Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 122: Bất tử thôn thiên cẩu




“Gâu.” Con chó này khẽ sủa một tiếng, dù có phẫn nộ hay hung tính phát ra thì nó tiếng sủa lại là như vậy êm tai như âm thanh thiên nhiên.

“Vù.” Nó lấy tốc độ cực nhanh di chuyển tới năm người, quản chi là năm người là Đế Tôn nhìn thấy tốc độ của nó ánh mắt cũng co rút theo, một lần nữa trốn tránh.

“Giết.” Một người trong đó cuồng hống, ma khí thao thiên đánh một kiếm, một kiếm bá đạo mà ta tình ăn mòn vạn vật lao tới, kiếm thế mang theo tốc độ cực nhanh khẽ chém vào con chó kia.

“Keng.” Một tiếng, chó con trực tiếp dùng miệng đón lấy một kiếm, nó khẽ lắc đầu một cái, thanh kiếm trực tiếp bẻ đôi, “vù” một tiếng, đầu kiếm bị bẻ đôi lập tức bị nó ném về phía nam tử cầm kiếm, một kiếm nhanh cực điểm, quản chi là Đế Tôn cao hơn nó ba cái cảnh giới cũng không kịp phản ứng bị xuyên qua đầu rồi ngã sập xuống đất.

“Đáng chết.” Nhìn thấy nam tử ra tay đã bị giải quyết mấy người thầm mắng một tiếng, chuẩn bị mỗi người tách ra một phía để chạy.

“Gâu.” Nhìn thấy mấy người chạy trốn chó con sủa một cái rồi thân hình tách ra thành bốn bao vây lấy bốn người, mỗi một con đều là như vậy giống nhau, tựa như phân thân một dạng.

“Hợp lực.” Mấy người nhìn thấy kết quả đã không có gì tốt nói, trực tiếp ra tay, cầm đầu nam tử tế ra bảy cái Thần Hỏa, mấy người khác cũng vậy lấy ra Thần Hỏa dung hợp với nhau.

Mà con chó thấy họ hợp lực cũng thu hồi phân thân thành một nhìn bốn người, thần sắc có chút chăm chú.

“Vèo.” Một kiếm có Đế Bảo gia trì vắt ngang thiên không, hàn mang theo đó như quét ngang bát hoang, đồ vạn vực, nó lấy tốc độ cực nhanh đánh vào một con chó.

Đây là một kiếm gần như dùng toàn lực của họ, đầu này chó con tuy rằng chỉ có bát giai nhưng mà chiến lực mạnh tới người phát điên, chính vì thế chỉ có một đòn toàn lực đánh tới.

“Gâu.” Chó con cảm nhận được một kiếm nguy hiểm khẽ kêu lên, rồi thân hình màu trắng đã chuyển thành màu huyết hồng, nó tuy rằng không to lớn hơn nhưng khiến người cảm giác như một đầu hung thú to trăm vạn trượng chắn ở trước mặt ngươi vậy, dù có làm thế nào cũng không thể vượt qua.

“Vù.” Chó con miệng bắn ra một tia sáng màu huyết hồng, cái này huyết hồng mang theo bất diệt ý chí, tựa hồ dù ngươi có mạnh tới đâu, công kích có ác liệt tới đâu thì cũng không thể khiến nó biến mất.

“Ầm.” Một kiếm cùng tia huyết hồng va chạm vào nhau phát ra một âm thanh vang vọng cả không gian trăm dặm xung quanh.

“Vù.” Chỉ thấy một kiếm cắt ngang huyết hồng rồi lao tới đầu chó con, khí thế vẫn là như vậy ác liệt như không trảm nó thề không bỏ qua.

Mà một tia huyết hồng kia sau khi biến mất vậy mà lại một lần nữa hiện ra rồi đánh tới, nó tựa như dù đánh thế nào cũng không thể biến mất vậy, mười phần quỷ dị.

“Ầm ầm.” Hai tiếng, một kiếm chém vào chó con, một tia huyết hồng kia đánh ngay vào năm người phát ra một thanh âm trầm đục.

“Thú vị.” Nhìn xuyên bụi mù trong dư âm Lạc Thiên cười khẽ nỉ non.

Quả nhiên, hắn vừa nói xong lúc bụi bặm tán đi, đầu kia bát giai chó con đang nằm rạp tại đất, mà năm người tuy rằng bị thương những vẫn còn sống sót, ngoại trừ thương thế hơi nặng ra thì mọi thứ vẫn ổn.

