Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 76: Yến Phương Thanh




Tại một căn phòng trong, Lạc Thiên đứng đấy cung kính nhìn một nữ tử đang ngồi trước mặt.

Nữ tử kia tuổi chừng hai sáu, khuôn mặt tuyệt mỹ, nàng mặt trên có phần thành thục của thiếu phụ, lại có phần tinh nghịch của thiếu nữ. Chỉ thấy nàng ngồi đấy nhưng dáng người thon dài nóng bỏng không hề bị che dấu, vừa nhìn là biết một tuyệt mỹ Yêu Cơ, khuôn mặt nàng vậy mà có vài phần giống Hoặc Thiên.

Nữ tử ngồi đấy từ đầu vẫn không nói một lời, tựa hồ đang chờ ai đó chào hỏi trước một dạng, nhưng đáng tiếc người nào đó từ lúc vào phòng vẫn không nói một lời.

Không vô lại như vậy đi?, nàng đây muốn làm ra giáng một vị trưởng bối nhưng mà người sau vậy mà không cho một chút mặt mũi, cái này để nàng trưởng bối uy nghiêm còn ở đâu?. Nàng lập tức sắc mặt lạnh như băng nhìn Lạc Thiên, trong mắt quang mang lập lòe như hai chùm sáng cắt đứt thiên địa, kèm theo một luồng ý lạnh như băng phong ba ngàn thế giới.

Chỉ là đối với nữ tử lạnh như băng ánh mắt kia Lạc Thiên vẫn bất vi sở động không nói một lời, tựa như bị câm một dạng.

“Tốt, tốt, tốt.” Nữ tử nhìn Lạc Thiên khuôn mặt vô biểu tình thì giận quá thành cười nói liền ba chữ tốt. Thần thái của nàng chưa bao giờ lạnh như lúc này.

Nhìn nàng đã giận không thể kiềm chế kia Lạc Thiên trong lòng khẽ than rồi gọi một tiếng :“Tổ mẫu.”

“Ta tưởng ngươi không nhận người tổ mẫu này nữa?.” Nữ tử giọng nói không nói lên lời châm chọc, ánh mắt nàng như muốn đóng đinh Lạc Thiên một dạng.

Nàng là Yến Phương Thanh, là phu nhân của đại tổ sư Thiên Tử Thiên. Nếu nói Phượng Vũ là người cho hắn cuộc sống mới, như vậy nữ tử trước mắt này theo một ý nghĩa nào đó giống như mẹ của hắn vậy. Từ nhỏ hắn và Hoặc Thiên đều chính là nữ tử trước mắt này chăm sóc, có thể nói nàng ở trong Thiên Tinh Cung Lạc Thiên kính nể nhất và sợ hãi nhất người cũng không quá đáng.

“Tổ mẫu nói đùa, Thiên Nhi làm sao dám không nhận tổ mẫu chứ.” Lạc Thiên đối diện ánh mắt của nàng có chút cười gượng nói. Năm đó hắn và Thiên Tử Thiên cãi nhau lúc cũng là nàng đứng ra hòa hoãn quan hệ, nếu không phải vì nàng mà là người khác thì Lạc Thiên chưa chắc đã bỏ qua chuyện lần đó.

“Hừ, vậy năm đó lúc đi cứu Vô Tâm cùng Vô Tuyệt tại sao không báo một tiếng với Thiên Tinh Cung mà tự mình rời đi?, trong mắt ngươi chẳng lẽ bọn họ đều là người xa lạ sao?.” Yến Phương Thanh nhìn Lạc Thiên sắc mặt hòa hãn một chút nhưng vẫn lạnh lùng nhìn hắn.

Năm đó Lạc Thiên nhận được tin tức lúc lập tức không nói một lời đi cứu người, vốn hắn có thể gọi mấy vị Cung Chủ đi trợ giúp nhưng cuối cùng hắn lại không làm, như vậy lúc đó có thể thấy hắn khúc mắc sâu tới đâu.

“Chuyện năm đó ai đúng ai sai đã không còn ý nghĩa nữa, tổ mẫu nói như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?.” Lạc Thiên có chút bất đắc dĩ khẽ nói. Năm đó hắn giận bọn họ không phải là chỉ vì chuyện của Tần Nguyệt, mà chủ yếu là vì bọn họ tự mình sắp xếp cho hắn, phải biết Lạc Thiên là một người hết sức tự lập, hắn ghét nhất là có người sắp xếp hắn, chính vì thế chuyện năm đó càng làm càng căng.

