Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1252: Là cái đếch gì! (Thượng)




Đằng xa còn truyền đến tiếng chim hót vang, thậm chí, trong rừng còn có một con hươu con mắt mở to rất đáng yêu. Nó vô tình chạy ra, sau khi nhìn thấy ba người dường như lại sợ hãi, vội vàng chạy về.

Những cảnh tượng ấy làm cho Bạch Tiểu Thuần vô cùng vui sướng. Hắn lập tức đã cảm thấy linh lực ở đây khác hẳn so với Man Hoang... Đây là linh lực thuộc về Thông Thiên Hải!!

Mặc dù linh lực ở đây cũng không quá nhiều, nhưng so với Man Hoang thì đúng là nồng đậm đến mức không thể hình dung. Hắn nhịn không được mà hít sâu một hơi, cả người liền kêu ken két, tất cả tiêu hao lập tức đã được khôi phục lại hơn chín thành.

- Linh khí a, đã lâu lắm rồi ta mới được hấp thu thỏa thích như vậy.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần cảm thán không ngớt. Mấy năm ở Man Hoang đã khiến hắn sắp quên mất cảnh tượng của khu vực Thông Thiên Hà, lúc này tuy chỉ ở Mạt du, cũng đã làm hắn vô cùng thỏa mãn.

Thần Toán Tử và Tống Khuyết rất nhanh liền cảm nhận được sự tồn tại của Linh khí, hai người run rẩy, cảm xúc vô cùng phức tạp, cái cảm giác như đã trải qua một đời cực kỳ rõ ràng.

- Đã trở về, chúng ta đã trở về rồi!

- Nghịch Hà Tông, chúng ta đã trở về!!

- Ha ha, Khuyết nhi, Hừ Hừ Tử, đi theo thiên tài là ta đi, ta đưa bọn ngươi... Về nhà!

Bạch Tiểu Thuần cười lớn, tay phải vung lên, lập tức một chiếc phi chu* liền xuất hiện. Chiếc phi chu này chính là vật của Nghịch Hà Tông năm đó, nhưng bởi vì ở Man Hoang không có linh khí bổ sung, cho nên Bạch Tiểu Thuần đã lâu lắm rồi không dùng.

*thuyền bay

Bây giờ ở trong khu vực Thông Thiên Hà, phi chu liền có thể hấp thu linh khí xung quanh để vận chuyển. Phi chu vừa xuất hiện, hào quang lập tức tản ra bốn phía, Bạch Tiểu Thuần nhảy lên, trực tiếp bước vào phi chu. Mà bất ngờ là, Tống Khuyết cũng không để ý xưng hô của Bạch Tiểu Thuần khi gọi mình, hắn đang vô cùng hưng phấn khi nghĩ về Nghịch Hà Tông, cảm giác muốn về nhà thúc giục hắn vọt lên phi chu.

Thần Toán Tử cũng như vậy, vui sướng bước lên phi chu. Sau đó, Bạch Tiểu Thuần bùng nổ ra tu vi có thể so với Thiên Nhân, dưới sự điều khiển của hắn, chiếc phi chu này lập tức phóng vụt đi, tốc độ khủng khiếp như xuyên qua hư vô, bay thẳng đến chân trời!

Phi chu (thuyền bay) này tốc độ cực nhanh, bay trong không trung khu vực đông mạch Thông Thiên Hà mạt lưu này. Nó trực tiếp xuyên qua hư vô, những nơi nó đi qua liên tục vang lên những tiếng nổ.

Âm thanh này cực lớn khiến cho vô số hung thú ở trong núi rừng của khu vực này vô cùng kinh hãi. Bọn chúng sau khi đã nhận ra chấn động tu vi kinh khủng từ Bạch Tiểu Thuần đang ngồi trên phi chu kia, tất cả đều thu liễm khí tức lại, không dám lộ ra chút nào.

Bọn hung thú kia vừa cảm nhận được khí tức của Bạch Tiểu Thuần liền co đầu rút cổ lại, càng không cần kể đến những tu sĩ của mạt lưu tông môn ở đây. Bọn họ còn không dám trêu chọc đến hung thú nữa kìa.

Trên con đường bay của phi chu, toàn bộ tông môn ở mạt lưu khi nhìn thấy nó đều hãi hùng khiếp vía. Thậm chí không ít kẻ còn cung kính lễ bái.

Mà phi chu thì bay càng lúc càng nhanh, chỉ có mấy canh giờ đã tiến đến gần biên giới hạ du.

