Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 223: Lò đan bay đầy trời




Dịch: tu tại chợ - Nhóm dịchNhất Niệm phái

Bạch Tiểu Thuần có chút khẩn trương, thấy nổ lò lại có thể kinh tâm động phách như thế, trong lòng hắn thầm hô nguy hiểm thật...

"Vừa rồi nếu chậm một chút, lò đan mà phát nổ trong động, sự kinh khủng không phải đơn giản là sụp đổ động phủ mà e rằng luôn cái mạng nhỏ của ta cũng phải vứt đi. Nhất định là rất thảm rất thảm." Bạch Tiểu Thuần rụt đầu một cái, áy náy nhìn chăm chăm đám người đang nổi trận lôi đình ngoài xa, vội tranh thủ thời gian gia cố lại trận pháp bên ngoài động phủ của mình rồi lập tức xoay người chạy trốn vào động phủ.

Sau khi làm xong mọi chuẩn bị đón chờ người ta tìm đến tận cửa nhưng đợi cả ngày sau Bạch Tiểu Thuần phát hiện rõ ràng lại không ai đến tìm. Hắn hơi kinh ngạc, lại đợi, vẫn là không có người tìm đến.

"Quái lạ... Được rồi, thôi kệ, ta tiếp tục luyện dược vậy. Tại sao lò đan lại nổ ta?" Bạch Tiểu Thuần lúc lắc đầu, khoanh chân ngồi trong động phủ, chống cái cằm vắt suy nghĩ.

Bạch Tiểu Thuần không biết rằng sở dĩ không có người đến tìm chín là vì danh hiệu Dạ Ma của hắn đúng là hung danh hiển hách. Không phải là những người kia không muốn đến tìm mà là nghĩ tới một màn huyết kiếm đại sát tứ phương của Bạch Tiểu Thuần mà phải đã nghiến răng nhịn xuống.

Cũng còn một nguyên nhân khác. Tuy rằng lò đan kia bị nổ tung, thoạt nhìn khí thế mãnh liệt, biển lửa khắp nơi nhưng chân chính bị ảnh hưởng lại không nhiều...

Ba ngày sau, Bạch Tiểu Thuần vỗ mạnh đùi một cái.

"So với lúc trước luyện tam giai đan dược bị nổ lò đan thì nguyên nhân lúc này lại bất đồng. Đó là vì trong thời điểm tứ giai linh dược thành đan, nó đã hấp thu khí tức xung quanh vì thế gây nên bất ổn!"

"Không có liên quan gì đến Huyết hỏa thạch, mà là tan vỡ từ trong ra ngoài!" Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập, đầu tóc rối bù, hai mắt lóe lên vẻ tỉnh ngộ, liền nhanh chóng đứng dậy hất tay áo lên, xuất ra một lò đan mới, tiếp tục luyện chế.

Lần này đây, hắn không cần quá lâu, chẳng qua chỉ một ngày, khi thấy Linh dược sắp thành hình, hắn tập trung tinh thần toàn bộ chú ý làm tốt tất cả mọi chuẩn bị. Đột nhiên, trong nháy mắt lò đan bỗng đỏ thẫm, khe nứt lại xuất hiện, một luồng bạo phong hình thành từ bên trong tựa hồ đang bành trướng không ngừng khuếch tán ra. Lúc này, khí thế so với trước đó thậm chí còn kinh người hơn.

Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm, vội vã phất tay áo cuốn lấy lò đan, vận sức ném ra khỏi động, ném thẳng lên không trung. Lúc này đây, hắn còn không kịp lên tiếng nhắc nhở...

Lập tức, một tiếng nổ đinh tai nhức óc, ầm vang còn hơn cả thiên lôi chấn động, đột nhiên từ không trung bên trên Trung Phong truyền xuống. Lò đan tan nát, vỡ vụn thành mấy chục khối, bốc lửa màu tím, rơi xuống phía dưới...

