Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 147: Một quyền trấn vạn thế




“Đây chẳng qua là vì ngươi tự giam mình trong thế giới của mình mà thôi, ngươi chỉ cần nghĩ trên đời này vẫn còn có người cần ngươi, như vậy ngươi sẽ ít đi cảm giác đó.” Thấy nàng không nói Lạc Thiên cũng không nói nữa, chỉ là chung quy vẫn không nhìn được nên Lạc Thiên nhìn nàng thật sâu rồi chậm rãi nói.

“Trên đời này vẫn còn có người cần ta sao.” Nghe hắn nói nàng không khỏi ngẩn ra rồi cười khẽ: “Vậy ngươi cần ta sao?” Nàng nói vẫn là như vậy tự tại, là như vậy tùy ý.

“Ta và ngươi chỉ là người dưng trên một con đường, đường kết thúc lúc cả hai mỗi người sẽ đi một ngã không gặp lại nhau nữa.” Đối với cái này Lạc Thiên cười khẽ rồi lạnh nhạt nói.

“Chuyện đời ai biết được.” Đối với Lạc Thiên lời nói nàng cũng không có cái gì ngoài ý muốn mà cười nói.

“Vậy sao.” Lạc Thiên cũng không phủ nhận rồi trầm mặc xếp bằng không nói nữa, hôm nay hắn cảm thấy mình quá nhiều lời với một người xa lạ như nàng rồi.

Nhìn thấy hắn phản ứng Hoàng Ngữ Linh cũng không để ý rồi ở một bên nhìn phía dưới.

…..

Trên quản trưởng bây giờ người đã tới đông đủ, người cần tới cũng cũng đã tới, chỉ cần chờ một câu nói của Cung Chủ nữa vậy thì sẽ lập tức lên sàn.

“Yên lặng.” Liền đang mọi người chờ mong lúc Cung Chủ Tà Vân Cung Trần Chân Chân Quân đã đứng dậy lạnh nhạt nói, giọng nói của hắn trong mang theo vô tận uy nghiêm không cho bất kỳ ai phản kháng, chỉ một câu nói thôi đã khiến các đệ tử lập tức yên lặng lại.

Nhìn đám để tử phản ứng Trần Chân Chân Quân hài lòng gật đầu rồi nói: “Lần này thi đấu để vào Thần Ma Không Gian chỉ có ba trăm danh nghạch, thi đấu sẽ theo kiểu khiêu chiến, chỉ cần ai có thể chiến thắng tới cuối cùng vậy sẽ đạt được danh nghạch, hơn nữa người xếp đệ nhất sẽ được lựa chọn làm Thánh Tử, tài nguyên theo đó cũng sẽ được phân phối hơn nữa chỉ cần các ngươi có thể đi vào top mười vậy thì sẽ có một phần thưởng rất nặng.”

Hắn lời nói trong tuy rằng không nói là cái gì phần thưởng nhưng nếu chính Cung Chủ như hắn đã nói vậy thì tất nhiên sẽ là trọng bảo, ít ra đối với đám đệ tử là như vậy.

Nghe hắn nói đám để tử khuôn mặt hưng phấn cùng chiến ý dang trào, dù sao bất kỳ ai cũng muốn mình trở thành người nổi bật, nếu thật sự có thể đi vào đệ nhất danh vậy thân phận cùng địa vị sẽ lập tức kéo lên một cái không thể tưởng tượng được.

“Ngươi định tham gia thế nào đây.” Hoàng Ngữ Linh nhìn đám đông có chừng hơn mười vạn đệ tử kia rồi quay sang Lạc Thiên hỏi, hiển nhiên theo nàng thấy thi đấu thế này tuy rằng công bằng nhưng mà quá mất thời gian, dù sao nơi này nhưng hơn mười vạn đệ tử, nếu thật thi đấu vậy thì không biết năm nào mới xong, mà từ ngoài nhìn vào Lạc Thiên tựa hồ không có hứng thú chờ đợi với đám người này.

Đối với nàng câu hỏi Lạc Thiên không trả lời mà đứng dậy lạnh nhạt nhìn qua tất cả mọi người, theo đó lập tức biến mất tại chỗ, một lần nữa xuất hiện đã là tại giữa quảng trưởng.

Mà đang ồn ào mọi người thấy Lạc Thiên vậy mà là người lên đài đầu tiên nhưng lập tức im bặt, bởi vì Lạc Thiên đối với họ nhưng là một tồn tại cực kỳ đặc biệt, tuy rằng không ai biết hắn xuất thân làm sao nhưng dám trực diện trước mặt một vị có tám cái Thần Ngân Chân Quân diệt sát đệ tử hắn vậy thì hẳn không phải là cái gì người bình thường được.

“Ta có thể khiêu chiến tất cả cùng một lúc sao.” Lạc Thiên lướt qua mấy vạn đệ tử rồi lạnh nhạt nhìn Trần Chân Chân Quân hỏi một câu khiến cho tất cả mọi người sững sờ, thậm chí bọn họ nghĩ rằng mình nghe lầm.

