Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 6




Tan làm buổi chiều, Bạc Mộ Vũ rời đi với tốc độ so với bình thường rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.

Dọn dẹp rất nhanh, bước chân cũng rất nhanh, đợi Tô Mạn từ văn phòng đi xuống tới, đang nghĩ sẽ tan làm cùng nàng thì không thấy bóng dáng Bạc Mộ Vũ đâu cả.

Nhưng nghĩ lại về việc vào lúc nghĩ trưa, Bạc Mộ Vũ trả lời nàng một cách nhanh chóng, thần sắc cũng không có gì tránh né, Tô Mạn chỉ cười cười rồi rời đi.

Bạc Mộ Vũ đi tàu điện ngầm về nhà, lúc trước Bạc Minh Lương và Diệp Hạ Lam có thương lượng qua muốn mua cho nàng chiếc xe thay đi bộ, nếu không đi tới đi lui sẽ rất bất tiện, chỉ là Bạc Mộ Vũ đã từ chối.

Vốn dĩ nàng và Tô Mạn có quen biết với nhau, chuyện này đã không giấu được những người trong công ty, nếu lại để họ nhìn nàng chẳng qua chỉ là một tiểu biên kịch mới kí hợp đồng mà đã có xe riêng lại có quen biết với cô chủ, e là khó tránh miệng đời thị phi. Rốt cuộc thì ở Hoàng Thịnh từ khi biên kịch đến giờ vẫn chưa bán được một kịch bản nào, công ty thì vẫn chưa có dự định quay chụp gì.

Lòng người khó đoán, Bạc Mộ Vũ suy nghĩ kĩ càng sau đó liền từ chối ý tốt của ba mẹ.

Đến khi nàng trở về nhà, ở phòng khách không nhìn thấy bóng dáng của Giang Trần Âm, đi đến phòng bếp, tìm tìm kiếm kiếm cũng không nhìn thấy người cần thấy, sau đó đi đến thư phòng.

"Tiểu Vũ, hôm nay trở về sớm vậy?" Diệp Hạ Lam từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Bạc Mộ Vũ gấp gáp đi vào thư phòng, vội đi theo sau.

Thư phòng vẫn không có người.

Diệp Hạ Lam nhìn thoáng lên đồng hồ treo tường: "So với thường ngày sớm hơn mười phút, đáng khen ngợi."

Bạc Mộ Vũ xoay người lại hỏi: "Mẹ, dì Âm đâu?"

Diệp Hạ Lam nói: "Về nhà rồi, sao vậy?"

"Về nhà?" Bạc Mộ Vũ nhăn mày lại, đến gần Diệp Hạ Lam hỏi: "Sao lại về nhanh như vậy? Không phải nói muốn ở lại nhà chúng ta sao?"

Tại sao ở lại đây chỉ có một buổi tối liền rời đi? Hôm qua nhìn thấy bộ dáng kia, nàng còn tưởng rằng Diệp Hạ Lam và Giang Trần Âm sẽ ôn chuyện thêm vài ngày nữa. Đã nhiều năm không gặp nhau, một buổi tối làm sao có thể tâm sự hết?

Diệp Hạ Lam sửa lại cổ áo sơ mi do nàng quá hấp tấp làm xộc xệch, nói: "Dì ấy mới vừa trở về, có thể dành chút thời gian để ở lại đây một buổi tối đã tốt lắm rồi. Dì ấy và con không giống nhau, con chỉ vừa mới bước ra xã hội, còn dì ấy thì có rất nhiều mối quan hệ cần duy trì, nếu không phải mẹ thúc giục dì ấy đến đây thì có lẽ phải mất vài ngày nữa dì ấy mới đến nhà chúng ta một chuyến."

Bạc Mộ Vũ càng nghĩ càng buồn, cúi đầu không lên tiếng.

Diệp Hạ Lam thấy thế, thấp giọng cười nói: "Quan hệ giữa dì Âm của con và nhà mình rất gần gũi, chúng ta phải thông cảm, dì ấy còn rất nhiều việc. Nếu không con nghĩ là mẹ để dì ấy đi dễ dàng vậy sao?"

