Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 163: Người tranh ta đoạt




Dịch giả: nhatchimai0000

Với tuyệt đại đa số tu sĩ, nếu đụng Thiên Mạch chi khí thì chỉ có tranh đoạt không có đồng môn.

Đây chính là Thiên Mạch chi khí, dù đã Trúc cơ hay chưa, chỉ cần có nó là có thể tiến hành Thiên Đạo Trúc Cơ.

Bởi, mức yếu nhất Thiên Đạo Trúc Cơ cũng đủ để áp đảo đỉnh của đỉnh Địa Mạch, đó chính là cơ hội một bước lên trời với các tu sĩ đó!

Nếu Tống Khuyết mà đoạt được, với Địa mạch Triều Tịch lần thứ tám mà hoàn thành Thiên Đạo dù chưa thể tới mức mạnh nhất Thiên Đạo thì cũng đã tiệm cận rồi, đủ để quét ngang Bát Hoang.

Bạch Tiểu Thuần mà đoạt được thì cũng có thể như vậy. Hắn mà có thành tựu này thì ... Ở Hạ du Đông mạch Thông Thiên Hà đã bao nhiêu năm trôi qua cũng chưa từng có ... Thiên Đạo Trúc Cơ Địa mạch Triều Tịch lần thứ chín!

Đó chính là Thiên Đạo Trúc Cơ mạnh nhất rồi!

Điểm dụ hoặc lớn nhất với Bạch Tiểu Thuần không phải mạnh hay yếu mà ở chỗ thọ nguyên tăng lên năm trăm năm. Trúc Cơ Phàm đạo là một trăm năm, Trúc Cơ Địa mạch là hai trăm năm, Thiên Đạo Trúc Cơ ... tới tận năm trăm năm!

Năm trăm năm, cũng chẳng nhiều nhặn mấy. Trong lịch sử mấy nghìn năm thậm chí vạn năm Tu Chân giới thì thời gian này không dài nhưng với phàm nhân thì đó là quãng thời gian đủ cho mười thế hệ phát triển. Đó là cơ duyên trong ước mơ của Bạch Tiểu Thuần.

Thế bảo sao hắn không điên cuồng!

Không chỉ mình hắn điên mà tất cả những người ở đây đều điên cả. Chỉ vài tu sĩ cá biệt có những nguyên cớ nào đó lại đang trùng kích Triều Tịch mới né được chấn động trong lòng. Hầu Vân Phi chính là một người như vậy, là đệ tử Linh Khê Tông đang ngưng tụ Địa mạch chi khí, đành than nhẹ mà buông bỏ.

Còn những người khác thì sao buông bỏ được đây!

Lập tức, hơn trăm ngươi còn lại đều sôi lên, gào rú ầm ĩ lao thẳng lên trời cao, phi thẳng tới một tia Thiên Mạch chi khí vàng kim hàng lâm.

Tốc độ Bạch Tiểu Thuần nhanh nhất, mắt hắn đỏ sòng sọc, lúc lao tới lại vỗ ngực. Từng luồng từng luồng khí màu đen từ cổ tay chui ra, chúng ngưng tụ trước ngực, hóa thành hạt châu đen sì. Đó là Pháp bảo bảo vệ tính mạng mà Lý Thanh Hậu đưa cho hắn. Lại đặt lên vai Hầu Vân Phi, hạt châu tan ra rồi trùm hết toàn thân Hầu Vân Phi, thủ hộ hắn đang Trúc Cơ. Đột nhiên Bạch Tiểu Thuần rời khỏi mặt đất, bay vọt lên trời.

"Thiên Mạch chi khí là của ta!" Bạch Tiểu Thuần gào lên, lúc này hắn đã nổi điên, trong đầu chỉ còn một ý niệm ... cướp lấy Thiên Mạch chi khí, bất kể đó là ai cũng không cho phép tranh đoạt cả.

Bởi Thiên Mạch chi khí chính là mạng sống của hắn!