Một người khiêu chiến mấy vạn đệ tử, hơn nữa trong này phần đông đều là Thánh Tôn, đây quả thật là lời nói bá đạo mà lớn lối nhất bọn họ từng nghe, quả thật là không đem thiên tài vào mắt mà, trong lúc nhất thời mọi người không biết phản ứng thế nào, kể cả mấy vị Chân Quân cũng vậy.

Phải biết bọn họ có thể vào được Tà Vân Cung như hôm nay đều là dựa vào nắm đấm đánh ra tới mà không phải cái gì hạng tầm thường Thánh Tôn có thể so sánh, dù là một vị Chí Tôn Thánh Tôn cùng lắm cũng chỉ có thể đấu được một hai nghàn người là giỏi lắm, còn nếu thật cùng một lúc đánh hơn mười vạn đệ tử vậy thì cũng chỉ có nước bị trấn sát phần, vậy mà hôm nay Lạc Thiên lại gan to bằng trời nói muốn khiêu chiến tất cả.

“Cái gì, tên này hắn nghĩ hắn là ai, lại dám nói lời ngông cuồng như vậy.”

“Đúng vậy, thật là to gan tiểu tử, một cái Địa Tôn tiểu tử lại dám khiêu chiến hơn mười vạn đệ tử, đây quả thật là tìm chết mà.”

“….” Ngoại trừ phần đông nữ đệ tử ra thì tất cả nam nhân trong Tà Vân Cung hầu như đều không thể nhịn được.

Trong lúc nhất thời mọi người khuôn mặt phẫn nộ nhìn Lạc Thiên nói, lời nói của hắn quả thật là trực diện đánh mặt bọn họ mà, phải biết người ở đây cũng không phải là cái gì a miêu a cẩu có thể so sánh, vậy mà hôm nay lại bị người không nhìn, quả thật là thúc thúc có thể nhịn, thẩm thẩm không thể nhịn mà.

“Được.” Trầm mặc một lát rồi Trần Chân Chân Quân khẽ cười khổ nói một tiếng, hắn là biết thân phận của Lạc Thiên đấy, chính vì thế hắn còn không dám nói cái gì.

“Đã vậy các ngươi cùng lên đi.” Lạc Thiên nhìn hơn mười vạn đệ tử kia vẫn lạnh nhạt nói, lời nói quả thật là không đem bất kỳ ai vào mắt mà, quản chi số đông cũng là như vậy.

Nghe hắn nói cùng Cung Chủ trả lời mấy người không khỏi trầm mặc rồi nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ cũng có sự kiêu ngạo của mình, nêu lấy số đông để thắng một cái Địa Tôn tiểu tử vậy thì thắng cũng không vẻ vang gì.

“Nghe nói đạo hữu thủ đoạn tuyệt thế vô song, nếu không ngại để ta lĩnh giáo vài chiêu.” Liền mấy người đang trầm mặc lúc một thanh âm vang vọng mà ra, theo đó một nam tử đạp không mà tới, hắn mỗi nơi đi qua ma khí làm nấc, vạn pháp vì hắn tùy hành.

“Minh Ly Thánh Tử.” Nhìn thấy nam tử kia lúc lập tức mọi người hô to trợ uy cho hắn, hiển nhiên Minh Ly Thánh Tử ở trong Tà Vân Cung địa vị cùng uy danh vẫn là rất cao đấy.

“Thánh Tử, hãy giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.” Lập tức có người ngo ngoe nói, hiển nhiên là phẫn nộ đối với lời nói khinh cuồng của Lạc Thiên.

“Đúng vậy, giáo huấn hắn, đừng để hắn kiêu căng.” Trong lúc nhất thời các đệ tử bắt đầu trợ uy nói.

“Đã các vị nói như vậy thì ta cũng đành ra sức mọn vậy.” Minh Ly Thánh Tử nghe vậy cũng mỉm cười nói, hắn sau này đi lên đỉnh cao lúc vẫn phải cần đám đệ tử này trợ lực, chính vì vậy khi Lạc Thiên thành công khiến các đệ tử trong Tà Vân Cung nổi giận liền không chần chờ đi ra.

“Ta nói tất cả các ngươi cùng lên đi.” Lạc Thiên lạnh nhạt nhìn qua Minh Ly Thánh Tử rồi nhìn qua đám đông, hắn nói tiếp: “Trong số các ngươi, nếu có thể chạm tới góc áo của bẳn thiếu vậy thì bản thiếu không ngại tặng hắn mười món Chân Quân Chân Khí.” Nói xong hắn không khỏi đem mười món binh khí ném qua một bên tựa như ném rác vậy, Chân Quân Chân Khí đối với hắn mà nói bất quá là một thứ vô dụng mà thôi.