Khi chạm đất, âm thanh lại nổ vang, dẫn đến vô số tiếng gào rú tức giận.

"Lại nữa rồi! Dạ Táng, ngươi muốn làm gì?"

"Dạ Táng, đây mà là luyện dược sao? Nếu ngươi muốn giết ta thì đến đây mà đánh!"

"Đây mà là luyện dược cái gì!"

Tiếng gào rú vang khắp. Có hơn mười tu sĩ đang lửa giận ngập trời nhưng sau khi nhìn qua nhân số của đám người mình thì cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi không dám đi gây sự với Bạch Tiểu Thuần.

Trong động phủ, Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, đợi sau nửa ngày, nhận thấy rõ ràng không có người nào đến, hắn lập tức cảm động, nặng nề trông nhìn phương xa.

"Tuy rằng các ngươi hiểu lý lẽ không đến tìm ta xả giận nhưng các ngươi yên tâm, ta cam đoan... Đây là lần cuối." Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn cảm thấy người ở đây thật quá tốt vì vậy lại quay đầu tiếp tục luyện dược.

Ba ngày sau...

"Chết tiệt! là chuyện gì xảy ra?" Bạch Tiểu Thuần có chút điên cuồng, lại quyết liệt ném đi lò đan.

Ầm!

Năm ngày sau... Bảy ngày sau... Mười ngày sau...

"Tại sao có thể như vậy!" Bạch Tiểu Thuần như bị điên, lúc này đây lại ném đi một lò đan lớn!

Ầm ầm ầm!

Trong mười ngày này, toàn bộ Trung Phong hoàn toàn điên cuồng. Cứ cách dăm ba ngày thì lò đan nổ một lần, vô số mảnh vỡ bốc lên hỏa diễm cứ như sao băng oanh tạc xuống khiến khắp nơi trên Trung Phong đều đầy hỏa diễm.

Từng cái động phủ mới xây bị ngọn lửa nuốt chửng khiến các tu sĩ phát ra tiếng gào thét thê lương đến cực hạn. Toàn bộ Trung Phong, không có một ngọn cỏ.

Động phủ của Thần Toán tử tuy không bị họa nhưng trong lúc hắn ra ngoài lại bị ngọn lửa oanh kích...

Sát ý của toàn bộ tu sĩ Trung Phong cộng dồn lại hiển nhiên đã ngập trời...

Thậm chí tại thượng khu của ngón tay mặc dù có đỡ chút ít nhưng cũng bị thiêu đốt như vậy. Ngoài ra, chỗ ở của một số cường giả Trúc Cơ trung kỳ, Hậu kỳ cũng bị như thế. Toàn bộ Trung Phong hoàn toàn náo cả lên.

"Dạ Táng, ngươi đúng là muốn chết!"

"Không giết Dạ Táng, thề không làm người!"

"Chết tiệt, tên Dạ Táng này thấy tiêu diệt Trung Phong chúng ta không thành nên bây giờ đi luyện đan. Đây rõ ràng là luyện chúng ta mà!"

Nhất là trong lần cuối cùng, cái lò đan to lớn kia lại không bị lập tức nổ tung tại không trung mà là rơi xuống đập vào một khe suối máu, sau đó nổ vang ngập trời, huyết thủy văng tung tóe, tiếng Tống Khuyết gào thét thảm thiết truyền khắp bốn phương. Toàn thân hắn lửa cháy, tóc tai, lông mi đều bốc cháy.

"Dạ Táng!!" Tống Khuyết rống lên thê thảm, hắn lao ra thẳng đến Bạch Tiểu Thuần động phủ. Cùng lúc đó, những người khác tại đây vì liên tục chịu áp lực bấy lâu, cũng gào thét theo Tống Khuyết, bộc phát toàn diện.

"Giết Dạ Táng!"

"Dạ Táng nếu không chết, sớm muộn gì chúng ta bị hắn đùa đến chết!"

