Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 891: Không trêu chọc đến ai cả




Dịch: Lan Chi

Biên: Hoangtruc

Thiên Cơ Phủ.

Một người đã tĩnh tọa lâu ngày, trông như xác khô đang chậm rãi mở hai mắt ra.

Trong mắtừ Ngôn có một tia sáng như sao xẹt lóe lên rồi chìm vào trong đáy mắt, hoàn toàn biến mất.

Trong Tử phủ, cảnh giới Nguyên Anh đã củng cố vững chắc. Nguyên Anh xinh xắn ngồi xếp bằng lơ lửng trên không, tay kết pháp quyết, đang vận chuyển Ích Vân quyết.

Từ khi Từ Ngôn bắt đầu tu luyện đến khi Nguyên Anh đại thành, bộ pháp quyết huyền ảo này vẫn rất hữu hiệu. Nguyên Anh tu luyện thì tu vi của Từ Ngôn cũng dần dần tăng tiến theo.

Nguyên Anh tu hành, bản thể có thể hành động hành động chính là một loại chỗ tốt của Nguyên Anh cảnh, cũng coi như là thiên phú riêng của cảnh giới Nguyên Anh.

Trừ khi gặp phải chuyện đánh nhau, Nguyên Anh lúc nào cũng tự tu luyện. Dĩ nhiên nếu bản thể cùng tu luyện chung thì tu vi sẽ tăng nhanh hơn.

Những ngày này, Từ Ngôn không chỉ củng cố cảnh giới, hắn cũng đắm chìm trong suy tư về việc vì sao sư phụ hắn không có hài cốt, vợ hắn lại không có hồn phách.

Từ Ngôn gần như hồi tưởng lại từng đoạn thời gian từ lúc hắn và Bàng Hồng Nguyệt gặp nhau đến từng thời khắc bên nhau nhưng hắn vẫn không tìm ra đầu mối.

Bàng Hồng Nguyệt rõ ràng không có điểm gì khác lạ cả. Nàng chính là đại tiểu thư của một thế gia chuyên tu hành. Bề ngoài nhìn nàng có vẻ nhu nhược nhưng bên trong lại quật cường, tâm địa thiện lương. Nếu không xét về tu vi thì nàng hoàn toàn giống một nữ nhi bình thường.

"Từ khi nào nàng trở nên khác lạ chứ?" Từ Ngôn nhớ đến cảm giác xa lạ lúc thân xác Bàng Hồng Nguyệt tiêu tán mà nhíu mày, trầm ngâm.

"Thân và hồn..."

Dị tượng Bàng Hồng Nguyệt không có hồn phách, thân xác lại tiêu tán khiến Từ Ngôn không thể không liên tưởng đến sư phụ hắn, lão đạo sĩ ở Thừa Vân quan.

Xét đến quá nhiều điểm mơ hồ khó hiểu, Từ Ngôn liền bỏ qua suy nghĩ thông thường, hắn bắt đầu suy đoán quỷ dị.

Nếu sư phụ hắn không có hài cốt, đồng nghĩa với việc tồn tại của lão đạo sĩ chỉ là một luồng thần niệm được ngưng tụ. Như vậy, việc vợ hắn không có hồn phách thì sự tồn tại của nàng cũng giống như lão đạo sĩ. Bản thể Bàng Hồng Nguyệt cũng là một đạo thần niệm hợp thành. Nếu không làm sao thi thể nàng lại có thể tiêu tán trong không trung như vậy.

Chuyện khó tin như vậy nhưng khi Từ Ngôn suy đoán đến điểm này, điều đó lại như ác mộng không thể xóa đi được.

Để chứng minh suy đoán kinh người này có chính xác hay không, Từ Ngôn bèn điều động lực lượng của Nguyên Anh ngưng tụ vào lòng bàn tay, cố gắng làm cho lực lượng này sống lại, cố gắng tạo cho nó máu thịt cho dù chỉ là một con kiến nhỏ nhoi.

Đáng tiếc chính là dù Từ Ngôn thúc dục linh lực, thậm chí vận dụng cả thần hồn nhưng cỗ lực lượng đang trôi nổi trong lòng bàn tay chỉ thêm linh động, chứ không có cách nào tạo ra sinh mệnh.

"Là cảnh giới ta chưa đủ hay đây là chuyện không thể?"

Tạo ra sinh mệnh từ trong hư vô là chuyện chỉ có Thiên Đạo làm được. Cho dù Từ Ngôn đã có được Nguyên Anh chân chính, hắn vẫn không thể nào vận dụng được năng lực truyền thuyết này.