"Đoạt Thiên Mạch chính là cướp thọ nguyên của ta!" Tốc độ Bạch Tiểu Thuần cực nhanh, vừa lao lên trời đã dẫn đầu đoàn người tiếp cận Thiên Mạch chi khí, với tay bắt lấy.

Nhưng lúc hắn tóm được Thiên Mạch chi khí thì Tống Khuyết ngồi trong động phủ phía xa, chiếc la bàn trong tay y bỗng lóng lánh sáng chói lên làm ảnh hưởng tới Thiên Mạch chi khí.

Điều này làm cho Thiên Mạch chi khí trong tay Bạch Tiểu Thuần cũng bị cái kia hấp thu. Nó bỗng phân liệt, chui ra khỏi tay Bạch Tiểu Thuần hóa thành hai nửa. Một nửa chạy về trước, một nửa thay đổi phương hướng, vọt về phía Tống Khuyết.

Bạch Tiểu Thuần đỏ cả mắt, hắn không để ý đến một nửa Thiên Mạch chi khí đổi hướng mà đang nhìn theo phân nửa chúng đang vọt về trước, gấp gáp theo sau muốn bắt lấy.

Đúng lúc này, Quỷ Nha cách đó không xa bỗng ngửa cổ lên trời rống lên, quỷ khí bốc lên ngập trời, toàn diện bộc phát. Nó không tiếc giá nào mà nổ tung khiến sương mù trở nên nồng nặc, từ bên trong vọng ra thanh âm quỷ khốc kêu gào, từng quỷ thủ lẫn theo sát khí từ trong sương mù thò ra.

Thời điểm nảy ra ý đồ ngăn cản Tống Khuyết, muốn làm tan vỡ trận pháp, Quỷ Nha lo ngại đạo cơ bất ổn không dốc toàn lực nhưng giờ đây, nó chả quan tâm tới việc đạo cơ có ổn định hay không mà vận hết sức lực, chiến lực bỗng bay vọt.

"Cút đi!" Quỷ Nha gào thét, quỷ khí quay cuồng mở rộng vô biên, vọt lên trời cao tranh đoạt, muốn cướp được Thiên Mạch trước Bạch Tiểu Thuần.

Trong chớp mắt, cả hai đụng nhau giữa không trung, Quỷ Nha đã ra sát chiêu, Thiên địa nổ tung, trong sương mù thình lình xuất hiện mười con quỷ thủ cực lớn, con nào con nấy ẩn chứa Trúc Cơ chi lực. Trong tiếng nổ kinh thiên chúng gào thét bay về phía Bạch Tiểu Thuần, không chút lưu tình.

"Ngươi bảo ai cút!" Tốc độ Bạch Tiểu Thuần tăng lên, tay áo hất lên, phía trước hắn nổ vang, tử khí giàn dụa hóa thành một cái đỉnh to đùng bay vọt tới mười con Quỷ Thủ mà đập. Lực Địa Mạch chín lần triều tịch bộc phát ra hết lại được Tử Đỉnh gia trì khiến cho uy thế Tử Đỉnh càng thêm khủng bố.

Thanh âm ầm ầm vang vọng khắp trời, mười con Quỷ Thủ của Quỷ Nha tan vỡ, mỗi thứ một ngả. Quỷ Nha phun ra máu tươi, nó bị một luồng đại lực đánh lui về sau. Lúc này toàn thân Bạch Tiểu Thuần kim quang chớp lóe như một Chiến tiên. Thoạt nhìn uy thế đường đường nhưng thực tế khí huyết trong người đang cuộn trào dữ dội.

Quỷ Nha đã bảy lần Triều Tịch đó, chỉ kém hắn có hai lần thôi, mà trong lúc Ngưng Khí thì khá sàn sàn như nhau may mà Bạch Tiểu Thuần đã thoát xiềng xích gông cùm tầng thứ nhất nên mới có thể trấn áp được.

