Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 323: Huyết Khê tề tựu




Dịch giả: Tiểu Băng

Mọi người trở về, có thiên nhân thú cốt, Thông thiên chiến thuyền cũng nhanh chóng hoàn thành!

Tổng cộng có ba chiếc thông thiên chiến thuyền, khác nhau, lớn nhất chừng mười vạn trượng, hừng hực khí thế, dù đặt ở đâu cũng sừng sững như một ngọn núi lớn!

Khí tức của chiến thuyền còn mạnh hơn cả Nguyên Anh lão tổ, lên tới cấp thiên nhân!

Trên Nguyên Anh, chính là thiên nhân cảnh, lấy xương của thiên nhân cảnh hung thú chế tạo chiến thuyền, dù không phát ra được thiên nhân chi uy thật sự, nhưng cũng đã đủ để chấn nhiếp bốn phương, khiến một đường đi ngược Thông Thiên Hà trở nên cực kì an toàn..

Một chiếc chiến thuyền to mười vạn trượng, đủ chứa tất cả tu sĩ xuất chiến của Linh Khê Tông!

Chiếc chiến thuyền thứ hai dù nhỏ hơn một chút, chừng bảy vạn trượng, chế tạo chuyên cho Huyền Khê Tông, chiếc thứ ba chỉ có ba vạn trượng, ba chiếc chất liệu hoàn toàn giống nhau, có khí tức thiên nhân, đối với Đan Khê Tông, chỉ một chiếc này đã đủ chứa tất cả mọi người.

Còn Huyết Khê Tông... lúc thương nghị ở Hùng Thành, Huyết Khê Nhất Mạch không yêu cầu Linh Khê chế tạo thông thiên thuyền, hình như họ đã có cách riêng.

Ba chiếc chiến thuyền xuất hiện, mọi người đều hiểu, trận chiến quan trọng đã tới!

Bạch Tiểu Thuần không muốn ai phải chết, nhưng hắn không phải là Thánh Nhân, hắn chỉ quan tâm được những người thân và bằng hữu, không thể quản được tất cả mọi người!

Nửa tháng sau, Linh Khê Tông rung chuông, tất cả tu sĩ Linh Khê Nhất Mạch có tên xuất hiện trong danh sách xuất chiến, đều lên thuyền!

Tất cả chí bảo, bảo bối đều lấy ra hết, đưa vào trong thuyền, cả cỗ quan tài Chân Linh cũng được các lão tổ cẩn thận đưa lên!

"Ngay cả Chân Linh cũng mời theo..." Bạch Tiểu Thuần hít sâu, trận chiến này, Linh Khê Nhất Mạch quả thực đã dùng toàn lực!

Sau ba ngày, cả Linh Khê Tông đã trở nên gần như trống rỗng, chỉ còn một ít đệ tử ngoại môn ở lại để trông coi sơn môn, và mở luôn đại trận phòng vệ.

Bạch Tiểu Thuần đứng trên thuyền, nhìn về sơn môn Linh Khê. Một tiếng nổ vang, chiếc thuyền biến mất.

Khi hiện ra, đã ở bên ngoài Lạc Trần sơn mạch, đây đã là p hạm vi truyền tống cực hạn, đi thêm tiếp nữa, là đã vào địa phận của Huyết Khê Nhất Mạch. Người của Huyết Khê tông đã đứng chờ sẵn, đi tới bái kiến.

Được đệ tử Huyết Khê Tông dẫn đường, thông thiên chiến thuyền bay thẳng về phía sơn môn Huyết Khê Tông.

Chưa tới ba canh giờ, đã nhìn thấy Thông Thiên Hà xa xa, và bàn tay to lớn của Huyết Tổ thò lên, tạo thành ngọn núi!

Tu sĩ Linh Khê Nhất Mạch đa số đều chưa bao giờ nhìn thấy sơn môn của Huyết Khê Tông, nay được tận mắt nhìn thấy, ai cũng trầm trồ.

"Đó là một cái... bàn tay!!"