Bạc Mộ Vũ khẽ gật đầu, ý bảo mình đã hiểu rõ.

Diệp Hạ Lam vội thúc giục nàng: "Đã biết rồi còn không mau thay giày rồi xuống dưới rửa tay ăn cơm? Mang đôi giày cao gót cả ngày không thấy mệt sao?"

Bạc Mộ Vũ lại gật đầu, nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng rồi đi ra khỏi thư phòng.

Diệp Hạ Lam nhìn bóng dáng nàng đi ra, trong mắt tràn ngập cưng chiều. Đứa con gái này của cô từ nhỏ đến lớn đều thích ỷ lại Giang Trần Âm, vốn còn tưởng là sau mấy năm như thế thì sẽ giảm bớt một chút, không nghĩ đến bây giờ một chút cũng không thay đổi.

Nói đi nói lại, Giang Trần Âm cũng là một kẻ ngốc, trước kia nói thế nào cũng không cho Bạc Mộ Vũ nhận làm mẹ nuôi, cứ nói là như vậy thì già lắm. Trời ạ, có được đứa con gái ngoan ngoãn, nghe lời như vậy đến nằm mơ cũng phải cười cảm tạ không phải sao?

Cơm chiều qua đi, Bạc Mộ Vũ trở lại phòng, chỉ là nhìn đến kịch bản cỡ nào cũng không cách nào viết tiếp được.

Rõ ràng hướng đi của cốt truyện nàng đã nghĩ hoàn chỉnh rồi.

Trời gần tối, đám mây phía chân trời bị ánh sáng chiều tà nhuộm thành một tầng màu vàng cam lóa mắt.

Bạc Mộ Vũ quay đầu nhìn chốc lát, tay sờ lên màn hình di động, sau đó định tâm bình tĩnh, phát Wechat cho Giang Trần Âm: "Dì Âm, có thời gian gọi video không?"

Giang Trần Âm trả lời rất nhanh: "Được."

Bạc Mộ Vũ không nói hai lời liền mở ứng dụng trên máy tính, tìm được cửa sổ đối thoại của Giang Trân Âm, gửi yêu cầu gọi video qua.

Chưa đến vài giây, hình ảnh liền được chuyến tiếp, đầu tiên màn hình truyền đến là một mảnh trắng tinh, có chút đong đưa, sau đó hình ảnh dần dần chuyển ra phía sau. Lúc này Bạc Mộ Vũ cẩn thận nhìn, là Giang Trần Âm đang mặc một chiếc áo thun màu trắng phối hợp với chiếc quần jean mỏng.

Ăn mặc rất đơn giản, thoải mái giản dị, thoạt nhìn cả người toát ra một hơi thở trẻ trung tươi mới.

Màu da cô trắng hơn so với người bình thường, gương mặt khi cười cũng mang chút gì đó trưởng thành hơn, đem đến cho người khác một cảm giác vô cùng an tâm, khi đối đãi với Bạc Mộ Vũ ánh mắt lúc nào cũng thanh triệt, rõ ràng.

Bạc Mộ Vũ không diễn tả được nét đẹp đó là gì nhưng lại cảm thấy cho dù là so sánh tuổi tác với mình, Giang Trần Âm chẳng những không thua kém mà ngược lại còn có phần hơn.

Tóc cô tùy ý tản ra, thoạt nhìn qua có chút ướt, tiếp video xong rồi trở lại tiếp tục lau tóc.

Bạc Mộ Vũ nghĩ nghĩ, hỏi: "Dì Âm, sao dì trở về nhanh như vậy?"

Tay Giang Trần Âm cầm khăn lông lau tóc dừng lại, cười cười trả lời nàng: "Không còn cách nào, ta còn một số việc chưa xử lí xong. Vốn dĩ muốn nói với con một tiếng nhưng sợ ảnh hưởng đến công việc của con nên để mẹ con nói lại."