Vừa bức lùi Quỷ Nha, hắn nhoáng lên bắt lại tia Thiên Mạch chi khí. Đúng thời điểm đó một thanh âm chứa oán khí gầm lên.

"Bạch Tiểu Thuần!" Tiếng gào như sát bên tại, một đạo kiếm quang kinh người như một chiếc cầu vồng phá không lao thẳng tới.

Trong kiếm quang là Thượng Quan Thiên Hữu. Giờ khắc này gã chẳng quan tâm đến đạo cơ của mình nữa. Gã thi triển bí pháp, không tiếc rẻ mà vận phong ấn Luân hồi nào đó trong cơ thể để hóa thành một kiếm tràn đầy sát khí như thế, một kiếm đâm tới Bạch Tiểu Thuần như muốn khai thiên, vùn vụt đâm tới.

Bạch Tiểu Thuần biến sắc, một kiếm của Thượng Quan Thiên Hữu khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm, trong nháy máy tiếp xúc kiém khí, mắt Bạch Tiểu Thuần bắn tinh mang, bàn tay bấm niệm pháp quyết vung vẩy sang hai bên thực nhanh. Thình lình trong người bay ra hư ảnh cự long, đầu rồng lắc lư gào thét trước ngực rồi phóng thẳng đến chiêu kiếm.

Cùng lúc đó, một đầu cự tượng ở phía sau hắn cũng biến ảo gào rú, nhấc chân đạp thật mạnh về phía Thượng Quan Thiên Hữu.

Đây là Long Tượng Hóa Hải Kinh, sau khi tu luyện tới đại thành, mỗi lúc vận thần thông thì lập tức cùng xuất hiện.

Thanh âm vang lên đinh tai nhức óc, Bạch Tiểu Thuần ngừng lại, trước mắt hắn cự long bị chém nhỏ, cự tượng tan vỡ. Một luồng đại lực trùng kích tới khiến kim quang chớp lóe liên hồi, mãi một lúc mới áp chế được.

Về phía Thượng Quan Thiên Hữu thì máu không ngừng trào ra, tinh thần uể oải, lảo đảo giật lùi. Dường như một kiếm này khiến y tiêu hao rất nhiều.

Trì hoãn một lúc như thế làm cho Thiên Mạch chi khí dãn xa khoảng cách. Từ bốn phía đã có hơn mười tên đệ tử tam tông lao tới, chúng chém giết lẫn nhau tranh đoạt.

Quỷ Nha không nhắm vào Bạch Tiểu Thuần nữa mà đuổi theo Thiên Mạch chi khí bỏ chạy, Thượng Quan Thiên Hữu cắn răng ra chiêu xong cũng nhanh chóng đuổi.

Con mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ thẫm, đôi cánh sau lung vỗ ầm ầm lập tức xuyên thẳng hư vô, vượt qua Quỷ Nha và Thượng Quan Thiên Hữu, đuổi kịp đám người. Tay áo phất lên, một luồng đại lực bộc phát, hình thành sóng trùng kích cuốn mở bốn phía khiến đám người phải lùi ra sau không ngừng. Hắn thò tay phải ra ... tóm gọn tia Thiên Mạch chi khí.

Bây giờ hắn có kinh nghiệm rồi, bóp chặt một phát làm Thiên Mạch chi khí dung nhập vào ngón tay. Ngón tay trỏ bên phải trở nên nồng nặc Thiên Mạch khí tức.

Đám người tứ phía thấy Bạch Tiểu Thuần đoạt được Thiên Mạch chi khí thì bốc sát cơ ngập trời.

"Hắn không thể hấp thu ngay đâu, chặt ngón tay nó, cướp Thiên Mạch!"

"Giết nó đi!"