“Vậy người mà Hoặc Thiên định làm như thế nào?.” Yến Phương Thanh cuối cùng khẽ hỏi một câu, đây mới là điều nàng quan tâm nhất. Phải biết hai người trong một người là con ruột của nàng, một người khác thì là do nàng từ nhỏ nuôi lớn, cả hai đều rất quan trọng trong cuộc đời nàng, mà nàng lại không muốn hai người trong có cái gì khúc mắc nên rất quan tâm chuyện này.

“Còn có thể làm sao? tất nhiên là cưới nàng, năm đó nếu không phải nàng tùy hứng thì cuối cùng ta vẫn sẽ tìm nàng mà thôi.” Đối với chuyện này Lạc Thiên thật lòng nói, năm đó hắn và Tần Nguyệt ước định lúc cũng đã bắt đầu dàn xếp để hai nàng gặp mặt, nhưng mà không ngờ hai người còn chưa gặp mặt lúc bi kịch đã xảy ra, cho nên sau này hắn và Hoặc Thiên mới mỗi người đi một ngả. Nhưng mà đời này hắn trải qua rất nhiều điều, hắn nhận thấy nếu đã yêu vậy thì cứ nhận lấy đi, cần gì phải trốn tránh, bởi vì trốn tránh chỉ sẽ khiến cho mọi chuyện càng thêm phức tạp mà thôi.

“Ha ha, ta biết Thiên Nhi sẽ không làm tổ mẫu thất vọng mà.” Yến Phương Thanh nghe Lạc Thiên trả lời thì cười cợt một tiếng, có được Lạc Thiên trả lời chắc chắn vậy nàng xem như cũng thả cái tâm xuống.

“Tới, tới đây ngồi cùng ta.” Tâm tình tốt lên Yến Phương Thanh vẫy tay bảo Lạc Thiên ngồi cạnh nàng.

Lạc Thiên cũng gật đầu đi tới, hắn nhìn nàng rồi khẽ hỏi :“Tổ mẫu lần này tại sao lại trở về nhà mẹ để vậy?.”

Yến Phương Thanh thế nhưng là con gái duy nhất của cự đầu Yến Lâm Cung, nhưng mà trước đấy không biết bao nhiêu trăm vạn năm nàng đã gả cho Thiên Tử Thiên, bây giờ trở về hẳn không chỉ vì thăm người, dù sao bên Thiên Tinh Cung đang chuẩn bị cho buổi đấu giá nên rất cần nhân lực, mà vị này tổ mẫu nhưng là người được tin cậy, cho nên phải ở lại xử lý một ít sự vụ mới đúng.

“Lần này ta tới là để lại truyền lại tin tức cho ngươi.” Yến Phương Thanh đối với cái này trả lời khẽ nói, nói xong nàng phất tay, không gian bị cách ly, nàng nhìn hắn nói tiếp :“Tử Thiên muốn ta chuyển cho ngươi hai chuyện, thứ nhất là lần này đấu giá nếu như không được vậy thì Thiên Tinh Cung chúng ta sẽ động thủ, tới lúc đó ngươi cũng nên chuẩn bị, mà thứ hai đó là ngươi không nên đối với chuyện Âm La Điện bên này động tay chân.”

“Không động thủ với Âm La Cung?, tại sao vậy?.” Lạc Thiên có chút ngoài ý muốn khẽ nói, chuyện thứ nhất hắn cũng không ngoài ý muốn, dù sao hắn đã biết mấy người kia muốn hắn đời này là người thứ nhất trùng kích tới cảnh giới kia, nhưng mà chuyện thứ hai thì hắn không hiểu, phải biết Âm La Điện chi nhánh ở Vô Cực vũ trụ tuy mạnh nhưng hẳn cũng không đến nỗi một tay che trời đi.

“Theo nội gián của chúng ta thì Âm La Điện lần này sẽ dồn hết toàn lực đi tới Vô Cực vũ trụ, mặc dù không biết là tại sao nhưng rất có thể sẽ có một vụ đánh nhau to.” Yến Phương Thanh cũng có chút bất đắc dĩ khẽ nói.

