Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 228: Xin hỏi... Ngươi cũng là tiên thảo sao?




Dịch giả: Lưu Kim Bưu

Chuyện tình quỷ dị thế này, rất nhanh đã lan rộng ra toàn bộ Thi Phong. Từng tên tu sĩ của Thi Phong đi ra khỏi động phủ, trong bọn họ, có kẻ thì thần sắc nghiêm nghị, có kẻ thì lại gào rú, còn có kẻ lại vui đến phát cuồng, hơn nữa còn có một số tên hoa chân múa tay, ngửa mặt lên trời cười to.

"Không được nhúc nhích, nếu cử động, ta liền tiêu diệt ngươi!" Một tên tu sĩ rống to, thần sắc vặn vẹo, chỉ vào một cây đại thụ, không ngừng gào rú.

"Ha ha, cuối cùng ta cũng Kết Đan rồi, từ nay về sau, ta chính là Thái Thượng Trưởng Lão!" Ở đằng xa, một tên tu sĩ tóc tai bù xù, lúc này đang ngửa mặt lên trời cười to.

Còn có một tu sĩ, toàn thân mang đến một loại cảm giác cứng rắn cho người khác. Hắn đang đứng không nhúc nhích trước mặt Luyện Thi của mình, trong miệng phát ra từng trận gào rú, dường như trong mắt hắn, bản thân đã trở thành Luyện Thi, mà Luyện Thi của hắn thì lại trở thành chủ nhân rồi.

Những màn quái dị như vậy, có thể tùy ý thấy được ở khắp nơi. Một số tu sĩ vẫn còn bình thường, lúc này đang nhao nhao biến sắc, vẻ mặt hoảng sợ, nhìn thấy tất cả mọi việc xung quanh, người nào cũng run run mái đầu.

"Chuyện gì đang xảy ra! !"

"Trời ạ, bọn hắn đều bị làm sao vậy! !"

"Chết tiệt, xảy ra chuyện gì!" Những tu sĩ bình thường này, từng người đều cảm thấy mình sắp điên rồi. Trong sự hoảng sợ đó, từng màn đang diễn ra ở bốn phía khiến cho bọn họ, từng người một, bất tri bất giác... cũng đã xuất hiện thần sắc mờ mịt.

Hứa Tiểu Sơn cũng ở trong đám người, gã cảm thấy tất cả mọi việc trước mắt đều quá kinh khủng. Lúc này gã chạy vội, rất nhanh đã đi đến phía trước một tảng đá lớn. Mang theo thần sắc hoảng sợ, gã cúi đầu nói với tảng đá này.

"Ngươi có thấy không, chỗ chúng ta xảy ra chuyện lớn rồi, tất cả đệ tử đều đã bị mê hoặc. Không được, chúng ta phải đi báo cho Đại trưởng lão."

"Ồ, tại sao ngươi không nói chuyện?" Hứa Tiểu Sơn hơi sửng sốt, hung tợn nhìn về phía tảng đá lớn kia.

"Ngươi... Ngươi cũng gặp ảo giác rồi hả? !" Hứa Tiểu Sơn mang theo thần sắc bi ai, thân thể lướt bay ra, khi đi đến trước mặt một cỗ Luyện Thi, bỗng nhiên thân thể gã lại run lên.

"Lão tổ! ! Lão tổ ! Ngài đã tới, nơi đây xảy ra chuyện lớn, tất cả mọi người đều gặp ảo giác rồi!"

Trong lúc Hứa Tiểu Sơn không ngừng kinh hô, thì cách đó không xa, lại có một tên tu sĩ Thi Phong, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, gã đang nhìn bốn phía xung quanh một cách khinh miệt và ngạo nghễ.

"Huyết Khê Tông nhỏ bé mà cũng dám đấu với Bạch Tiểu Thuần ta ư? Nói cho các ngươi biết, ta chính là Bạch Tiểu Thuần, Thiên Đạo Trúc Cơ - Bạch Tiểu Thuần!" Tiếng cười của tên tu sĩ này mang theo vẻ ngông cuồng. Hắn đi vào giữa đám đông, liên tục nói với tất cả mọi người, mình chính là Bạch Tiểu Thuần...

