Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 192: Kết cục hòa




Quyển 4 – Chương 192: Kết cục hòa.

Long Ưng đứng trên đỉnh cồn cát, nhìn mỹ nữ mà tức giận nói:

- Thật không công bằng!

Những người Bí khác đứng riêng rẽ phía sau Vạn Sĩ Cơ Thuần, giống như những u linh chìm vào trong bóng đêm và bão cát, không tập hợp lại thành thế trận.

Vạn Sĩ Cơ Thuần lườm hắn, rồi cười xán lạn nói:

- Mỗi lần gặp, không bị ngươi chiếm thế bằng lời nói, thì lại bị ngươi động chân động tay. Lần này ta sẽ chiếm thế, công bằng lắm mà!

Long Ưng cười khổ:

- Thực sự là rất công bằng! Ý! Sự việc bây giờ giải quyết thế nào? Tiểu đệ không thể ra tay tàn bạo với tiểu thư được.

Vạn Sĩ Cơ Thuần điềm đạm nói:

- Ván này hòa nhé, được không?

Ánh mắt Long Ưng nhìn Thiên Thạch vẫn bị bọc lại, ngạc nhiên nói:

- Hòa?

Vạn Sĩ Cơ Thuần liếc nhìn hắn đầy tình ý, nói:

- Thiên Thạch thuộc về ngươi, còn ta sẽ là người quyết định có ngủ cùng ngươi hay không, đương nhiên có thể coi là hòa.

Long Ưng vừa vui mừng, vừa kích thích. Cô gái này có phong cách thật độc đáo, khiến cho hắn ngứa ngáy. Hắn gãi đầu nói:

- Đại tiểu thư còn muốn giết ta không?

Vạn Sĩ Cơ Thuần vén mái tóc đang tung bay trong gió, dịu dàng liếc hắn rồi nói:

- Điều này thì phải xem rồi! Có điều ngươi có thể yên tâm mà lên đường, chúng ta sẽ trở về Trung Thổ ngay lập tức, không làm phiền ngươi nữa. Xin nhắc Long huynh một câu, Thiên Thạch là thứ mà người người đều muốn đoạt được, liên quan đến tất cả mọi cường quốc ở tái ngoại, nên con đường của ngươi sẽ không dễ đi đâu. Có duyên xin hẹn gặp lại!

Ngay lập tức nàng lùi về phía sau, không để Long Ưng nói thêm một câu nào nữa mà chìm vào trong bóng đêm ở sa mạc như những u linh cùng tộc nhân.

Ốc đảo Thần Sơn, trong lều của Thải Hồng phu nhân. Một bên là Long Ưng, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình, một bên còn lại là Thải Hồng phu nhân, Trang Văn và Phong Mạc. Ba người phía sau vẫn đắm chìm trong niềm vui lấy lại được vật đã mất, mặc dù họ vẫn bán tín bán nghi về những lời giải thích của Long Ưng tại sao giành được Thiên Thạch, nhưng cũng không còn tâm trạng để so đo với hắn nữa.

Trang Văn nói:

- Rốt cuộc những chiến sĩ này là người của phái nào mà xuất quỷ nhập thần, khống chế người của chúng ta không một tiếng động, đến khi chiếc xe rời khỏi ốc đảo, chúng ta mới phát giác đã xảy ra chuyện.

Long Ưng nói:

- Có lẽ là người Đột Quyết.

Vạn Nhận Vũ chuyển hướng:

- Giờ đây chúng ta đã biết được thứ mọi người vận chuyển là một viên Thiên Thạch, Trang Văn đại nhân có thể nói thật ra có chuyện gì không? Để chúng ta có thể làm rõ tình hình giữa ta và địch.

Thải Hồng phu nhân nói bằng chất giọng trầm của nàng:

- Giờ đây chúng ta đã biết rõ, chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta, không những không thể vượt qua được biển cát lớn, còn không thể bảo vệ được Thiên Thạch. Chỉ khi có sự trợ giúp của ba vị, mới hi vọng đưa Thiên Thạch về đến mục tiêu.

Rồi nàng thở dài, ánh mắt nhìn về phía Long Ưng, nói:

- Dù hoàn thành được nhiệm vụ, vẫn không biết là họa hay là phúc với người Thả Mạt chúng ta.

Ba người biết rằng nàng sắp sửa nói ra nguồn gốc của Thiên Thạch.

