nuốt!

Trên Yêu linh, còn có Đại Yêu có ba vòng huyết luân. Về phần Đại Yêu khủng bố đến mức nào, Vương Bát Chỉ không thể tưởng tượng ra. Chỉ là khi gã còn nhỏ, từng nghe nói qua một lần, rằng Tề quốc xuất hiện Đại yêu, về sau thì gã không biết đã bị ai giết chết.

Yêu vật, Yêu linh, Đại Yêu được phân biệt bởi một vòng huyết luân, hai vòng huyết luân và ba vòng huyết luân xuất hiện. Điểm này có thể dễ dàng nhận ra được.

Nghe nói về Yêu vật có cảnh giới khác nhau làm Từ Ngôn nhớ tới đầu Yêu lang hắn gặp ở Lão Phần sơn năm xưa.

Trong mắt Yêu lang kia cũng có hơn một vòng huyết luân, chẳng qua vòng thứ hai còn chưa hoàn chỉnh. Hơn nữa đầu Yêu lang đó còn có một cái đầu sói thứ hai, chẳng lẽ cái đầu sói người khác không nhìn thấy được kia chính là Yêu linh sắp hình thành sao?

Vì tò mò đối với đám Yêu vật mà Từ Ngôn lại nghe thêm vài chuyện về sơn yêu dã quái nữa. Tiếc là Vương Bát Chỉ chỉ là một tên lâu la, hiểu biết có hạn, có quá nhiều tin tức từ miệng gã nhưng lại chẳng có bao nhiêu tin tức đáng giá cả.

Vèo!

Thanh âm xé gió của kình nỏ từ đằng xa truyền tới, Từ Ngôn chăm chú nhìn lại. Chỉ nhìn thấy vị nhị Thái Bảo Dương Ca kia đã tháo trọng nỗ bằng tinh thiết sau lưng xuống. Mũi tên đâm xuyên qua đuôi Xà Yêu, khiến nó đau đớn vặn vẹo trong đám cỏ, cả đám trúc xung quanh đều bị nó đụng gãy nghiêng ngả.

Lực đạo thật mạnh!

Trong lòng Từ Ngôn thầm hô lên. Loại tốc độ và lực đạo ra mũi tên không thua gì hắn toàn lực đánh ra Phi Hoàng, thậm chí so ra lực đạo còn lớn hơn Phi Hoàng nữa. Một mũi tên tuy nói có thể chỉ xuyên qua đuôi rắn, nhưng nếu đánh trúng người thì nhất định sẽ xuyên thủng tim mà bay ra ngoài.

Trọng nỗ, là trang bị vũ khí độc quyền của quân đội Tề quốc, chẳng những chế tác phức tạp mà uy lực còn rất lớn. Dân chúng bình thường hoặc võ giả dám trang bị trọng nỗ đều bị khép vào trọng tội, bắt được đều bị chặt đầu, hơn nữa có truy ngược luôn cả những kẻ có liên quan.

Nhị Thái Bảo Quỷ Vương môn không những có trọng nỗ, mà còn đeo sau lưng chạy khắp nơi. Có thể thấy được Quỷ Vương môn trong mắt Hoàng gia Tề quốc có sức nặng không tầm thường.

Thừa dịp Xà yêu bị trọng thương, mười mấy tên võ giả Tiên Thiên đồng thời ra tay, gần trăm nhát đao hạ xuống, Quan Ngân xà liền bong da tróc thịt. Võ giả bình thường khó mà phá vỡ được da rắn nhưng chân khí của Tiên Thiên thì dư sức làm được.

Hảo hán không chịu nổi nhiều người quần đấu, huống chi chỉ là một con Xà yêu. Cho dù loại Xà yêu này chỉ có tu hành giả Trúc cơ cảnh mới dám đối phó một mình, thì cũng không chịu nổi mấy ngàn người cộng thêm mấy trăm võ giả Tiên Thiên vây giết.