Nơi đây dù chỉ một gốc cây ngọn cỏ, Bạch Tiểu Thuần cũng không rõ. Thế nhưng hắn có thể cảm nhận sự quen thuộc vô cùng, bởi vì nơi hắn đang đi qua chính là khu vực mạt du mà thuộc về phạm vi thế lực của Linh Khê Tông năm đó.

Mà ngay khi đi tới khu vực hạ du lúc trước Linh Khê Tông đặt xuống, thì cảm giác quen thuộc của hắn lại càng thêm rõ ràng. Hắn nhìn thấy Thông Thiên Hà, thậm chí còn nhìn thấy một cự nhân co lại giống như ngọn núi, bởi vì tiếng phi chu của hắn mà bị đánh thức.

Cự nhân này đang nằm ở đó, bực bội mở mắt ra, đang định rống to. Thế nhưng sau khi gã cảm nhận được khí tức của Bạch Tiểu Thuần thì cái miệng nhanh chóng đóng lại, thân thể run rẩy, lập tức co đầu lại.

Cự nhanh này Bạch Tiểu Thuần nhận ra. Năm đó hắn ra khỏi Linh Khê Tông rèn luyện có từng gặp qua, lúc này gặp lại, nội tâm cũng có kích động. Khi trước hắn nhìn thấy cự nhân này phải cẩn thận vô cùng, thế nhưng bây giờ nhìn lại, chiến lực của gã chẳng qua cũng chỉ là Nguyên Anh mà thôi.

Chỉ là do gã có huyết mạch của thổ dân Man Hoang, lại được khí tức Thông Thiên Hà bồi dưỡng nên thân thể mới được khổng lồ như vậy.

- Hặc hặc, ta bây giờ thực là quá mạnh mẽ rồi!

Bạch Tiểu Thuần trong lòng vô cùng phấn khởi, dương dương đắc ý, điều khiển phi chu nhanh chóng bay qua phạm vi của Linh Khê Tông năm đó. Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử tâm tình cũng đều kích động, không thể bình tình mà nhìn về phương hướng của Nghịch Hà Tông.

Không lâu sau, từ xa xa Bạch Tiểu Thuần đã thấy được Lạc Trần sơn mạch!

Vừa khi nhìn thấy Lạc Trần sơn mạch, nội tâm hắn cũng có chút gợn sóng nhưng rất nhanh liền tan mất. Bạch Tiểu Thuần thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đi về phía trước. Xưa kia, đối với hắn khu vực của Linh Khê Tông thật rộng lớn, thế nhưng bây giờ dùng tu vi của bản thân gia trì phi chu bay đi, nơi đây dường như đã thu nhỏ rất nhiều lần.

Chỉ một canh giờ hắn gần như đã đi xong khu vực Linh Khê Tông. Thế nhưng dần dần Bạch Tiểu Thuần dần nghi ngờ, hắn cảm thấy không ổn.

- Có chuyện gì vậy, khu vực mạt lưu còn có thể nhìn thấy tu sĩ, nơi đây chính là hạ du mà ngay đến một người cũng không nhìn thấy là sao.

Tống Khuyết cũng nhìn ra vấn đề, đứng trên phi chu nhíu mày nói.

Thần Toán Tử sửng sốt một chút. Dù gã có thể bói toán thế nhưng pháp tiền đã mất, chỉ dùng tu vi của bản thân cũng không tìm ra manh mối gì. Trong khi đang nghi hoặc thì ba người đã đi tới chỗ đặt sơn môn của Linh Khê Tông khi trước.

Lúc này, hai bên núi đã hiện ra trước mắt ba người Bạch Tiểu Thuần. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, ba người liền biến đổi sắc mặt. Vào lúc này, chỗ cũ của Linh Khê Tông hiện giờ lại có ánh sáng của trận pháp vây quanh, hiển nhiên là người ở bên trong mở ra thủ hộ tông môn đại trận!

Mà ở bên trong đó có thể nhìn thấy rất nhiều tu sĩ. Đây đều là những đệ tử của Nghịch Hà Tông năm đó lưu lại ở chốn cũ. Do tu vi chưa đủ để bước vào trung du thế nên bọn họ mới lựa chọn ở lại để thủ hộ căn cơ Linh Khê Tông.

Trên thực tế không chỉ có Linh Khê Tông, mà Huyết Khê Tông, Đan Khê cùng với Huyền Khê Tông cũng đều bố trí như vậy. Một mặt là để thủ hộ chốn cũ, một mặt khác cũng là vì tứ mạch Nghịch Hà Tông muốn đề phòng vạn nhất mà lưu lại một đường lui, vì tông môn giữ lại hạt giống.