“Hô, đây là cái gì yêu thú, không lẽ là Thần Thú sao, nhưng dù là Thần Thú ở bát giai cũng không thể mạnh như vậy đi.” Chật vật không để ý thương thế mấy người nhìn con chó đang nằm ngất trên mặt đất, tuy rằng là ngất nhưng trên người nó không có một tia thương thế nào, khí tức cũng chỉ hỗn loạn một chút mà thôi.

“Quản nó là cái gì, cứ bắt nó về không phải sao, hơn nữa đầu này yêu thú mạnh như vậy, bắt làm linh thú cũng không tồi.” Một nam tử trong đó ánh mắt lấp lóe nhìn mấy người, hiển nhiên có chủ ý.

“Này chó con thuộc về ta.” Liền mấy người đang bàn tán lúc một thanh âm vang lên, theo đó một nam tử hai mắt che bằng vải xuất hiện, hắn toàn thân tuyết trắng, dù là khuôn mặt bị che khuất đi ba phần nhưng vẫn không thể dấu nổi khuôn mặt vạn cổ khó có kia, mấy người không ai biết hắn từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh chó con.

“Tiểu tử thật to gan, chỉ là một cái Nhân Tôn con kiến hôi cũng dám nhúng chàm đồ của bọn ta.” Mấy người kinh diễm một cái khi thấy khuôn mặt hắn rồi bình tĩnh lại nhìn tiểu tử chỉ có Nhân Tôn tu sĩ lại dám ra tay cướp đồ của họ, đây quả thật là muốn chết mà.

“Vèo.” Một kiếm hoành kích đánh tới, một kiếm mang theo vô tận sát ý ngưng tụ chém tới Lạc Thiên, quản hắn là ai, dù có giết cũng chẳng có ai biết.

Cảm nhận một kiếm kia đánh tới Lạc Thiên môi khẽ cong lên rồi ném ra một cái La Bàn, “Gào.” Theo đó một con Xuyên Thanh Giáp phá không lao ra một chưởng đánh vỡ một kiếm rồi trực tiếp trấn áp đánh ngất đi bốn người.

“Đã có duyên gặp vậy thì sau này hãy theo ta đi.” Lạc Thiên không để ý mấy người kia mà nhìn chó con lạnh nhạt nói, hắn biết này con chó đang giả vờ ngất, hiển nhiên là muốn một đòn cuối cùng để đánh lén bốn người.

Chỉ là này con chó vẫn còn nộn lắm, lừa bốn người kia còn có thể nhưng làm sao có thể lừa hắn đây.

Mà đáp lời hắn là trầm mặc, con chó con vẫn nằm tại đấy như không nghe thấy vậy.

“Kẻ có thù oán với ngươi là đám người kia mà không phải ta đi, không cần thiết phải đề phòng ta.” Lạc Thiên cũng không vội vẫn chậm rãi nói, con chó này tuy rằng không thể nói chuyện nhưng chắc chắn nghe hiểu ý hắn.

“Gâu.” Quả nhiên, con chó bò dậy sủa một tiếng rồi nhìn Lạc Thiên sau đó quay đầu qua Xuyên Thanh Giáp, mười phần kiêng dè.

“Thế nào, nếu ngươi đi theo ta thì bản thiếu để ngươi báo thù, sau này hằng ngày bao ăn bao mặc, đảm bảo chỉ có ngươi bắt nạt kẻ khác mà không bị kẻ khác bắt nạt.” Lạc Thiên nhìn chó con khóe miệng khẽ cong nói, tựa như đại thúc dụ dỗ trẻ nhỏ vậy, nói xong hắn lấy một giọt Thiên Địa Thạch Tuyền ném tới chó con trước mặt.

“Gâu.” Chó con nhìn một giọt Thiên Địa Thạch Tuyền kia lúc do dự một cái rồi nuốt lấy, sau đó sủa một tiếng rồi nhìn về bốn người đã bị đánh ngất kia, tựa hồ đang nói hắn muốn bốn người này.

“Được, thành giao.” Lạc Thiên cũng gật đầu rồi sai sử Xuyên Thanh Giáp ném bốn người tới.

“Phốc.” Chó con đi gần bốn người rồi móng vuốt nhìn có chút khả ái lại sắc bén cắt ngang cổ bốn người, thần sắc vậy mà nhân tính hóa có một tia an bình, tựa hồ đã báo được đại thù vậy.

“Đã làm xong, vậy sau này đi theo ta chứ?.” Lạc Thiên nhìn chó con chậm rãi nói, hắn cũng không lo lắng này chó con có thể chạy thoát khỏi bàn tay của hắn.