"Trời, là một bàn tay từ dưới Thông Thiên Hà thò lên, chỉ là một bàn tay, mà thành năm ngọn núi, cơ thể người này, không biết khổng lồ tới cỡ nào..."

"Đây là Huyết Khê Tông à..."

Người của Huyết Khê Tông nhìn thấy thông thiên chiến thuyền, đều kinh hãi.

"Là thuyền làm từ cốt của Thiên nhân thú!"

"Linh Khê Nhất Mạch... giấu kĩ thật, trong tứ đại mạch, Linh Khê đúng là kẻ giấu giếm ghê gớm nhất!"

Thông thiên chiến thuyền hạ xuống Thông Thiên Hà, nước sông vàng văng tóe khắp nơi, mọi người hồi hộp, nhìn chiến thuyền lơ lửng trên Thông Thiên Hà!

Không bị ăn mòn, không bị hư hại, có uy áp thiên nhân từ thân thuyền tỏa ra, hung linh trong nước cũng tránh ra xa...

Ai nấy hò reo hoan hô vang dội, Huyền Khê Tông Xích Hồn lão tổ bất mãn hừ một tiếng.

"Hàn Tông, tài liệu chúng ta đưa, đủ để chế ít nhất năm cái thông thiên chiến thuyền kia!"

"Xích Hồn, đừng mất kiên nhẫn thế, Huyền Khê các ngươi với Đan Khê, Hàn mỗ đã chuẩn bị cho này." Lão tổ đời đầu tiên của Linh Khê Tông cười ha ha, phất tay, chiếc chiến thuyền thứ hai xuất hiện, sau đó là chiếc thứ ba.

Xích Hồn lão tổ gật gù, nhìn chiến thuyền, mắt nóng lên, giá trị của thiên nhân thú cốt còn vượt xa giá trị đống tài liệu họ đưa ra.

Mấy lão tổ Đan Khê Tông nhìn chiến thuyền ba vạn trượng, cũng thấy đủ thỏa mãn, vì trong tứ đại mạch tông, Đan Khê yếu nhất.

Bạch Tiểu Thuần nhìn mọi người, trong lòng thỏa mãn, và tự đắc.

"Tứ đại tông, nhờ ta hỗ trợ, đã hoàn toàn thống nhất... cái tên Nghịch Hà Tông, tuy chỉ bình thường, nhưng cũng là do ta đặt a!" Bạch Tiểu Thuần rất tự hào, hít sâu, thình lình nhìn thấy Tống Quân Uyển.

Tống Quân Uyển mỉm cười nhìn hắn, Bạch Tiểu Thuần đang định giơ tay lên chào lại, thì cánh tay đã bị siết chặt. Hầu tiểu muội giữ chặt cánh tay hắn, trừng mắt nhìn Tống Quân Uyển, sau đó vui vẻ chỉ lên trời.

"Tiểu Thuần ca ca nhìn kìa, Diên Vĩ điểu..."

Bạch Tiểu Thuần vô thức ngẩng đầu, nhìn mấy con chim trên trời, người run run...

Trần Mạn Dao đứng sau lưng lão tổ Đan Khê nhìn chiến thuyền, cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt cô hơi biến đổi, định xoay mắt đi, bỗng tóc gáy dựng thẳng lên, có một ánh mắt từ trên chiến thuyền của Linh Khê quét thẳng vào cô!

Ánh mắt đó không phải của Bạch Tiểu Thuần, mà của một cô gái rất xinh đẹp đứng trong đội ngũ đệ tử của Linh Khê.

Cô gái đó mặc áo xanh, gương mặt không thể hiện cảm xúc, đang như cười như không nhìn Trần Mạn Dao.

Cái nhìn này làm cả người Trần Mạn Dao lạnh toát, lạnh từ trong ra ngoài, sợ hãi một cách vô thức, cô vội cúi đầu xuống, cả người run rẩy.

"Cô gái đó là ai... Ánh mắt đó, sao mà đáng sợ!"