“Mười món Chân Quân Chân Khí.” Nghe lời hắn nói mấy người không khỏi nhìn nhau, trong lúc nhất thời nhiều người nước bọt chảy ròng ròng.

Mười món Chân Quân Chân Khí nhưng là bảo vật vô giá, ít ra đối với bọn họ những đệ tử có địa vị không cao là như vậy.

Lập tức tất cả đệ tử ánh mắt liền nhìn về phía hắn, ánh mắt kia như có thể ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

Một bên Minh Ly nghe hắn nói câu này không khỏi ngẩn ra rồi ánh mắt cũng thèm thuồng nhìn mười món binh khí kia, hiển nhiên cũng là động tâm.

Nhìn mọi người phản ứng lúc, phía trên đài Trần Chân Chân Quân mấy người không khỏi cười khổ nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc.

“Giết.” Cũng không biết ai cuồng quát một tiếng, theo đó các đệ tử cũng lập tức cuồng quát theo, bọn họ đều là xuất thân bình thường, có một món Tôn Chủ Chân Khí đã là hiến có lắm rồi, bây giờ nếu thật có được mười món đồ này vậy thì sau này sẽ có rất nhiều thứ trợ lực cho họ.

“Oanh” Từng đợt từng đợt thanh âm vang lên, đủ loại công kích theo đó đánh tới Lạc Thiên, không gian xung quanh theo đó rách nát, vạn vực đều bị đánh chìm, Thập Thiên cũng vì đó trầm luân với hơn mười vạn công kích này, cả quảng trường theo đó cũng bắt đầu run rẩy.

Quanh huy rực rỡ theo mỗi một đòn công kích của mỗi một vị đệ tử, không gian theo đó rạn nứt không chịu nổi, vô cùng vô tận không dứt sức mạnh như nộ hải triều dâng, phá vỡ Thập Thiên Vạn Vực.

Theo đó ma khí lan trần cả không gian, nó mỗi nơi đi qua vạn vật mất đi sinh cơ, tựa hồ tại những ma khí này không gì có thể ngăn cản vì đó mà mất đi căn nguyên.

Hơn mười vạn công kích bao phủ lấy cái này mảnh thời không, mỗi một tọa độ đều là như vậy bị đánh xuyên qua để Lạc Thiên không có bất kỳ chỗ trốn, tại hơn mười vạn công kích này phia dưới quản chi là thượng vị Tôn Chủ cũng bị trảm sát phần.

Nhin lít nha lít nhít công kích kia Lạc Thiên khóe môi khẽ cong, lập tức không chần chờ đánh ra một quyền phá không mà tới.

“Ầm” một tiếng, một quyền đánh ra lúc có thể quét ngang vạn vực, trấn áp Thập Thiên, tại một quyền này phía dưới tất cả đều vì đó ảm đạm phai mờ, một quyền này tựa hồ có thể đánh vỡ bản nguyên của mọi thứ.

Khi nó xuất hiện lúc không gian theo đó bị cầm cỗ, nó mỗi nơi đi qua tất cả bị trấn áp, hơn mười vạn công kích kia lập tức không có phản kháng bị yên diệt, tại một quyền này phía dưới quản ngươi là cái gì người cũng chỉ vị trấn áp không thể phản kháng phần.

Vô địch chi uy vung vãi tàn phá hư không, quang huy tại một quyền này phía dưới quá lóe mắt, vạn vật tại một quyền này đều mất đi với thiên địa liện hệ.

Đây là một quyền hắn dựa theo Bá Hộ Kim Tháp năng lực để sáng tạo ra, một quyền này mang theo uy thế của nó có thể trấn áp vạn thế!

“Phốc” Pột tiếng, một quyền kia quá mạnh mẽ, nó trực tiếp trấn áp tất cả công kích xong lập tức đánh thổ huyết hơn mười vạn đệ tử, trong lúc nhất thời từng tiếng kêu than vang vọng cả quảng trường, tất cả đệ tử tuy rằng không bị trấn sát nhưng cũng bị thương không có sức tái chiến.

“Ực.” Nhìn khung cảnh kêu rên kia, mấy người đứng xem con ngươi không khỏi co rút, một người đọc chiến hơn mười vạn người cùng thế hệ cứ như vậy sinh ra, trong lúc nhất thời không ai biết nên hình dung khung cảnh phía trước.

Nhìn đám người kia không chịu nổi một đòn Lạc Thiên cũng không để ý nữa rồi quay lưng trở về nơi ở, chỉ là lúc sắp đi lúc hắn không khỏi quay đầu lại nhìn hơn mười vạn đệ tử đã bị mình đánh ngã kia khẽ nói: “Quá yếu.” Lời nói trong nói không hết thất vọng cùng tịch mịch, mà thanh âm vừa dứt lúc hắn cũng theo đó biến mất tại chỗ, chỉ là hắn đi rồi nhưng người đời mãi không thể quen được cái bóng lưng vô địch kia!