Hơn mười tên tu sĩ tam tông ở bốn phía điên cuồng ra tay. Chúng có không ít Trúc Cơ. Tiếng nổ vang lừng bốn phương, đệ tử Huyết Khê tông có thuật pháp quỷ dị, một tên phóng xuất ác hồn như Ma đầu phi tới tưởng thôn phệ Bạch Tiểu Thuần.

Tên Huyết Khê đệ tử khác thì tự thị thân thể cực kỳ cường hãn, lúc xuống tay, sau lưng có một hư ảnh đại thủ hiện ra. Cảm giác quen thuộc hiển hiện trong tâm thần Bạch Tiểu Thuần. Hắn chẳng kịp nghĩ nhiều, bốn mặt hơn mười người vây công, sát cơ ngập trời.

Dù hắn có sợ chết nhưng một màn ở Lạc Trần Sơn mạch khiến hắn hiểu rằng phương pháp bất tử chính là giết những kẻ muốn giết mình.

Giờ đây, không phải ngươi chết thì ta vong. Với Thiên Mạch chi khí chỉ có cơ duyên không còn đạo lý!

"Các ngươi ... phải chết!" Bạch Tiểu Thuần gầm lên. Ngoại trừ lúc phẫn nộ mà giết người lúc vừa mới Trúc Cơ thành công ra, ở Vẫn Kiếm thâm uyên thủy chung không muốn giết nhiều người. Dù đệ tử Tam tông, hắn cũng không có ý giết hại.

Nhưng giờ đây ... hắn muốn đại khai sát giới!

Thanh âm vang vọng dội tứ bề, Bạch Tiểu Thuần vận Bất tử kim bì tới cực hạn.

Ầm, thần thông sinh ra ngạnh kháng hết tất cả. Khí huyết toàn thân cuộn lên, miệng tràn máu tươi, tốc độ cực nhanh, tàn ảnh xuất hiện, liên tiếp xuất hơn mười quyền, mỗi người một cú.

Ầm ầm ầm!

Quyền quyền có lẫn sát cơ, một quyền đột phá xiềng xích nhân thể. Một quyền Địa mạch đỉnh phong hóa thành phong bạo huyết sắc. Tiếng nổ ngập trời, hơn mười tên đệ tử tam tông bốn phía bị quyền này đánh rơi toàn bộ, cơ thể run rẩy, trực tiếp nổ tung thành huyết vụ.

Quỷ Nha và Thượng Quan Thiên Hữu nhìn thấy quyền như thế, sắc mặt biến hóa, không thể không lui.

Có một tên đệ tử hkt trước lúc thân thể vỡ nát đã thi triển một loại thần thông lạ, trước khi cơ thể lạc hồn phách thành xác chết thì trong nháy mắt tử vong, mơ hồ hiện một mặt nạ, dường như định chạy trốn thì bị Bạch Tiểu Thuần phát hiện, một trảo tóm gọn. Sau khi nắn bóp thì hắn thấy không thể nào giết chết ngay, lập tức quyết đoán dung nhập tu vi phong ấn rồi ném vào trong túi trữ vật.

Lúc hắn xoay người, hơn mười tên ở bốn phía bị diệt sạch sẽ, cách đó không xa tu sĩ tam tông đỏ mắt xông tới. Một thân ảnh nhanh chóng vượt lên phóng tới chỗ Bạch Tiểu Thuần.

"Bạch Tiểu Thuần, để lại Thiên Mạch chi khí!" người tới là Hứa Tiểu Sơn. Ánh mắt hắn trở nên phức tạp nhưng vẫn phất tay như trước. Bốn phía vọng lại tiếng uỳnh uỳnh rầm rầm. Chín quan tài đá thật lớn hiện ra, phía trên có phong ấn chỉ có tu vi Trúc Cơ mới kích hoạt khai mở được. Tử khí trào ra ngoài. Hứa Tiểu Sơn đã Trúc cơ rồi. Quan tài đá thình lình mở ra, chín con Cương thi lông lá đen ngòm xuất hiện.

Con nào con nấy đều có khí tức Trúc Cơ!