"Trước là huyết khí, sau đến vụ bắt thỏ, bây giờ lại là nổ lò. Dạ Táng, ngươi chính là một thứ tai họa!"

"Ta muốn giết ngươi, lúc ngươi hút huyết khí động phủ của ta bị hủy, lúc ngươi bắt thỏ lại hủy, giờ này lại bị hủy nữa rồi!!"

Trung Phong chưa từng thấy chuyện đoàn kết như vậy, Trúc Cơ từ sơ kỳ đến hậu kỳ, gần như chín phần mười tu sĩ, toàn bộ dậy lên sát ý ngập trời ầm ầm thẳng đến động phủ Bạch Tiểu Thuần, ý muốn định đồng loạt ra tay, như sét đánh lôi đình, lập tức quyết hủy diệt cả người lẫn động phủ.

Nếu là làm thế, tông môn tuy có cấm đoán nhưng cũng vô dụng, bởi vì tông môn cũng không thể vì một người đã chết mà đi làm khó cả đám bọn hắn vốn gần như toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ của Trung Phong.

Bạch Tiểu Thuần khi phát hiện chuyện này thì tê cả da đầu. Hắn hôm nay dù là đã đến Trúc Cơ trung kỳ, tự nhận là có thể càn quét không ít người, nhưng thấy nhiều tu sĩ Trúc Cơ như vậy, Phàm Đạo Địa Mạch đều có, từ Sơ kỳ đến Hậu kỳ, cả đám đều đằng đằng sát khí, cũng có không ít người trọc lóc cả tóc lẫn lông mi. Nhất là Tống Khuyết, người đi đầu, lại càng là cả người một cọng lông cũng không có. Giờ phút này cả đám đang gào to như sấm, chen lấn xông đến.

"Các ngươi hãy nghe ta nói!" Bạch Tiểu Thuần bị hù đến trắng bệch mặt mũi, da đầu tê dại, hãi hùng khiếp vía, lập tức lui về phía sau, vội vã khuyên giải. Tuy nhiên thanh âm của hắn đã bị vô số tiếng gào rú nhấn chìm. Mắt thấy những người kia bay nhanh xông tới, từng người một bộc phát tu vi, một cỗ khí thế kinh thiên động địa từ trên người bọn họ nổi lên khiến cho bốn phía xung quanh như đã hóa thành sóng dữ, còn Bạch Tiểu Thuần thì như con thuyền cô độc chỉ lát nữa là phải bị quật chết.

Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên từ Tổ Phong truyền đến. Tiếng hừ lạnh này nghe như băng hàn nước lạnh, lập tức dung nhập vào tâm thần cuồng loạn của mọi người nơi đây khiến cho đông đảo các tu sĩ đang muốn đánh giết Bạch Tiểu Thuần, từng tên một tâm thần run lên bần bật.

Có thể khiến cho đám người trong chốc lát tĩnh táo trở lại, chỉ có Thái thượng trưởng lão hoặc lão tổ mới có thể làm được. Mà thanh âm vừa rồi kia, bất kể là từ ai, cũng đã làm mọi người run sợ.

Ngay khi đó, thân ảnh của đại trưởng lão Tống Quân Uyển xuất hiện ở phía trước Bạch Tiểu Thuần, nàng lạnh lùng nhìn đám người đang tiến đến, nhíu mày.

"Đã đủ rồi, Dạ Táng cũng không phải cố ý làm thế. Luyện đan khó tránh gặp chuyện ngoài ý muốn!" Nàng thốt lời, những tu sĩ Trúc Cơ kia đều yên lặng. Bọn hắn tuy kính sợ Đại trưởng lão nhưng mỗi tên đều là người kiệt ngạo, giờ phút này trong lòng không phục, trên mỗi ánh mắt lộ rõ vẻ hung tàn.