Bạc Mộ Vũ cắn cắn môi, răng nanh nhòn nhọn lộ ra, Giang Trần Âm nhìn đến tâm lập tức mềm ra.

"Có phải đã lâu rồi con chưa đến thăm ba mẹ ta đúng không?"

"Ừm." Bạc Mộ Vũ gật đầu: "Bởi vì sau khi tốt nghiệp còn phải làm việc cho nên không có thời gian, cũng đã mấy tháng."

Mấy năm nay không có Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ vẫn luôn đến Giang gia thăm Giang lão gia và Giang lão thái. Ngoại trừ việc nàng thật sự vì thân tình đối với hai lão nhân gia này thì nàng cũng hy vọng có thể nghe được chút tin tức trở về của Giang Trần Âm từ người nhà của Giang gia .

Chỉ là, chờ đợi rất lâu cho tới nay nàng chưa nghe được một lần, tin tức này nàng đợi mãi cuối cùng vẫn là nghe được từ chính mẹ của mình.

"Vậy là vừa lúc." Giang Trần Âm cười cười, buông khăn xuống "Cuối tuần này sang đây hai ngày, ta đến đón con."

"Có thể sao?" Bạc Mộ Vũ kinh ngạc, gương mặt toát ra vui sướng "Vậy một lát con đây đi nói với mẹ một tiếng."

Giang Trần Âm nói: "Để ta nói đi, buổi tối ta gọi điện thoại cho mẹ con."

Từ đây đến cuối tuần còn ba ngày, lần này cuối cùng thì cũng chỉ có nàng và Giang Trần Âm hai người.

Nghĩ đến đây, Bạc Mộ Vũ không nhịn được nheo mắt lại, tươi cười từ trong sóng mắt tràn ra, từ trong video truyền đến trước mắt Giang Trần Âm.

Giang Trần Âm không nhịn được cong khóe môi: "Bây giờ vui rồi sao."

Bạc Mộ Vũ nặng nề mà gật đầu một cái "Ừm" một tiếng.

Giang Trần Âm nhất định đã biết, ngày hôm qua thời gian chỉ có nửa ngày, hơn nữa phần lớn thời gian đều bị Diệp Hạ Lam chiếm lấy. Nàng chỉ mới nói với Giang Trần Âm có mấy câu, tất cả thời gian còn lại đều dành cho Diệp Hạ Lam, làm sao nàng có thể thỏa mãn?

Khi còn nhỏ, nàng thậm chí còn làm trò trước mặt Diệp Hạ Lam đem Giang Trần Âm kéo vào phòng mình, chỉ gặp mặt như vậy sao có thể thỏa mãn?

Giải quyết được vấn đề gặp mặt lần nữa, Giang Trần Âm liền có hứng thú với công việc của Bạc Mộ Vũ.

Cô xoay đề tài hỏi: "Hiện tại con đang viết loại kịch gì? Không cần phải nói chi tiết với ta, chỉ nói đại khái là được."

Cơ nghiệp Giang gia cũng có liên quan đến giới nghệ sĩ, ở một trình độ nhất định thì có thể xem là đối thủ cạnh tranh của Hoành Thịnh, những việc này nếu như biết quá rõ thì đối với mình và Bạc Mộ Vũ đều không tốt.

Bạc Mộ Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Là cổ đại, bối cảnh Nam Bắc triều. Là nhân vật lịch sử con rất thích trước kia đã nói qua với dì, được mọi người khi đó xưng là chiến thần Lan Lăng Vương."

"Là cái này, ta còn nhớ." Giang Trần Âm nghĩ lại nói "Cho nên con định sáng tạo thêm?"

"Đúng vậy." Ánh mắt Bạc Mộ Vũ thâm sâu "Sẽ không thay đổi lịch sử nhưng con nghĩ sẽ thay đổi kết cục của nhân vật."

