Nhất Niệm Hy Oa

Chương 7




Trong chớp mắt, động cơ hơi nước đã bước lên vũ đài lịch sử.

Một người phương Đông đầu đội mũ phớt đi dạo trên đại bình nguyên rộng lớn phía Tây.

Đột nhiên có tiếng sáo truyền đến.

Người đàn ông giật mình quay lại nhìn chiếc hộp thiếc trên xe.

Tiếng sáo không phát ra từ bên trong chiếc hộp.

Hắn phải mất cả một ngày mới tìm được người thổi sáo ở mỏ khai thác gần đó.

Đó là một người lao công Trung Quốc đã vượt đại dương đến miền Tây nước Mỹ.

Bây giờ anh ta đang hấp hối, giống như những nô lệ bị ngược đãi rồi c.hết đi ở đất nước này.

"Là ai đã dạy ngươi bài hát này?" Người đàn ông hỏi.

"Tôi đã biết kể từ khi tôi được sinh ra rồi..."

Âm thanh của cố hương tràn vào tâm trí của vị cổ thần.

Đây là âm thanh của Triều Ca.

Đây là giọng của Hy Oa.

Tâm trí của cổ thần khẽ động, ánh mắt hắn cũng trở nên thân thiết: “Anh là người cùng quê với vợ tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi của cô ấy trong huyết mạch anh. Vì vậy, tôi có thể ban cho anh một điều ước. Anh muốn điều ước gì?””

"Tôi hy vọng đám người da trắng đó sẽ phải trả giá..."

Người lao công Trung Quốc cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng.

Người đàn ông cởi mũ, lấy danh nghĩa cổ thần đưa ra lời tuyên thệ:

"Điều ước của ngươi sẽ trở thành hiện thực."

Nhiều tháng sau, Nội chiến Hoa Kỳ nổ ra.

Tổng cộng có 1,2 triệu người Mỹ bị thương vong trong Nội chiến.

Nền văn minh nhân loại cũng tiến bộ càng nhanh hơn.

Năm 1883, một quý ông phương Đông gõ cửa Công ty Điện lực Tesla.

Một hợp đồng đặc biệt đã được trao cho nhà khoa học vĩ đại.

“Thiết kế một chiếc hộp kín có khả năng tạo ra dòng điện xoay chiều…anh muốn làm gì?”

“Đó không phải là điều cậu nên biết.”

“Nếu tôi không biết mục đích, tôi sẽ không thể thiết kế ra một thiết bị đáp ứng được yêu cầu của anh.”

Nam tử mân mê đầu ngón tay, cuối cùng hạ quyết tâm đứng dậy: “Mời đi theo tôi.”

Chiếc hộp bí mật bị đóng kín cuối cùng cũng được mở ra.

Là kết tinh m.áu huyết của vô số vị cổ thần.

Đó chính là da thịt của một người thiếu nữ......

Tesla đã bí mật nói chuyện với vị khách bí ẩn đến từ phương Đông trong ba ngày và cuối cùng đồng ý sử dụng dòng điện xoay chiều để cung cấp năng lượng cho chiếc hộp.

Sáu tháng sau, nhà phát minh vĩ đại nhìn vào bộ vị nối liền cánh tay và cơ thể trong độ đựng trong suốt:

"Đây là khởi tử hoàn sinh"

“Đúng,” vị khách bí ẩn thì thầm, “đây chính là khởi tử hoàn sinh.”

Nửa thế kỷ nữa lại trôi qua.

Bom nguyên tử xuất hiện.

Quân đội Liên Xô mất hai đầu đạn hạt nhân ở Ukraine.

Ba ngày sau, một vụ nổ kỳ lạ xảy ra ở Tungus.

(*Tungus: một nhóm khoảng 12 dân tộc sinh sống tại vùng đông bắc Trung Quốc và phía đông nam Liên bang Nga)

Tất cả cây cối ở trung tâm vụ nổ đều bị thổi bay, để lại một cái hố giữa làn tuyết trắng.

Nhưng điều kỳ lạ là không có bất kỳ tiếng động, ánh sáng hay ánh lửa nào.

Ngoài cây đổ, không có sự rò rỉ năng lượng nào khác.

Vệ tinh đã ghi lại được vụ nổ bất thường này, Mỹ và Liên Xô bước vào tình trạng sẵn sàng chiến tranh nhưng không có bằng chứng nào cho thấy vụ nổ đó là do quân đội Mỹ gây ra.

Cổ thần nhìn t.hi t.hể trong vật chứa trong suốt, tứ chi cùng cơ thể được nối liền với nhau, rồi nhẹ nhàng chạm vào tấm kính trong suốt.

Em có thể nghe thấy lời tôi nói không?

Hy Oa.

Sáng nay lại có những con chim ác xinh đẹp bay qua bãi cỏ.

Bộ não đang ngủ phát ra âm thanh mơ màng.