Toàn bộ Thi Phong thực sự đã đại loạn rồi. Thi Phong Đại trưởng lão cùng mấy vị Huyết Sắc trưởng lão, từng người một biến sắc, lúc này đều chạy hết ra, sau khi nhìn thấy một màn như vậy, liền đồng loạt hít vào khẩu khí.

"Chuyện gì đang xảy ra! !"

Lúc mà Đại trưởng lão đột ngột vận chuyển tu vi toàn thân, thì ở trên trời, Thi Phong Huyết Tử cũng xuất hiện, ngơ ngác nhìn màn lộn xộn này, gã chỉ cảm thấy trong ù ù trong đầu.

"Gây ảo giác! !" Trong mắt gã lộ ra vẻ không thể tưởng nổi. Ngay tại lúc gã đang lẩm bẩm, thì bước chân của mấy vị Huyết Sắc trưởng lão cũng đều ngừng lại, thần sắc trở nên mờ mịt.

Một vị Huyết Sắc trưởng lão ôm đầu, òa khóc, còn có một vị lại ngồi xổm người xuống, hai tay để ở trên lỗ tai, nhìn khắp mọi nơi, không ngừng mà nhảy về phía trước, phảng phất như một con thỏ...

Còn có cả một vị chạy ra ngoài, đi đến cửa ra vào của một động phủ. Sau khi thấy được một thanh niên đang tự chôn nửa cơ thể mình, lão lập tức liền đi tới gần rồi ngồi xổm xuống, không hề nhúc nhích, thần sắc nghiêm nghị.

Tất cả những chuyện này đã làm da đầu của Huyết Tử và Đại trưởng lão phải run lên. Bọn họ đột ngột nhìn đến chỗ luyện đan của Bạch Tiểu Thuần, lộ ra vẻ rung động.

"Chẳng lẽ nguyên nhân là do Dạ Táng luyện dược! !"

"Cho dù là luyện dược, cũng không kinh người đến mức như vậy chứ! !" Thi Phong Đại trưởng lão hít vào khẩu khí. Lão vừa nói được một nửa, bỗng nhiên thần sắc lại lộ ra chút mờ mịt, lão gầm nhẹ một tiếng, cả người bay lên, thỉnh thoảng lại trùng kích về phía mặt đất, khi thì tóm lấy một tu sĩ, lúc đó lão phát ra những tiếng kêu kì quái, rồi lại ném đi một cách hung tợn.

Dường như lão cảm thấy mình đã trở thành một con Lão Ưng. Lúc này lão đang rong ruổi trên bầu trời, ánh mắt sắc lẹm nhìn từng tên tu sĩ ở phia dưới, không ngừng mà lao xuống.

Da đầu của Huyết tử như muốn nổ tung, thân thể gã bay vọt lên, không dám tới gần Thi Phong, trong mắt lộ ra sự sợ hãi và rung động.

"Tại sao có thể như vậy! ! !"

Giờ khắc này, những người chú ý đến Thi Phong nhất, chính là tu sĩ của Trung phong. Bọn họ là những người đầu tiên phát hiện ra Thi Phong có biến, từng người một bay lên rồi trông từ phía xa. Sau khi thấy được những hình ảnh quỷ dị kia, tất cả mọi người đều hít vào khẩu khí, đồng loạt lùi ra đằng sau, không dám tới gần chút nào.

"Ôn Ma rốt cuộc đã bạo phát!"

"Quá kinh khủng, bọn họ đang làm sao vậy, chẳng lẽ là gặp ảo giác! !"

"Loại gây ảo giác này, hẳn là có thể kích phát dục vọng nào đó từ đáy lòng..."

"Trời ạ, tên kia lại nói mình là Bạch Tiểu Thuần, dục vọng trong đáy lòng của hắn là cái gì? Trở thành Bạch Tiểu Thuần ư?"

Tống Khuyết cũng bay ra, khi nhìn qua Thi Phong, gã liền hít vào khẩu khí, sắc mặt biến hóa. Gã liếc mắt đã thấy được Hứa Tiểu Sơn, lúc này Hứa Tiểu Sơn đang ở trên Thi Phong, với vẻ mặt cung kính, hắn quỳ gối ở trước mặt một cỗ Luyện Thi, hô to là Lão Tổ. Sau đó rất nhanh, Hứa Tiểu Sơn lại đi đến một nơi trống trải, hắn ngã phịch xuống, liền bất động rồi.