Trong ánh lửa bập bùng, nửa phần trên cơ thể họ ở trong bóng tối, nhấn mạnh những đường nét. Mặc dù gương mặt nàng không xinh đẹp lắm, nhưng vì đầy hương vị của một người phụ nữ trưởng thành, cộng với cơ thể rung động bất kỳ người đàn ông nào, khiến người ta càng nhìn càng say mê. Và cũng bởi vì giờ đây nàng đã thay đổi thái độ đối với ba người. Đôi mắt ươn ướt như có thể hút hồn người, thỉnh thoảng liếc về phía họ khiến cho cả ba đã nhìn thấy nhiều mỹ nữ, nhưng vẫn bị hút hồn.

Trang Văn và Phong Mạc không lên tiếng, rõ ràng là để Thải Hồng phu nhân quyết định có thể tiết lộ đến đâu.

Thải Hồng phu nhân tiếp tục nói:

- Nói ngắn gọn lại vậy. Năm năm trước, viên đá này từ trên trời rơi xuống biên giới nước ta. Rồi được đưa tới Vương Thành, mọi người trong triều chúng ta đều coi đây là điềm lành. Cũng thỉnh thoảng có đá rơi từ trên trời xuống, nhưng chưa từng có một hòn đá nào to lớn cả nghìn cân thế này. Hoàng đế của ta làm theo đề nghị của Tế Tự, thờ Thiên Thạch trong tổ miếu, coi đó là bảo vật trấn quốc. Việc này lan truyền nhanh chóng, tới tai Khả Hãn Sa Cát của Đột Kỵ Thi. Y đã phái người tới nhiều lần, muốn chúng ta cống Thiên Thạch cho y, lời nói mỗi ngày một nghiêm khắc hơn, Thậm chí nói rõ rằng nếu không làm theo ý, y sẽ động binh cướp về.

Phong Quá Đình mỉm cười nói:

- Sự bá đạo của Sa Cát không hề kém Mặc Xuyết.

Trang Văn chen vào:

- Vốn dĩ chúng ta muốn phái người đến thiên triều phía đông để cầu viện, ai ngờ Sa Cát đang đánh thiên triều. Em trai nổi tiếng hung ác của y là Già Nỗ đã đốt thành, khiến cho binh lính thiên triều cũng phải rút lui. Thông tin truyền tới khiến chúng ta bàng hoàng, biết rằng nước xa không cứu được lửa gần, đành phải khuất phục trước Sa Cát, hi vọng mọi chuyện sẽ xong.

Ba người thầm nghĩ Thả Mạt là nước nhỏ lực yếu, nếu chống lại Đột Kỵ Thi, chỉ như châu chấu đá xe, đành phải ngoan ngoãn dâng Thiên Thạch.

Thải Hồng phu nhân nói:

- Vốn chuyện này chỉ là chuyện giữa Thả Mạt chúng ta và Đột Kỵ Thi, không có người ngoài biết. Ai ngờ Sa Cát nóng lòng cầu thành, phái người đến Hiệt Kiết Tư mời thợ rèn kiếm nổi tiếng nhất đến thành Toái Diệp tạo thiên kiếm cho y. Thợ rèn kiếm cảm thấy sự việc bất thường, bẩm báo cho Hiệt Kiết Tư vương, Hiệt Kiết Tư vương bèn báo cho Hồi Hột vương – Độc Giải Chi, Độc Giải Chi phái Trinh Kỵ điều tra rõ ràng chuyện này. Khi phát hiện chuyện này có liên quan tới Thả Mạt bèn vô cùng tức giận, phái người đến cảnh cáo chúng ta, không được phép đưa Thiên Thạch đến thành Toái Diệp.

Vạn Nhận Vũ không hiểu:

- Một viên Thiên Thạch rất lớn, tại sao lại quan trọng đến như vậy?

Thải Hồng phu nhân nói:

- Với những ý kiến về Thiên Thạch, có người cho rằng đây là điềm lành, cũng có người cho rằng đây là điềm hung. Nhưng một viên Thiên Thạch lớn hiếm gặp đến như vậy thì nhất định là vật kỳ lạ, có ý nghĩa tượng trưng độc đáo của nó. Nếu bị Sa Cát với dã tâm trùng trùng đúc thành thần binh lợi khí, đồng nghĩa với việc ông trời cho y sức mạnh thần bí. Khi đó thống nhất đại thảo nguyên trở thành thiên chức của y, có thể khiến danh uy của y tăng mạnh, vì vậy Hồi Hột vương Độc Giải Chi không cho phép xảy ra chuyện này.