Trọng thương lần nữa khiến Xà yêu vô cùng suy yếu. Đúng lúc này, nhị Thái Bảo Dương Ca chớp thời cơ, phi thân nhảy lên đầu rắn, tay hạ kiếm xuống. Một kiếm chém đứt mào bạc trên đỉnh đầu Ngân Quan xà.

Mất mào bạc khiến cự mãng uể oải hẳn đi, chỉ cố sức lực há to miệng đỏ như chậu máu táp qua một cái.Vài tên đệ tử Quỷ Vương môn xui xẻo không kịp chạy xa đã bị nó nuốt thẳng vào trong bụng.

"Ha ha, mào bạc tới tay!"

Dương Ca cười to bước xuống đầu rắn, trở lại cạnh bên người đại Thái Bảo. Khi đưa mào bạc cho Trác Thiếu Vũ, vị này còn định khoác lác một phen, chợt nghe thấy một luồng gió ớn lạnh phía sau lưng.

Hai cái bóng đen một trước một sau lần lượt từ một chỗ sâu nơi rừng trúc bay ra!

Y đưa kiếm lên đỡ lại, mục tiêu có chút lớn nên dễ dành đánh bay hai cái bóng đen đi. Chẳng qua vẫn có một chút máu me bắn lên mặt vị nhị Thái Bảo y.

Nhanh như chớp!

Hai cái bóng đen lăn qua một bên, mà một cái trong đó vừa vặn lăn đến dưới chân Trác Thiếu Vũ.

Cúi nhìn thoáng qua, sắc mặt Trác Thiếu Vũ lập tức âm trầm như nước. Dưới chân gã không phải ám khí, mà lại một cái đầu người đầm đìa máu.

"Lão Ngũ! Lão Lục!"

Hai vị xếp thứ năm và thứ sáu trong mười tám vị Thái Bảo, trước đây không lâu nhận lệnh trợ giúp thêm cho bốn Đường khẩu vây giết chính phái đã nhanh chóng quay trở về. Có điều, chỉ có đầu người trở về, còn thân mình thì không.

"Thái Bảo gia!" Sâu trong rừng trúc, đệ tử Quỷ Vương môn chịu trách nhiệm vây núi chật vật trở ra, quỳ gối trước Trác Thiếu Vũ, vội vàng bẩm báo: “Sau núi có cao thủ, ba vị Đường chủ bị giết, hai vị Thái Bảo thì chẳng biết đã đi đâu…”

Vừa liếc xuống nhìn hai cái đầu người, tên đệ tử Quỷ Vương môn chạy về báo tin sợ tới mức khẽ run rẩy. Lúc này, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy được hai vị Thái Bảo bị người ta đuổi giết rồi.

"Là ai?" Trác Thiếu Vũ lạnh giọng hỏi.

“Một người bịt mặt, chúng ta không cản được.” Tên lâu la báo tin hoảng hốt đáp lời.

Bốn Đường khẩu ít nhất cũng có hơn ba ngàn người, mỗi tên Đường chủ lại có thực lực Tiên Thiên Nhị mạch trở lên, lại thêm hai Thái Bảo Tiên Thiên Tam mạch mà cũng không chống đỡ nổi. Nghe thấy đối phương có được thực lực này, trong lòng Trác Thiếu Vũ lập tức trầm xuống.

Ít nhất là Tiên Thiên Tứ mạch, hoặc Ngũ mạch!

“Vây bắt!”

Trác Thiếu Vũ chỉ chần chờ trong chốc lát, lập tức hạ lệnh vây giết.

Ngân quan đã tới tay, người nào giết được Ngân Quan xà cũng vô dụng. Nếu như chính phái xuất hiện cao thủ, thì tuyệt đối không phải là người của Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn. Bởi vì chính phái trong giới võ lâm Tề Quốc bị tà phái áp chế đến mức chỉ còn kéo dài hơi tàn. Đừng nói đến cao thủ, mà võ giả có trình độ Tiên Thiên Tam mạch đã hiếm thấy rồi.

Nhất định là người của chính phái Phổ quốc!

Trong lòng Trác Thiếu Vũ gào thét. Hai Thái Bảo bị giết ngay trước mắt gã, thế nào mà Đại Thái Bảo gã không tức giận được?