"Cái này ta cũng nhớ rõ." Giang Trần Âm buông tiếng thở dài, rồi sau đó ôn nhu nói: "Lúc còn học sơ trung có một khóa học lịch sử Nam Bắc triều, sách giáo khoa chỉ có ít ỏi vài câu nhắc tới nhân vật này. Cuối tuần con lại mang sách giáo khoa đến tìm cùng ta nói, người này tại sao lại ngốc như vậy, biết rõ hoàng đế có ý định muốn gϊếŧ mình nhưng lại không chịu bỏ chạy."

Sơ trung, là mười năm trước. Về nội dung của Nam Bắc triều hẳn là hai năm trước, đều đã lâu như vậy.

Khi những chuyện lúc nhỏ được Giang Trần Âm nhắc đến, sắc mặt Bạc Mộ Vũ có chút suy sụp đôi tay đặt trên bàn hạ xuống đặt dưới đầu gối, giọng nói thanh thúy mềm lại: "Chỉ là sau đó con đã biết lí do vì sao ông ấy không bỏ chạy."

"Vậy con định cải biên lại câu chuyện này thế nào?"

Đôi mắt Bạc Mộ Vũ thoáng cái lại sáng lên: "Con muốn ông ấy chạy đi."

"Phốc......" Giang Trần Âm cười rộ lên, nhìn gương mặt tràn đầy tự tin của nàng nói: "Được, ta đây chờ mong kịch bản của con, nếu công ty con không nhận quay cứ nói với ta, ta sẽ mua kịch bản này, ta quay nó cho con."

Bạc Mộ Vũ nghe được câu nói gần như nuông chiều của Giang Trần Âm, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút thẹn thùng, rốt cuộc thì mình cũng đã lớn, đã hai mươi tuổi.

Nàng lại cắn cắn môi, chỉ là nàng vẫn thích cái cảm giác được Giang Trần Âm nuông chiều giống trước kia, cho nên, cứ như vậy đi.....

Giang Trần Âm rất có hiệu suất, Bạc Mộ Vũ còn chưa nói gì, buổi tối Diệp Hạ Lam đã gọi Bạc Mộ Vũ đi sắp xếp hai bộ quần áo cuối tuần đi đến Giang gia.

Đã mấy tháng không đến, Diệp Hạ Lam dặn dò nàng vài câu, tuy rằng thân cận, nhưng lễ nghi thì vẫn là phải nhớ đến, đặc biệt là đối Giang lão gia và Giang lão thái.

Tất cả Bạc Mộ Vũ đều nhất nhất đáp ứng, trong lòng tràn đầy chờ mong đến cuối tuần.

Đồng thời, Giang Trần Âm cũng thông báo đến Giang gia. Giang lão gia và Giang lão thái vốn rất yêu thích Bạc Mộ Vũ, mới vừa nghe thấy Giang Trần Âm thông báo liền dặn dò xuống phòng bếp, cuối tuần cần phải làm chút đồ ăn yêu thích của Bạc Mộ Vũ.

Sáng sớm thứ bảy, thời gian Bạc Mộ Vũ rời giường tương tự như những ngày nàng đi làm, đang rửa mặt thì Giang Trần Âm ấn vang chuông cửa.

Diệp Hạ Lam đánh ngáp đi ra mở cửa, Bạc Mộ Vũ theo ở phía sau, cùng nhau ra đón Giang Trần Âm.

"Dì Âm, sớm." Bạc Mộ Vũ cong nhẹ khóe miệng, không che dấu được hào hứng.

"Sớm, đồ đạt sắp xếp xong rồi?" Giang Trần Âm duỗi tay đi xoa xoa đầu nàng.

"Khụ......" Diệp Hạ Lam nhìn lướt qua hai người kia "Như thế nào không ai chào hỏi tôi một cái? Coi tôi không tồn tại rồi sao?"

Bạc Mộ Vũ cong khóe miệng, quy quy củ củ mà nói: "Mẹ, sớm."