"Đây cũng là ý tứ của lão tổ." Tống Quân Uyển nhàn nhạt mở miệng, trong mắt lộ rõ hàn mang. Những tu sĩ Trúc Cơ trước mặt nàng khi nghe xong những lời này đều cảm thấy đắng chát, lặng lẽ thở dài. Cho dù là Tống Khuyết cũng chỉ có thể nén giận nghiến răng bỏ đi. Dù vậy trong nội tâm, bọn chúng lại càng hận Bạch Tiểu Thuần hơn.

"Hắn cũng không thể cứ luyện chế như vậy mãi. Tính kiên nhẫn của lão tổ cũng có hạn. Kéo dài về sau, nếu như hắn không thể luyện chế thành, kết quả của hắn nhất định rất thê thảm!" Đám người này, từng tên một trong lòng cười lạnh, đè xuống lửa giận, mong chờ cái ngày Dạ Táng bị tông môn trách phạt.

Cho đến khi đám người đã tản đi, Bạch Tiểu Thuần vẫn còn thấy sợ hãi, vỗ vỗ ngực.

"Những người này thật không kể đến đạo lý, ta là đang luyện dược cho tông môn a!" Bạch Tiểu Thuần liếc nhìn Tống Quân Uyển, vội vàng mở miệng.

Tống Quân Uyển xoay người nhìn Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt cổ quái, hồi lâu nàng lúc lắc đầu. Lúc trước, dù là thế nào, nàng cũng không thể nghĩ tới đối phương luyện dược lại có thể khủng bố đến vậy...

"Dạ Táng... Ngươi nhất định phải luyện ra đan dược làm hài lòng lão tổ." Nàng chần chừ rồi nhắc nhở, ý tứ thâm trường. Sau khi liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần thật sâu thì quay người rời đi.

Nàng không cách nào nói lời quá rõ, chỉ hy vọng rằng Dạ Táng có thể tự hiểu. Cao tầng của Huyết Khê Tông đa phần chỉ là nhìn kết quả, không xem quá trình. Nếu cuối cùng, Dạ Táng có thể luyện ra đan dược làm cho lão tổ thoả mãn thì mọi chuyện trong quá trình này, miễn là không xúc phạm điều mấu chốt, tông môn cũng sẽ không để trong lòng, thậm chí còn công khai che chở.

Nhưng nếu... Đến cuối cùng, đan dược mà hắn luyện ra không làm cho các lão tổ thoả mãn, hắn chính là phế vật, Huyết Khê Tông sẽ gom các sự tình về để tính sổ một lượt, số lượng quyết không ít.

Đơn giản mà nói, nếu ngươi là người hữu dụng, ngươi càng có ích thì càng có thể hoành hành tại tông môn!

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên. Đạo lý này, hiển nhiên hắn hiểu, từ khi ở Thi Phong dưỡng thi, hắn đã hiểu quy tắc của Huyết Khê Tông...

"Chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình. Đây thật là một tông môn tốt a." Bạch Tiểu Thuần cảm khái, ho nhẹ một tiếng rồi xoay người trở lại động phủ, tiếp tục luyện dược.

Cùng lúc đó trên Tổ Phong, ngồi trong một tòa đình các, Tống gia lão tổ thu hồi ánh nhìn đang hướng về Trung Phong, mỉm cười. Bên cạnh hắn có hai vị thái thượng trưởng lão đang bồi tiếp, giờ phút này cả hai cũng đều nở nụ cười.

"Dạ Táng luyện dược như thế có phải hơi thái quá hay không?" Một vị thái thượng trưởng lão lắc đầu nói.

"Đây mới chính là đệ tử Huyết Khê Tông chúng ta. Ngay như luyện dược cũng không giống người thường. Xem ra chính là người thuộc ma đạo của thế hệ này. Người khác luyện dược đều giống như nước lạnh, còn hắn luyện dược thì như thiên lôi cuồn cuộn, khí thế động trời!" Vị thái thượng trưởng lão khác cười trêu chọc.

---

Xin đón đọc chương tiếp theo vào 2 giờ chiều hôm nay.