Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 367: Nhân Sơn Quyết!




Dịch giả: Tiểu Băng

Đốm sáng của Nghịch Hà Tông đã biến thành cột sáng, sáng rực rỡ tới chói mắt, đốm sáng của ba tông kia so với nó chỉ là đom đóm so với ánh trăng, đã hoàn toàn bị nghiền ép cho lu mờ!

"Đây... Đây là sao thế? "

"Truyền Thừa chi địa ấn ký, chẳng lẽ đều bị một mình Nghịch Hà Tông lấy hết?"

"Không thể nào!!"

"Lần trước Đạo Hà Viện xếp hạng nhất cũng đâu có sáng tới mức này, cái này… là đại biểu cho bao nhiêu ấn ký?" Tam tông Nguyên Anh hoảng sợ, lão giả tóc đỏ của Tinh Hà Viện run rẩy, hít thở dồn dập, lão cảm thấy lão đang nhìn thấy hư ảo, không phải là thật.

"Có phải đốm sáng này bị sự cố hay không..." Lão giả tóc đỏ thì thào, mấy người Nguyên Anh chân nhân Cực Hà Viện thì đầy lo lắng.

Lần phân chia thứ tự tài nguyên lần này không có ý nghĩa mấy với Cực Hà Viện họ, vì Tinh Hà Viện đã hứa hẹn với họ, nên họ mới đồng ý cho xảy ra, nhưng nếu cứ để tình trạng này tiếp tục, phần phân phối họ sẽ lấy được cũng sẽ bị suy giảm cực nhiều, được không đủ bù mất.

Quá lo lắng, khiến họ đâm ra nổi giận với Tinh Hà Viện.

Đạo Hà Viện cũng không khá hơn, các nguyên anh của Đạo Hà Viện đều run người, mắt lộ ra tuyệt vọng, nếu lần này thu hoạch của họ kém nhiều so với lần trước, vậy việc tham dự kế hoạch này của Tinh Hà Viện đã mang tới tổn thất không thể chấp nhận được cho họ.

Thiên nhân lão tổ của tông môn sẽ không tha cho họ.

"Không thể nào, nhất định là có sự cố ở chỗ nào đó..." tu sĩ nguyên anh Tinh Hà Viện run rẩy, cố gắng an ủi mọi người.

Tất cả Nguyên Anh chân nhân đều không chớp mắt nhìn vào đốm sáng của Nghịch Hà Tông, và đốm sáng ấy, vẫn tiếp tục không ngừng sáng với một tốc độ kinh người.

Trong khi đó, đốm sáng của ba tông còn lại lại không hề thay đổi, ba người Hàn Tông há hốc mồm, không còn suy nghĩ gì được.

Không ai hiểu được chuyện gì đang xảy ra bên trong kia.

"Bạch Tiểu Thuần... Ở trong đó… đã làm cái gì thế?!?" Xích Hồn thì thào, Phong Thần Tử và Hàn Tông hai mặt nhìn nhau.

Trong Truyền Thừa chi địa, đệ tử tam tông không còn tinh thần nào mà gào thét, ai nấy trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần dưới cái mai rùa đang không ngừng tiếp tục đi về phía trước, đã tới gần sát chân Ấn Ký sơn.

Họ đều đã sinh ra lòng tuyệt vọng...

Từ trước tới nay, bao nhiêu lần Truyền Thừa chi địa mở ra, chưa từng có Kết Đan tu sĩ bước vào được tới chân núi, nên không ai biết dưới chân núi là nguy hiểm kiểu gì, càng không biết nếu có người tiến vào, sẽ có chuyện gì xảy ra.

Nhưng hôm nay, họ đã hiểu, cái tên Bạch Tiểu Thuần vô sỉ khốn kiếp kia với trò ăn gian trời đánh, đang sắp sửa mở ra một kì tích.

"Không công bằng..."

"Sao ở đây mà cũng ăn gian được!! "

"Ông trời ơi, hãy mở mắt ra, đánh chết tên khốn Bạch Tiểu Thuần kia đi!!" Tu sĩ tam tông khóc không ra nước mắt, Bạch Tiểu Thuần cuối cùng đã đi hết khu vực năm ngàn trượng, đã đến chân Ấn Ký Sơn!

Bò qua nơi đây, Bạch Tiểu Thuần hơi khựng lại, hắn cảm thấy hình như mình vừa mới đi xuyên qua một màn nước, không khỏi cẩn thận he hé mai rùa, cảm nhận xung quanh, phát hiện nơi đây không còn có Lôi Đình, không có cuồng phong, không còn có bất kỳ thuật pháp gì.

"Ồ?" Bạch Tiểu Thuần cảm thấy kỳ quái, vội lùi lại mấy trượng, bị lôi đình cuồng bạo đánh vào, sau đó lại tiến lên mấy trượng, phát hiện cấm chế công kích đã hoàn toàn biến mất.

Bạch Tiểu Thuần tới tới lui lui thử mấy lần, rốt cuộc xác định, trong phạm vi ba trượng quanh chân núi này, không hề có sức mạnh cấm chế.