Chỉ có những xúc tu giống như hoa hướng dương đang cố gắng chữa lành vết thương.

Lúc này, còn những năm mươi ba năm nàng mới có thể được mở mắt lần nữa.

“Vậy là em không phải là chuyển thế trọng sinh?”

"Em là được cải tử hoàn sinh trở lại."

"Bởi vì em đã trở lại trạng thái vật lý hoàn chỉnh của ba ngàn năm trước, nên em không có ký ức về việc lớn lên, phải không? Em không hề trưởng thành ở thời hiện đại, mà là một Hy oa lớn lên ở Thương Triều, phải không."

"Đúng... Ba ngàn năm quá dài, em đã quên hết thảy."

Năm 2003.

Một trại trẻ mồ côi nào đó tại thành phố S, Trung Quốc.

Một cô bé mười bốn tuổi ôm đầu gối ngồi trong một góc, không ngừng run rẩy.

Dù nỗi sợ hãi về việc cơ thể bị hủy hoại có chìm vào quên lãng thì cảm giác đó vẫn in sâu vào tiềm thức của cô.

Nhân viên kiên nhẫn nói với cô: “Bố mẹ em gặp t.ai n.ạn xe hơi, chỉ còn mình em sống sót, nhưng không sao cả, chúng tôi sẽ chăm sóc cho em… Có một người giấu tên đã quyên góp rất nhiều tiền cho em, em sẽ bình bình an an trưởng thành, Niệm Thư đừng sợ."

Bên ngoài cửa sổ lại trải qua một đêm mưa gió.

Chàng thiếu niên cao lớn như ngọc yên lặng chăm chú ngắm nhìn.

Có lẽ thời gian thực sự chỉ có ý nghĩa tương đối.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy ba nghìn năm là một khoảng thời gian dài.

Nhưng khoảng cách nhỏ bé của chiếc cửa sổ này khiến hắn không thể vượt qua được.

Sáu năm sau, đại học F.

Khương Thiên Kỳ, người vừa trở về Trung Quốc với tư cách là thanh niên xuất sắc được trường cũ mời đến thỉnh giảng.

Khi buổi thỉnh giảng kết thúc, một giọng nói trong trẻo vang lên ngăn hắn lại:

"Khương tiên sinh, anh đánh rơi bút này."

Hai người bọn họ nhanh chóng tiến đến mối quan hệ yêu đương.

Cô gái dương dương dắc ý, cho rằng bản thân đã thực hiện được ý đồ của bản thân.

Cô không hề hay biết biết, cây bút máy đó là do anh cố tình đánh rơi.

Giống rất nhiều việc trong quá khứ mà cô gái sớm đã không còn nhớ được.

Ba năm sau, họ kết hôn.

Giống như rất nhiều câu chuyện về Cô bé Lọ Lem.

Cô gái đang thử váy cưới trong phòng thay đồ, còn chồng sắp cưới của cô thì ngồi bên cửa sổ ngắm mưa.

Trong ký ức của anh đã từng có rất nhiều người, nhưng bây giờ lại yên tĩnh như một đêm mưa.

Ding Dong.

Cô mở cửa, đeo bộ trang sức xinh xinhddepj đi đến trước mặt anh: "Thế nào?"

"Rất đẹp."

Cô nhìn anh ký vào tờ séc, vì bản thân được đeo những chuỗi trân châu xinh đẹp mà âm thầm vui mừng.

Điều cô không biết là.

Trong tất cả những ký ức suốt ba ngàn năm mà cô đã quên mất.

Anh đã từng dát toàn bộ nền văn minh nhân loại lên vương miện của cô.

"Em có nguyện ý gả cho anh không?"

Bức tranh tân hôn đẹp đẽ đã dần tan biến.

Chú rể hiền lành tôi ôm biến thành một chiếc xúc tu trơn tuột.

Tôi trở về với ác mộng kinh hoàng.

Từ sâu thẳm trái tim, tôi lại nghe thấy lời thề trong hôn lễ.

Tôi từ từ quay đầu lại, lần đầu tiên nhìn thấy bộ mặt thật của chồng tôi.

- --Trong những tia sét chớp nhoáng, hình dáng của anh ấy trông giống như một ngọn đồi.

- --Phần thịt khổng lồ không rõ hình dạng cụ thể đang không ngừng vặn vẹo như một bộ não.

- --Những chồi hạt liên tục rụng đi và lớn lên, có chất nhầy tỏa ra mùi kinh khủng.

Điên cuồng, xấu xí, bùng nổ, kinh tởm, đáng sợ...

...và cô đơn.

Sự cô đơn vô tận.

Tôi bước tới, nhặt tấm da người trên mặt đất lên mặc vào cho anh ấy một cách từ từ, chậm rãi, giống như khi tôi dọn dẹp bộ đồ của anh ấy vào mỗi buổi sáng.

“Chồng ơi, chúng ta về nhà thôi.”