Ba người nghe xong quay sang nhìn nhau. Bọn họ không thể ngờ một viên đá mà lại quan trọng đến mức khiến cho các nước tái ngoại trở nên căng thẳng?

Ngoài Độc Giải Chi, Mặc Xuyết cũng là một người sẽ không chịu ngồi yên.

Trang Văn nói:

- Do chúng ta đã đồng ý với Sa Cát, sẽ đưa Thiên Thạch đến thành Toái Diệp trước giờ mừng thọ bốn mươi tuổi của y để làm quà, nên không thể hủy lời hứa được, đành phải từ chối đề nghị của Độc Giải Chi. Ôi! Chúng ta đúng là làm dâu trăm họ, dù là Đột Kỵ Thi hay Hồi Hột, chúng ta đều không thể đắc tội.

Thải Hồng phu nhân nói tiếp:

- Độc Giải Chi vô cùng tức giận, nhưng vì Đột Kỵ Thi liên tục điều binh đóng ở biên giới hai nước, và rục rịch muốn động binh, áp chế khiến cho các bộ lạc Thiết Lặc của Hồi Hột không làm gì được, nên không dám manh động. Y bèn công khai việc này, còn nói rõ rằng ai có thể giao Thiên Thạch cho y, y sẽ thưởng năm nghìn vàng. Có điều ở vùng này, rất ít người dám đắc tội với Sa Cát. Theo những thông tin mà chúng ta biết, chỉ có “Tặc Vương” của Tiết Duyên Đà – Biên Ngao, vừa muốn giành được tiền thưởng năm nghìn vàng, vừa hi vọng nhân việc này lấy lòng Hồi Hột vương, mượn sự ủng hộ của Độc Giải Chi để phục quốc, nên y không thèm để ý, bắt buộc phải đoạt Thiên Thạch.

Vì vậy, chúng ta đành phải mạo hiểm vượt qua biển cát, hi vọng có thể giấu được tai mắt người khác. Đến Quy Tư, chúng ta lại phái người báo cho Sa Cát, nhờ y xuất binh đến hộ tống. Ai ngờ chưa gặp phải mã tặc Tiết Duyên Đà, đã gặp phải người Đột Quyết trước. Giờ đây chúng ta ngày càng mất tự tin.

Phong Mạc nói:

- Sao người Đột Quyết lợi hại tới mức nói đến là đến, họ không coi biển cát này là gì ư?

Ngụ ý của câu này là Long Ưng ngươi làm thế nào có thể cướp được Thiên Thạch từ tay người Đột Quyết. Chỉ với sức một mình ngươi, mà không tổn thất đến nửa sợi tóc gáy?

Long Ưng có thể nói gì được đây? Hắn bèn hàm hồ đáp:

- Chính bởi đây là biển cát lớn, nên không thể có nhiều người tới cướp đồ. Những người đến đây chỉ có hơn mười cao thủ hiểu rõ sa mạc. Đầu tiên bị ta bắn tên làm bị thương mấy người, chúng sống rời khỏi sa mạc cũng là một vấn đề, đành phải bỏ lại Thiên Thạch để chạy trốn.

Trang Văn nói:

- Lạc Đà Vương đã từng nói rất tin tưởng ba vị huynh đệ, và ta tin có thể tin điều đó. Vừa rồi ta đã để ý quan sát, khi nhắc đến số tiền thưởng năm nghìn vàng của Hồi Hột vương, ba vị vẫn không hề để ý, không hề có ý tham của, bèn biết rằng một lời hứa của ba vị đáng nghìn vàng.

Phong Quá Đình giơ ngón tay cái với y, rồi khen:

- Cách nhìn người của Trang Văn đại nhân thật giỏi.

Trang Văn vội vàng từ chối.

Phong Mạc lo lắng nói:

- Chuyện chúng ta nhanh chóng đến Quy Tư thế này đã bị tiết lộ. Con đường phía trước sẽ càng gian nan hơn, sợ nhất là Biên Ngao.

Long Ưng nói:

- Yên tâm đi! Chúng ta vẫn ngủ ngon hàng đêm, không cần phòng thủ. Trong biển cát lớn mênh mông này, lượng địch càng lớn thì càng phải chặn ở nơi có nguồn nước. Trong tình hình này, chúng ta đã biết rõ thế địch. Chúng ta có thể xuất hiện vào bất kỳ lúc nào, còn họ thì rơi vào thế bị động, chỉ chờ bị làm thịt.

Vạn Nhận Vũ gật đầu:

- Nói hay lắm!