“Gâu.” Chó con cũng gật đầu đồng ý, nó dù muốn chạy cũng chạy không thoát được Xuyên Thanh Giáp, mà Lạc Thiên cho nó một giọt Thiên Địa Thạch Tuyền nhưng rất có lợi cho sự trưởng thành của nó,hơn nữa hắn từ Lạc Thiên trên người cảm nhận được một tia khí tức như đã từng quen, cho nên cũng không quá bài xích.

“Phù phù.” Cuối cùng chó con thu nhỏ thành cỡ bàn tay rồi bay tới trước mặt Lạc Thiên, hình dáng quả thật nhỏ tầm quả trứng gà, vốn đã khả ái bây giờ lại biến thành nhỏ như vậy nhìn càng thêm khả ái.

Lạc Thiên nhìn nó biến hình cười khẽ vuốt ve một chút, con chó này cũng khá hưởng thụ cọ cọ cái đầu, cuối cùng Lạc Thiên đem nó bỏ vào trong áo, vì thân hình nhỏ nên có bỏ vào cũng chẳng có ai nhìn thấy cái gì đặc biệt, này chó con còn thỉnh thoảng ló đầu ra nhìn, dáng vẻ cực kỳ khả ái, còn về tại sao không ép nó nhận chủ thì không phải không muốn mà là không thể, ít ra bây giờ là như vậy.

Con chó này lai lịch nhưng cực kỳ kinh thiên, nó tên là Bất Tử Thôn Thiên Cẩu, nó huyết mạch là một loại cực kỳ cổ lão mà mạnh mẽ huyết mạch, này cổ lão đã không cách nào hình dung, nó thậm chí xuất hiện lúc còn sớm hơn cả Long Tộc mấy tộc Thần Thú, đáng tiếc không hiểu sao này Bất Tử Thôn Thiên Cẩu không phải là do trực hệ sinh ra mà là cứ cách vài cái kỷ nguyên mới có thể xuất hiện một con.

Mà năng lực của nó cũng như tên, có thể Bất Tử cùng thôn phệ thiên địa, mặc dù nói Bất Tử thì có chút lố, nhưng cũng không kém đi bao nhiêu, còn thôn phệ vậy thì càng không cần nói, chỉ cần nó đù mạnh vậy thì bất cứ thứ gì cũng có thể thôn phệ, loại này thôn phệ còn mạnh hơn Lạc Tuyết Thôn Phệ huyết mạch một phần, tất nhiên con chó này bây giờ vẫn còn non, phải chờ trưởng thành mới nắm dữ được hai loại này thần thông.

Nếu đầu này chó con có thể trưởng thành vậy thì chiến lực sẽ mạnh mẽ tới cực kỳ kinh khủng, dù là Thần Thú cũng chỉ có thể làm nó thức ăn phần.

“Ra đi, theo lâu như vậy cũng nên xuất hiện.” Đang đi trên đường lúc Lạc Thiên bỗng nhiên nói một câu, từ lúc hắn bước vào Ma Phong Sơn Mạch tới giờ vẫn cảm giác được mình bị theo giõi, chẳng qua trên thân đối phương Lạc Thiên không cảm thấy được ác ý hay sát ý nên không thèm để ý, nhưng không để ý không có nghĩa là hắn sẽ không làm gì, dù sao đó không phải là cảm giác tốt.

“Tiểu tử, không tồi, vậy mà có thể phát hiện được bản tiểu thư.” Theo đó là một thanh âm lanh lảnh vang lên, thanh âm trong mang theo một luồng uy nghiêm không thể xâm phạm.

Một nữ cũng lập tức đi ra, nàng khuôn mặt thanh tú, dáng người bình thường không thể bình thường hơn, giờ khắc này ánh mắt đang uy nghiêm nhìn Lạc Thiên.

Chỉ là từ trong mắt đối phương Lạc Thiên thấy được một tia tinh nghịch cùng đùa cợt, hắn nhìn nàng khẽ nói: “Nha đầu, ngươi lại dịch dung chạy ra ngoài sao, không sợ phụ thân ngươi ném ngươi vào Không Ma Uyên sao?.”

“Ha ha.” Nữ tử cũng cười khẽ một tiếng, thân hình lập tức xuất hiện bên cạnh Lạc Thiên trên xuống nhìn hắn, ánh mắt mang theo cuồng nhiệt tựa như một kẻ theo đuổi điên cuồng của Lạc Thiên vậy.

“Thế nào, lần trước bản thiếu bỏ qua cho ngươi một lần, bây giờ lại muốn đánh chủ ý bản thiếu sao?.” Lạc Thiên nhìn nàng xuất hiện bên cạnh thì khẽ nói.