Hắn phấn chấn đẩy Quy Văn nồi ra, đứng thẳng dậy, cơ thể lại cao to trở lại như thường, tay chắp sau lưng, hất tay áo nhỏ, hất cằm miệt thị nhìn tu sĩ tam tông nơi xa.

"Hừ hừ, dám đấu với ta, các ngươi ai dám tới đây, quyết chiến với Bạch Tiểu Thuần ta?!"

Tu sĩ tam tông im lặng, nếu ánh mắt có thể giết người, thì lúc này cơ thể Bạch Tiểu Thuần đã bị chém thành bột...

Thấy không ai trả lời, Bạch Tiểu Thuần thở dài, làm ra dáng vẻ cao thủ cô đơn lạnh lẽo, quay người lại nhìn lên Ấn Ký sơn, ngọn núi này rất lớn, Bạch Tiểu Thuần đứng ở chân núi, mà không hề nhìn thấy đỉnh núi.

"Không biết chạm vào một cái thì sao nhỉ..." Bạch Tiểu Thuần nghĩ nghĩ, cảm thấy có lẽ sẽ không có gì nguy hiểm, nên rón rén giơ tay lên, chạm nhẹ một cái vào Ấn Ký sơn, sau đó vội vã lùi về.

Ấn Ký sơn không hề có phản ứng gì, Bạch Tiểu Thuần thở phào, tu sĩ tam tông mở to mắt, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần...

"Không có gì, ta đây yên tâm." Bạch Tiểu Thuần thì thầm, chống bàn tay lên Ấn Ký sơn, đang định khoác lác mấy câu.

Nhưng ngay khi bàn tay hắn áp vào Ấn Ký sơn, từ Ấn Ký Sơn bỗng vang lên một tiếng vang mạnh mẽ.

Cả trời đất đều rung chuyển, mười cái ấn kí còn sót lại trên Ấn Ký Sơn đều rực sáng, bay ra!

Mười cái ấn kí điên cuồng bay vòng quanh, hào quanh rực rỡ.

Bạch Tiểu Thuần hết hồn, định thu tay lại, thì mười cái ấn kí đã bay thẳng tới chỗ hắn.

Bạch Tiểu Thuần không né kịp, những ấn kí này bay quá nhanh, hắn như biến thành thỏi nam châm, chúng đâm thẳng vào người hắn, tạo nên những tiếng nổ nho nhỏ, chúng chui vào trong người hắn, cùng với những ấn kí hắn đã lấy được trước nó, dung hợp lại với nhau.

Trong đầu Bạch Tiểu Thuần bỗng vang lên một đoạn khẩu quyết, một phương pháp thần thông không trọn vẹn!

Những tu sĩ tam tông đã lấy được ấn kí đều run lên, kêu lên đau đớn, cơ thể vặn vẹo, làn da phập phồng cuồn cuộn, ấn kí đã chui vào trong người họ giờ đều bay ra.

"Sao lại như thế?!"

"Không, ấn ký của ta!!"

Mặc ai kinh hô, những ấn kí đều bay về phía Bạch Tiểu Thuần, chui vào trong người hắn, khiến số lượng ấn kí trong người hắn hợp đủ một trăm phần!

Một trăm cái ấn kí hòa vào nhau, hóa thành một!

Thần thông không trọn vẹn giờ đã thành trọn vẹn!

"Nhân Sơn Quyết!" Đầu Bạch Tiểu Thuần nổ vang, một phương pháp thần thông khắc sâu vào trong óc, Bạch Tiểu Thuần cảm thụ được, thần thông này vô cùng kinh người!

"Người và núi hòa hợp thành sơn nhân, người đang đứng trước núi, được gọi là tiên!"

Một giọng nói thì thầm bên tai Bạch Tiểu Thuần, thanh âm này lúc bắt đầu còn yếu ớt, nhưng đến những chữ cuối thì trở nên mạnh mẽ, nhất là chữ tiên cuối cùng, như muốn xé mở cả trời đất!

Cùng lúc đó, bên ngoài Truyền Thừa chi địa, vệt sáng của Nghịch Hà Tông đã biến thành cột sáng rực rỡ, sau cùng, trở thành một làn cầu vồng!

Cầu vồng này sáng tới chói mắt, hư không xung quanh rung rinh chấn động, cầu vồng dài không biết nối tới nơi đâu, khiến tam tông Nguyên Anh tu sĩ đều kinh hãi.

Đồngthời, đốm sáng của ba tông Đạo Hà Viện, Cực Hà Viện, Tinh Hà Viện đều tắt lịm, rõ là cầu vồng của Nghịch Hà Tông quật khởi, đã nuốt hết tất cả hào quang của ba tông còn lại!

"Không thể nào!"

"Có sự cố lớn xảy ra rồi!"

"Trước giờ khi đã lấy được ấn ký, là không bao giờ bị mất đi, lần này không ổn!" Tam tông Nguyên Anh tu sĩ biến sắc, mắt đỏ bừng nhìn ba người Xích Hồn.

Ba người Hàn Tông ngơ ngác, không biết chuyện gì đã xảy ra bên trong, bất chợt bỗng cảm thấy kính sợ Bạch Tiểu Thuần.