Giang Trần Âm cười nói: "Gì chứ? Vừa rồi lúc chị rời giừơng chẳng lẽ không có người nào cùng chị nói chào buổi sáng?"

"Không mượn em lắm miệng, hai cái này giống nhau sao? Diệp Hạ Lam trừng cô, sau đó quay lại nhắc nhở Bạc Mộ Vũ: "Còn có cô nữa, tối hôm qua ngủ cũng ngủ không được? Mỗi ngày cứ theo tôi nhắc mãi Giang lão sư Giang lão sư, vừa hay cuối tuần này tôi với ba cô có thể có được thế giới của hai người rồi."

Bạc Mộ Vũ ngậm môi không nói lời nào, đầu hơi hơi cúi thấp xuống. Diệp Hạ Lam nói đến mức khoa trương, làm gì mà mỗi ngày......

Bạc Minh Lương lúc này đi ra, thấy Giang Trần Âm, còn cách vài bước đi đến liền lên tiếng, nói: "Tiểu Giang, hai ngày này Tiểu Vũ liền làm phiền em."

Giang Trần Âm cười nói: "Nói thế nào, đây đâu phải là mới đến lần đầu."

Diệp Hạ Lam kéo lấy cánh tay của ông xã, trong lời nói ẩn chứa hàm ý: "Trước khi về nhớ thông báo trước một tiếng, đừng quấy rầy thế giới hai người của chúng tôi a, vất vả lắm mới không phải vướng bận con cái. "

Tuy nói Diệp Hạ Lam và Bạc Minh Lương không kiêng dè Bạc Mộ Vũ, nhưng tóm lại cũng không thể làm càn. Lần này rất thuận lợi, Bạc Mộ Vũ không ở đây, Diệp Hạ Lam quan tâm con gái là một chuyện, nhưng cũng không làm cô phiền muộn mà vì thế giới của hai người liền cảm thấy hạnh phúc.

"Đã biết." Giang Trần Âm bất đắc dĩ mà liếc mắt với cô một cái, sau đó dắt lấy tay Bạc Mộ Vũ "Tụi em đi đây, ba mẹ em đang chờ."

Bạc Mộ Vũ thành thật mà nắm lấy tay Giang Trần Âm đi ra khỏi nhà.

Giang Trần Âm vừa đi vừa nói chuyện: "Mộ Vũ, anh cả và anh hai ta một lát sẽ dẫn Diệc Hiên và Diệc Thịnh qua."

"Ừm" Bạc Mộ Vũ nhìn xuống mặt đường dưới chân, gật đầu trả lời "Con biết rồi."

Giang Diệc Hiên và Giang Diệc Thịnh là đời cháu của Giang gia, là con trai của hai người Giang Anh Túng và Giang Cao Tuấn, lần này đều đi theo ba mẹ trở về nhà cũ thăm hỏi hai lão nhân, cũng ở lại đó vào cuối tuần.

Bạc Mộ Vũ quay đầu nhìn về phía Giang Trần Âm, ánh mặt trời rất tốt, từ bên này nhìn sang độ cong lông mi của Giang Trần Âm thật sự rất xinh đep, vài sợi tóc dưới ánh mặt trời cũng bị mạ thành màu rượu đỏ.

Cuối tuần này, nàng có thể ở bên Giang Trần Âm, giống như trước, nói với nhau đủ chuyện trên trời dưới đất. Ba mẹ ở nhà có thế giới của hai người, như vậy, có phải nàng cũng có thể đối đãi với Giang Trần Âm như vậy trong hai ngày ngắn ngủi này?

Nàng trưởng thành, không thể lấy những lí do giống như trước mà ăn vạ để được ở bên cạnh Giang Trần Âm. Cho nên, không nói gì hai ngày, thậm chí chỉ có hai giờ thôi cũng tốt rồi.

Khóe miệng nàng cong cong lên, ánh mắt nhìn sườn mặt Giang Trần Âm càng chuyên chú hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả không nghĩ nói chuyện

______hết chương 6_____

Ed: cuối tuần vui vẻ :v