Chẳng những là đệ tử Trung phong cảm thấy quỷ dị, ngay cả tu sĩ Vô Danh Phong và Thiếu Trạch Phong rất nhanh cũng đã nhận ra sự không thích hợp, bọn họ liền nhao nhao xuất hiện, sau khi chứng kiến một màn của Thi Phong, tất cả đều hít vào khẩu khí.

"Người ở Thi Phong điên rồi... Đó là ai, lại đang đùa giỡn Luyện thi của chính mình! !"

"Đó không phải là Thi Phong Đại trưởng lão ư? Sao mà lão lại hót như chim thế, chẳng lẽ lão tự coi mình là Lão Ưng? Trời ạ, lão lại còn lao xuống rồi tóm lấy một vị Huyết Sắc trưởng lão, ồ, vẫn chưa bắt được!"

"Vị Huyết Sắc trưởng lão kia, chẳng lẽ lại thấy mình là thỏ?"

"Cái tên tự chôn nửa cơ thể mình kia, hắn đang làm cái gì vậy? Bên cạnh hắn còn có một vị Huyết Sắc trưởng lão ngồi im không nhúc nhích nữa chứ!"

Khi mà tất cả đệ tử của ba Phong khác đều trợn mắt há mồm, thì lúc này, Tống Quân Uyển cũng xuất hiện trên không trung, vừa nhìn đến Thi Phong, nàng liền hít vào khẩu khí.

Giờ khắc này, rất nhiều tu sĩ của Trung phong cũng nổi lên những suy nghĩ cực kì phức tạp đối với Dạ Táng. Bọn họ cảm thấy Dạ Táng vẫn còn tốt với Trung phong lắm, ít nhất thì cũng chỉ là nổ lò đan, chỉ là tiêu chảy, mà không phải chuyện khủng bố như ở Thi Phong...

Trái lại, Thi Phong Huyết Tử khóc không ra nước mắt, gã ngơ ngác nhìn tất cả mọi thứ này, cả người cũng muốn điên rồi.

Những người ở đây đều rung động, thậm chí khi Tổ Phong phát hiện ra, thì bên trên Thi Phong, tên thanh niên tu sĩ tự chôn nửa người kia, hai tay vẫn luôn chập chờn. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua vị Huyết Sắc trưởng lão đang ngồi bất động bên người, hơi chần chừ một chút, hắn mở miệng hỏi.

"Xin hỏi... Ngươi cũng là tiên thảo sao?" Thanh niên này thật sự quá tò mò rồi, hắn chú ý đối phương đã lâu, nhưng phân biệt nửa ngày cũng không nhận ra, lúc này hắn đang vô cùng khó hiểu.

"Ngươi sai rồi, ta là một quả trứng Tiên Điểu*!" Vị Huyết Sắc trưởng lão kia nghe thấy vậy, với vẻ mặt bình tĩnh, lão liền trả lời lạnh nhạt.

(*chim tiên)

Thời điểm khắp Thi Phong đang đại loạn, thì bên trong cung điện dưới lòng đất, Bạch Tiểu Thuần gầm nhẹ một tiếng, toàn thân cỗ Lục Mao Cương của hắn run lên, liền xuất hiện hai viên đan dược ở vị trí đan điền!

Một viên lớn và một viên nhỏ, tất cả đều là Nghịch Huyết Dưỡng Thi Đan, nhưng chỉ là Tử đan.

Với thần sắc phấn khởi, tay phải Bạch Tiểu Thuần bấm niệm pháp quyết, chỉ một cái, lập tức Tử đan bay ra, trực tiếp được hắn thu vào trong một bình thuốc. Sau khi nhìn kỹ, Bạch Tiểu Thuần có chút kích động.

"Đã thành!" Đối với việc bản thân có thể luyện chế ra đan dược như vậy, Bạch Tiểu Thuần rất có cảm giác tự hào. Sau khi thu lại Lục Mao Cương, lúc này hắn liền mở cửa cung điện, đi ra ngoài.

Vừa đi khỏi động phủ, việc đầu tiên của Bạch Tiểu Thuần là nhìn quanh bốn phía. Hắn nghe thấy bên ngoài rất ầm ĩ, nhưng lại thấy người nào ở bên ngoài động phủ, vì vậy liền yên lòng.