Rầm rập…mấy ngàn môn nhân Quỷ Vương môn vây giết xà yêu hoàn toàn buông bỏ chuyện giết chết cự mãng mà chạy như bay về phía sâu trong rừng trúc. Mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần không ở cảnh giới Trúc cơ thì Trác Thiếu Vũ nắm chắc có thể lưu hắn lại. Cao thủ đơn độc, thực lực có mạnh mẽ đến đâu đi nữa cũng không thể chống lại đội ngũ mấy ngàn người được.

Đám người khẽ động, Từ Ngôn nơi xa cũng không giả bộ chết nữa mà đứng dậy cất bước đi xem.

Vừa rồi hắn nhìn thấy khi nhị Thái Bảo cắt mào bạc ra khỏi đầu rắn, dường như có một con rắn nhỏ mờ ảo màu vàng từ trên cái mào đó bong tróc ra, không biết rơi rớt xuống chỗ nào.

Đám người đã đi xa, sâu trong rừng trúc chỉ truyền đến âm thanh chém giết. Con Ngân Quan xà vặn vẹo thêm vài cái trong đám cỏ rậm rồi cuối cùng cũng bất động.

“Ngôn ca nhi, đừng qua đó, nguy hiểm!” Vương Bát Chỉ đổi tư thế. Bây giờ gã nằm rạp xuống mặt đất, nhìn thấy Từ Ngôn đi về phía Xà yêu bèn hoảng sợ nhắc nhở, nhưng cũng không dám lớn tiếng.

“Cứ ở đó giả chết cho giống vào, đừng nhúc nhích. Ngươi càng lúc càng giống xác chết rồi.”

Từ Ngôn không quay đầu mà chỉ để lại một câu khen ngợi. Nghe được lời khen Vương Bát Chỉ quá đỗi vui mừng. Sâu trong lòng thầm nhủ nếu có thể học được tuyệt kỹ giả chết này, về sau coi như có thể lăn lộn theo Đường khẩu ra ngoài được rồi. Cứ tìm một chỗ vắng người giả chết rồi thu được chỗ tốt, ai thèm đi tới phía trước dốc sức liều mạng?

Không để ý tới Vương Bát Chỉ đang đắc chí, Từ Ngôn nhẹ nhàng bước đến cạnh Xà yêu.

Lần này Xà yêu đã thật sự chết rồi, toàn thân da tróc thịt bong, cách bảy tấc từ đầu trở xuống còn không may ăn phải trọng kích nữa. Đừng coi Xà yêu kia cực kỳ to lớn, cách đầu bảy tấc kia vẫn là yếu điểm chí mạng của nó.

Từ Ngôn không đụng đến Xà yêu, tuy da rắn không tệ nhưng đã rách nát tung tóe.

Hắn bắt đầu đi quanh thi thể xà yêu, không ngừng khua động đám cỏ dại như đang tìm kiếm thứ gì đó. Không lâu sau, hai mắt Từ Ngôn tỏa sáng, ngay trong mắt trái nhìn chằm chằm của hắn là hình ảnh một con rắn nhỏ màu vàng rất mờ nhạt, đang chậm chạp bò sát trong bụi cỏ.

Tốc độ của nó không nhanh hơn rùa đen là bao nhiêu, thực sự rất chậm. Từ Ngôn bước vài bước đã đuổi kịp nó, chẳng qua bắt kịp được nhưng hắn lại gãi gãi đầu, tay chân có chút luống cuống.

Con rắn nhỏ vàng mờ nhạt này cùng một loại với Tham linh.

Chỉ lão sâm có linh mới được gọi là Linh vật. Chắc hẳn mào bạc của Xà yêu cũng tương tự như vậy. Con rắn vàng nhỏ ở bên trong mào bạc hẳn là Yêu linh còn chưa trưởng thành. Yêu linh trốn đi, giá trị của cái mào bạc tất nhiên sẽ giảm bớt đi nhiều. Từ Ngôn khó xử lại là, hắn không có cách nào bắt được cái loại Linh thể này cả.