“Không lẽ người kia muốn thức tỉnh?.” Lạc Thiên có chút nỉ non, lần này hắn khi được hoàn chỉnh cổ thư trong tất cả thông tin lúc đã biết thêm rất nhiều chuyện, cho nên lần này hắn đoán được một ít.

“Người nào thức tỉnh?.” Nghe Lạc Thiên nỉ non Yến Phương Thanh có chút tò mò hỏi.

“Không có gì.” Lạc Thiên khẽ lắc đầu rồi nói tiếp: “Lần này có động thủ hay không con không dám nói trước, nhưng nếu tình hình đúng như con nghĩ vậy con rất có thể sẽ động thủ.” Nếu như hắn suy đoán là đúng vậy thì hắn sẽ ra tay, tất nhiên phải nằm trong khả năng, bởi vì nếu kẻ thù quá mạnh vậy hắn sẽ đứng một bên nhìn xem trận chiến cũng không sao.

“Được rồi, tới lúc đó nếu không đủ sức vậy thì đừng ra tay.” Đối với Lạc Thiên nói nàng cũng không thể làm gì nên đành phải làm vậy.

“Hoặc Thiên ở đâu?.” Lạc Thiên thả ra cảm nhận xung quanh không thấy được khí tức của Hoặc Thiên thì khẽ hỏi.

“Nha đầu kia được Vô Tâm tiểu tử đưa tới Thiên Địa Thạch Tuyền lúc thì hấp thu, mà hấp thu xong thì nàng lập tức xuất quan dẫn theo Vô Tâm thì chạy đi đâu không biết.” Đối với cái này nàng cũng có chút bất đắc dĩ nói.

“Nha đầu này cũng thật là không chịu ngồi yên một chỗ.” Đối với Hoặc Thiên tính tình hắn triệt để không nói gì, còn tại sao nàng hấp thu Thiên Địa Thạch Tuyền nhanh như vậy thì hẳn là có người trợ giúp đi, dù sao Yến Lâm Cung trong cao thủ đông đảo, muốn tìm người giúp nàng luyện hóa cũng không thiếu đi nơi nào.

“Được rồi, tiểu tử ngươi lấy Thiên Địa Thạch Tuyền từ nơi nào vậy, còn nữa không đưa ta vài ngàn giọt đi.” Yến Phương Thanh nhìn Lạc Thiên hai mắt tinh tinh rồi dơ tay đòi hỏi.

Đối với nàng công phu sư tử ngặm Lạc Thiên triệt để im lặng, nàng và Hoặc Thiên tính cách quả thật là giống nhau như đúc, lúc thì hành thục, lúc thì tinh nghịch, hắn nắm bắt các nàng không cách nào. Cuối cùng hắn bất đắc dĩ gật đầu rồi lấy ra hai mươi cái bình ngọc đưa cho nàng khẽ nói :“Mỗi bình mười giọt, đây là tất cả của ta còn sót lại.”

Lần trước bởi vì diễn hóa ra Hư Vô Long Thể nên cần rất nhiều Thiên Địa Thạch Tuyền, sau khi sử dụng xong còn không tới ba trăm giọt, bây giờ đưa cho nàng hai trăm giọt cũng chỉ còn có không đầy một trăm giọt.

“Chà chà, tiểu tử ngươi không lẽ xông vào bảo khố của Vô Cực vũ trụ cướp sao, không thì làm sao lại có nhiều như vậy.” Yến Phương Thanh hai mắt tỏa sáng thu gom tất cả rồi nói, dừng lại một lát, nàng tựa như suy nghĩ tới cái gì rồi nói tiếp:“Không đúng, tiểu tử ngươi còn không có bản lĩnh đấy, không lẽ ngươi tìm được một mỏ Thiên Địa Thạch Tuyền?.” Nói xong nàng không khỏi nhìn về Lạc Thiên, hai mắt giờ này giống như sói già nhìn cửu non một dạng.

“Làm gì có mỏ nào, ta chỉ là cơ duyên đạt được một ít, bây giờ tổ mẫu lấy đi cũng đã hết.” Lạc Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn nafg, dừng lại một lát hắn nói tiếp: “Khi nào trở về vậy ngài đưa cho mấy người kia đi, dù sao sắp tới sẽ có đánh nhau, Thiên Địa Thạch Tuyền tuy không thể tăng lên cảnh giới nhưng vẫn có thể tăng lên thiên phú cùng giúp thể chất hoàn mỹ hơn, như vậy bây giờ hẳn vẫn còn một chút tác dụng đi.”