"Xem ra, đám hắc khí kia cũng không có gì." Trên đường, Bạch Tiểu Thuần vừa đi vừa cảm khái. Bỗng nhiên bước chân của hắn ngừng lại, hắn thấy một vị Huyết Sắc trưởng lão ở đằng xa, đang nhảy nhót ở trước mặt mình.

Bạch Tiểu Thuần hơi ngẩn ra, hắn cảm thấy dường như xuất hiện ảo giác. Sau khi dụi mắt, hắn liền hãi hùng khiếp vía mà tiến về phía trước, dần dần, hắn thấy được một tên tu sĩ Trúc Cơ, đang cuồng tiếu mà oanh kích một cây đại thụ, lại thấy được một thanh niên đang đi bằng hai tay...

Thậm chí hắn còn thấy một tu sĩ lạ lẫm, tên này cười kiêu ngạo rồi tự xưng là Bạch Tiểu Thuần, gã đang chắp tay sau lưng đi tới đi lui. Sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, kẻ này lại trừng mắt một cái.

"Biết ta không? Ta là Bạch Tiểu Thuần!"

Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt, cảm thấy da đầu mình tê dại. Thời gian dần trôi qua, hắn thấy tất cả đệ tử Thi Phong, thấy từng bóng người quỷ dị.

"Bọn hắn bị làm sao vậy...Điên hết rồi." Bạch Tiểu Thuần cảm thấy quá kinh khủng. Khi hắn đang muốn tranh thủ thời gian rời đi, thì lại thấy Hứa Tiểu Sơn ở phía trước, gã đang nằm yên bất động ở nơi đó.

Đối với Hứa Tiểu Sơn, Bạch Tiểu Thuần vẫn coi là bằng hữu, vì vậy hắn liền chạy nhanh qua, nhưng khi đến gần Hứa Tiểu Sơn, hắn vừa muốn nhìn thử, Hứa Tiểu Sơn bỗng nhiên lại mở mắt ra.

"Đừng có lay ta, mọi người ở Thi Phong điên rồi, cả đám đều gặp ảo giác. Lúc nãy ta lại đi nói chuyện với một tảng đá lớn, lại còn nhìn nhầm một cỗ Luyện Thi thành Lão Tổ!"

"Cũng may tư chất của Hứa Tiểu Sơn ta không tầm thường, bảo vật rất nhiều, cho nên mới khôi phục lại được."

"Ngươi không điên? !" Bạch Tiểu Thuần lập tức kinh hỉ.

"Ngươi hãy mau rời khỏi đây, không cần phải quan tâm đến ta, ta hoài nghi rằng tất cả mọi chuyện này, đều có liên quan với con Lão Ưng trên bầu trời kia. Ta muốn kéo nó xuống, tiêu diệt nó, tất cả liền tốt rồi." Trong lúc Hứa Tiểu Sơn nói nhỏ, thì đôi mắt sắc bén của gã cũng nhìn chằm chằm lên bầu trời.

Theo bản năng, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, hắn chỉ cảm thấy “ù ù” trong đầu. Hắn thấy Thi Phong Đại trưởng lão lúc này đang dang rộng hai tay, bay tới bay lui trên bầu trời, thỉnh thoảng phát ra tiếng gào rú...

Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, nhìn quanh bốn phía. Khi mà hắn đang mờ mịt, thì mọi người bên ngoài Thi Phong cũng đã nhìn thấy bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần, đôi mắt của mọi người đều co rụt lại.

Nhất là Thi Phong Huyết Tử, ánh mắt gã lộ ra sát khí ngập trời, rống to dữ dội.

"Dạ Táng! !" Thi Phong Huyết Tử rống lên rung trời, lúc này huyết quang khuếch tán khắp người, gã hóa thành một luồng cầu vồng, phóng thẳng đến Bạch Tiểu Thuần, tốc độ của gã cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần không đến năm mươi trượng.

Bạch Tiểu Thuần thầm cả kinh, khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng của Thi Phong Huyết Tử, trong lòng liền kinh hoàng. Lúc mà hắn đang muốn bỏ chạy, thì bỗng nhiên, Hứa Tiểu Sơn trên mặt đất lại ngửa mặt lên trời cười to, hai mắt gã sáng lên, cơ thể nhảy bật lên một cái.

"Không kéo Lão Ưng xuống được, nhưng kéo đến một con Huyết kê*, coi như cũng đáng giá!"

(*Gà máu)