Mặc dù hắn suy đoán rằng lão đạo sĩ và Bàng Hồng Nguyệt có khả năng đến từ thiên ngoại, có khả năng chỉ là thần niệm của một vị cường giả nào đó, nhưng suy đoán này của hắn lại hoàn toàn không có căn cứ nên chỉ đành chôn thật sâu suy nghĩ đó trong lòng.

Từ Ngôn thở dài, than một tiếng nhẹ, bỏ qua suy đoán quỷ dị này.

Hắn vừa động tâm niệm, một hạt châu màu đen trong Tử Phủ liền bay ra, vờn quanh người. Một đạo ánh sáng đen lóe lên, có thêm một Yêu thú cổ quái xuất hiện trong phòng.

Yêu thú cao lớn, răng nanh sắc bén, trông như con rắn lớn có móng vuốt, lại dữ tợn như giao long cùng hung cực ác, nhưng nhìn kỹ lại thì chiều dài lại như con heo đen bình thường. Nhìn hình dáng Tiểu Hắc bây giờ, Từ Ngôn cũng ngán ngẩm lắc đầu, trông chẳng ra gì cả.

Khò khè....Khò Khè...

Yêu thú màu đen vừa hiện ra liền nằm sấp dưới chân Từ Ngôn, mắt nhắm lại, phát ra tiếng heo ngáy, rõ ràng là đang ngủ say.

"Chỉ còn lại hai chúng ta thôi, Tiểu Hắc..."

Hắn nhẹ nhàng vỗ về đầu yêu thú, nhớ lại ngày nào còn là tiểu đạo sĩ ôm Tiểu Hắc rời khỏi Lâm Sơn trấn. Mọi chuyện cứ như mới vừa hôm qua.

Thế mà loáng cái đã hơn ba mươi năm, tiểu đạo sĩ kia đã sớm trưởng thành. Trải đời càng nhiều, hắn đã trở nên trầm ổn hơn và cũng mất đi sự ngây thơ hồn nhiên thuở nào.

Cái sự khờ ngốc năm đó đã cạn sạch, bây giờ Từ Ngôn đã tràn ngập khí tức lăng lệ, ác liệt.

Đây là khí tức ngạo nghễ của cường giả, tâm cảnh buồn rầu cứ vô hình vô tức lan tỏa ra chung quanh.

Vỗ vỗ Tiểu Hắc đã ngủ say, Từ Ngôn bước ra ngoài, hắn bước vào gian phòng cất giữ nhiều linh thảo quý giá, tìm một bù nhìn rơm.

Năm đó lúc ở rể tại Bàng phủ, hắn đã bị Bàng Hồng Nguyệt trêu chọc, đưa bù nhìn rơm này vào động phòng hoa chúc.

Từ Ngôn đã cất kỹ bù nhìn rơm này trong túi trữ vật nhiều năm trước, chưa từng động đến, bởi đó là một phần hồi ức của hắn.

Hắn cười khổ, mang theo hoài niệm, lắc đầu và đem bù nhìn rơm đặt trước cửa phòng hắn bế quan, lấy ra một chiếc lá xanh lục, gắn lên đỉnh đầu bù nhìn rơm.

Đây là một trong những chiếc lá của Linh Phong thụ mà Từ Ngôn đã làm thành váy áo cho Tiểu Mộc Đầu, trong trận ác chiến với Hà Mẫu rơi ra từ miệng đầy xúc tu của nó.

Tiểu Mộc đầu đã bị miệng Hà Mẫu cắn nát, Từ Ngôn chỉ còn giữ lại được chiếc lá nho nhỏ này.

"Ngươi thì đến từ đâu, hở tiểu Mộc đầu?"

Ánh mắt đầy nghi hoặc, Từ Ngôn quay người chuẩn bị một chuyến đi xa. Hắn muốn đi ngược lên thượng nguồn sông, đi đến tận cùng Thông Thiên Hà, nhìn cây đại thụ Thông Thiên kia lần nữa.

Chỉ có tìm thấy cây đại thụ kỳ dị kia may ra có thể tháo gỡ vài phần băn khoăn trong lòng hắn.

Nhưng việc vị cổ tu Đại Nho trước đó còn chuẩn bị tốt hơn hắn cũng chỉ đành nhìn cây đại thụ mà than thở, có thể thấy đây là đoạn đường rất xa, xa đến nổi với cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong cũng khó đến được.