“Được rồi, lất nữa ta sẽ đưa về.” Đối với Lạc Thiên nói nàng bĩu môi trả lời.

Trong phòng hai người hàn huyên một lát rồi Lạc Thiên rời đi. Hắn cũng muốn đi tìm xem Hoặc Thiên nha đầu rốt cuộc chạy đi đâu.

Tại một dẫy núi nguy nga trong, ở đây tụ tập rất nhiều Thánh Tôn và Phong Giả, mỗi người trong đều là khí huyết cuồn cuộn, thần thấy bễ nghễ thiên hạ, vừa nhìn là biết ở đây tụ tập một đám thiên tài.

Mà ở đây tuy rằng chia nhiều phe phái, nhưng phần đông người nơi đây đều tụ tập tại một chỗ, hiển nhiên bọn họ là người dân thổ địa, mà những người nơi khác thì là người của vũ trụ khác.

Mà trong đó một nơi không ai để ý, Hoặc Thiên mang theo khăn che mặt tò mò nhìn xung quanh đứng đấy, bên cạnh nàng là Vô Tâm đang băng lãnh nhìn phía trước.

Cũng không bao lâu Vô Tâm nhìn Hoặc Thiên một cái rồi nói: “Thiếu chủ nếu biết tiểu thư lại chạy đi ra ngoài chơi vậy hẳn sẽ giận dữ mất.” Mấy ngày này hắn bị Hoặc Thiên hại thảm, mỗi lần chạy đông tới chạy tây, mặc dù không mệt nhưng mà một kẻ thích yên tĩnh giống với Lạc Thiên như hắn lại bị nàng kéo tới mấy nơi ồn ào thì rất khó chịu.

“Ngươi không phải nói hắn đi tìm một nữ nhân khác sao, hơn nữa dù biết hắn cũng sẽ không quan tâm ta.” Hoặc Thiên không cho là đúng ghen tuông nói. Vốn thấy Vô Tâm được lệnh Lạc Thiên đưa cho nàng Thiên Địa Thạch Tuyền thì rất vui mừng, nhưng mà sau đó lại nghe được Lạc Thiên đi tìm một nữ nhân khác thì nổi máu ghen đi ra ngoài.

“Người kia là đệ tử của thiếu chủ, ngươi sẽ không ngay cả nàng cũng nổi máu ghen chứ?.” Vô Tâm có chút bất đắc dĩ nhìn nàng. Hắn thấy miệng nàng thì nói ghen, nhưng mà mỗi lần gặp Lạc Thiên đều sẽ hết sức dịu dàng nhu tình để lấy lòng hắn, mà cũng không biết lần này nàng tại sao lại nổi hứng rời đi Yến Lâm Cung.

“Dù có là đệ tử của hắn thì đó vẫn là nữ tử.” Hoặc Thiên không cho là đúng nhận định nói.

“Ồ, vậy ngươi không muốn cùng hắn sao?.” Bỗng nhiên có một âm thanh sau lưng nàng vang lên, thanh âm là như vậy đột ngột, nó tựa như vang lên trong lòng mọi người vậy.

“Tất nhiên là không muốn.” Nghe âm thanh này Hoặc Thiên thuận miệng nói, mà vừa nói xong thì giật mình quay đầu lại.

Phía sau nàng và Vô Tâm không biết lúc nào Lạc Thiên đã đứng đấy, hắn bình tĩnh mà nhìn lấy nàng, ánh mắt kia không mang theo một gợn sóng, nó bình tĩnh khiến lòng nàng không hiểu sao sợ hãi, cuối cùng nàng lập tức thu hổi tính tình, dịu dàng mà nhu tình như nước nhìn hắn nói :“Ngươi cuối cùng cũng chịu gặp ta.” Thần thái ở giữa nói không hết ôn nhu.

Nhìn Hoặc Thiên phản ứng Vô Tâm cùng Lạc Thiên khóe miệng co quắt, hai người bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nàng, đối với tính tình của nàng làm sao không biết, quả thật trở mặt còn nhanh hơn lật sách mà. Số từ: 3994