Phong Mạc cười khổ:

- Nhưng chỉ cần Biên Ngao thủ ở ốc đảo, không cho chúng ta cơ hội bước chân vào thì người đầu hàng cuối cùng phải là chúng ta.

Phong Quá Đình cười nói:

- Hãy nhìn từ một góc độ khác, là chỉ có chúng ta mới có thể tấn công địch, chứ địch không thể tấn công ta. Chỉ cần chúng ta vẫn còn lương thực và nước sạch đủ dùng cho mười ngày trở lên khi đến ốc đảo, là có thể ở vào thế bất bại.

Sau đó gã nói lơ đãng với Thải Hồng phu nhân:

- Có lẽ phu nhân không thể tắm hàng đêm nữa rồi!

Thải Hồng phu nhân liếc mắt về phía hắn, nhưng không hề xấu hổ, mà cười duyên nói:

- Nếu so sánh với việc chết khát trong sa mạc, không tắm vài ngày, Thải Hồng vẫn chịu được.

Văn Trang sợ Thải Hồng xấu mặt, bèn chuyển hướng:

- Đừng trách ta mạo muội đường đột, với võ công tài trí của ba vị làm sao có thể là những người vô danh?

Long Ưng nói:

- Phạm vi hoạt động của tam anh sa mạc chúng ta là ở phía tây sa mạc, hoặc ở cao nguyên. Lần này đến Vu Điền là vì ở đó nhiều trò chơi, chỉ cần có vàng thì muốn gì là được nấy, lại còn có thể tiện đường đến Quy Tư làm ăn. Trang Văn đại nhân chưa từng nghe nói về chúng ta là chuyện bình thường thôi.

Trang Văn nói ra sự nghi hoặc trong lòng:

- Nhưng Lạc Đà Vương lại biết rất rõ về ba vị, còn chỉ ra rằng thành bại lần này toàn bộ đều dựa vào ba vị. Khi ta hỏi thêm thì y muốn nói lại ngừng. Nếu nhìn từ sự thực trước mắt, lời của Lạc Đà vương hoàn toàn ứng nghiệm, chỉ cần thấy ba vị không hề coi Biên Ngao ra gì thì đủ biết ba vị không phải người thường.

Vạn Nhận Vũ cười nói:

- Chúng ta thực sự không phải là những thương lữ lưu lạc bình thường. Từ khi ra đời đến nay, dù là đối phương đông người thế mạnh đến đâu, chúng ta cũng chưa từng chịu thiệt, và lòng tin của chúng ta được tích lũy như vậy đó. Trang Văn đại nhân yên tâm, đảm bảo rằng Biên Ngao sẽ thất bại hoàn toàn. Ha ha!

Mỗi câu nói của y đều âm vang rắn rỏi, để lộ sự tự tin vô cùng.

Trang Văn biết rằng nếu hỏi tiếp cũng sẽ không có được câu trả lời, mà còn phá vỡ quan hệ tốt giữa hai bên, đành dừng lại.

Ánh mắt Long Ưng rực sáng dò xét Thải Hồng phu nhân rồi mỉm cười:

- Việc vận chuyển tảng đá đó để Trang Văn đại nhân và Phong Mạc tướng quân phụ trách là được, tại sao phải khiến cả phu nhân đến chịu khổ ở biển cát này?

Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đều chú ý, bởi lẽ họ cũng có câu hỏi như vậy.

Thải Hồng phu nhân hình như rất thích cách nhìn chăm chú của Long Ưng, nàng nheo đôi mắt, liếc về phía hắn rồi nói:

- Nếu Địch tráng sĩ muốn biết, có thể ở lại đây, để Thải Hồng đích thân nói ra đầu đuôi những gì ngươi muốn biết.

Ba người đâu ngờ nàng lại cởi mở đến mức công khai giữ Long Ưng lại trước mặt mọi người để cùng qua đêm.

Trang Văn và Phong Mạc thì không hề thấy lạ, chỉ coi đó là chuyện hết sức bình thường.

Long Ưng cũng rung động trong lòng, có thể sở hữu một đêm phong lưu trong bụng biển cát này, thực sự là một chuyện tốt. Nhưng hắn cũng biết rằng không nên làm quan hệ trở nên phức tạp, bèn cười nói:

- Đừng thấy rằng giờ ta khỏe thế này, thật ra ta đã bị nội thương, cần phải loại bỏ tạp niệm để điều tức tĩnh dưỡng. Ha ha! Có cơ hội ta sẽ nghe câu chuyện của phu nhân sau.

Nói xong hắn bèn cùng mọi người rời đi.