Rời khỏi nơi bế quan, Từ Ngôn đi đến hậu hoa viên.

Vừa bước vào vườn, trước mắt hắn là từng mảng màu xanh dập dờn nhưng đó không phải là nước biển mà tràn ngập lũ cua xanh nhỏ. Tiểu Thanh cầm đầu cảm giác chủ nhân đang đến gần liền vung vẩy càng cua, chỉ huy đại quân cua xếp thành hàng.

Lạo xạo...lạo xạo... Tiếng chân cua di động, không bao lâu, lũ cua xanh nhỏ đã xếp thành từng hàng thẳng tắp.

Nhìn đại quân cua của mình, Từ Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu.

"Trừ việc mở một tiệc cua ra, chả làm được gì cả."

Từ Ngôn lẩm bẩm. Điều này cũng không sai, cho dù là Yêu Vương hung tợn bây giờ cũng phải kiêng kị hắn ba phần, nói gì đến mấy nghìn con cua yêu linh đang tạo thành đại quân này chứ.

Ọt...ọt...

Trong lúc Từ Ngôn đang lẩm bẩm, trong hồ có bong bong nổi lên.

"Đi ra."

Từ Ngôn liếc hồ nước, hừ lạnh một tiếng.

Bọt nước ùng ục nổi lên, Hải Đại Kiềm bò lên đi ra, đứng vào bên cạnh, nói:

"Trưởng lão đại nhân, bên ngoài có một gia hỏa khó chơi, là Yêu vương ở Nê Địa, tên là Trương Đại Kiềm. Suýt chút nữa hù chết ta, giờ ta cũng không dám tự xưng là Đại Kiềm nữa rồi."

"Trương Đại Kiềm đến Mai Hương Lâu?" Từ Ngôn nhíu mày, hỏi.

"Dạ, đúng! Hắn đã chờ ngài vài ngày rồi, còn đánh ta một trận. Rõ ràng hắn chẳng xem mặt mũi trưởng lão đại nhân ra gì!"

Hải Đại Kiềm đứng thẳng lưng, trong lòng đang nhủ thầm: "Trương Đại Kiềm nhà ngươi cũng sớm bị xui thôi, dám đánh ta sao, Quỷ Diện xuất quan rồi, Yêu Vương các ngươi thế nào cũng bị đánh."

"Biết rồi. Ngươi tiếp tục đi nhả bóng nước đi."

Từ Ngôn nhẹ gật đầu, quay người đi, nhưng đột nhiên hắn quay trở lại:

"Trương Đại Kiềm đánh ngươi chỗ nào?"

"Chỗ này...Còn chỗ này nữa!!!" Hải Đại Kiềm như mở cờ trong bụng, còn tưởng rằng Từ Ngôn giúp hắn báo thù, lập tức chỉ vào chỗ con mắt tím đen, nói: "Còn bị đánh vào mũi nữa, mười mấy cục u trên đầu nữa. Tên kia ra tay rất độc ác, không nể mặt Trưởng lão đại nhân gì cả."

Hải Đại Kiềm vừa nói xong thì nắm đấm của Từ Ngôn cũng vừa tới. Sau một hồi binh binh bốp bốp và tiếng cầu xin tha thứ, trên đầu Hải Đại Kiềm giờ tăng thêm mười mấy cục u lớn nữa.

"Lần sau dám lén trốn ra khỏi Thiên cơ phủ, ta đem ngươi đi hầm cách thủy ăn luôn."

Quát xong, Từ Ngôn bỏ ra ngoài. Trong lòng đang phiền muộn, có một bao cát thịt như thế đúng là tốt, có thể tùy thời trút giận.

"Ai da... Là ta gây ra sao... Thật sự... Rõ là không trêu chọc kẻ nào cả mà... Hic...Hic...!!!"

Trong hoa viên, đám cua xanh nhỏ vừa phun bong bóng vừa nhìn vị đồng tộc có thể biến thành dạng người đang đấm ngực giậm chân kia, trong mắt cua của chúng tràn đầy sự hâm mộ.

Dù suốt ngày bị đánh, cũng là bị đánh dưới hình dạng con người đó nha!

Đúng là Hải Đại Kiềm cũng không trêu chọc đến ai cả, tự dưng bị hành hung hai bữa liền chỉ có thể nói vận khí gã không tốt. Chỉ sợ rằng ngoại trừ Khương Đại Xuyên ra, không ai có thể hiểu được tâm tình khóc không ra nước mắt của gã lúc này.