Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 5 - Chương 233-234: Khởi mị nhi




- Giai điệu như thế nào vậy?
Trần Khác đột nhiên nhớ tới người nữ tử đã cùng mình có một đoạn thời gian hoan ái kia, không khỏi sinh lòng hổ thẹn, nói:
- Gần đây bận việc nhiều quá, lại quên mất nàng.
Dường như Trần Khác đã đem Đỗ đại gia trở thành đối tượng tình một đêm như kiếp trước rồi…

- Điều đó còn phải nói.
Người kỹ nữ bên cạnh hắn mỉm cười duyên dáng nói:
- Chỉ cần ai đã nghe qua đều không khỏi rơi nước mắt đó. Đỗ tỷ tỷ đem cái loại tình lang phụ lòng, tâm cảnh cô đơn thương tâm, tất cả đều đưa vào trong câu hát, làm cho người ta phải bồi hồi vài ngày.
Nói xong, nàng che miệng cười cười:
- Hôm nay nếu tỷ ấy cũng tới hát lên một khúc ‘mộc lan từ’ thì đại hội mãi phác lần này đảm bảo không thể tiếp tục tiến hành.

- Sao lại vậy?

- Các vị đại nhân đều trở nên thương tâm thì làm gì còn có người nào có tâm tình đi mua đất nữa.

- Ha ha ha…
Lại một trận cười vang lên trong phòng. Trong lúc mọi người đang cười thì nghe thấy tiếng đập cửa. Lý Giản gọi mời vào, thì thấy rèm cửa chậm rãi vén lên, một nữ tử tuyệt sắc, mặc bộ váy tím, dáng người phong lưu tiến vào. Khi liếc nhìn thấy nàng, tất cả đều cảm thấy như nhìn được thần tiên phi tử, sau khi nhìn kỹ lại thì mới phát hiện ra nữ tử này có khuôn mặt nóng bỏng, nhìn quanh đều thấy một chút xuân tình.

Nàng vừa tiến đến, liền liếc mắt nhìn Trần Khác một cái thật sâu. Cô hướng mọi người cười tươi, yểu điệu nói:
- Nô nô Khởi Mị Nhi, được biết Trần Tam Công tử đại giá nơi đây, cả gan đến bái kiến, có chỗ nào mạo muội, xin chư vị bao dung.

- Báu vật a, báu vật ạ!
Mọi người không kìm được thầm kêu, nữ tử này chính là loại đó, là báu vật mà bạn nguyện ý lấy toàn bộ thân gia, đổi lấy một đêm say tình với nàng.

Đám nam nhân người như tê dại một nửa, hiển nhiên vạn sự đều dễ nói.

- Trần Tam Công tử?
Một đám kỹ nữ lại đồng loạt kinh hô, nhìn về phía nữ tứ kia nói:
- Mị nhi tỷ tỷ, Trần Tam Lang thật ở đây sao?

- Các cô có mắt mà không nhìn thấy vàng khảm ngọc.
Khởi Mị Nhi mang theo làn gió thơm đi đến bên cạnh Trần Khác, cúi thật sâu làm lễ vạn phúc nói:
- Công tử, nô nô kính đã lâu rồi.
Cô mặc cung trang kiểu dáng đời Đường, mọi chỗ đều kín kẽ, nhưng phần ngực trước lại lộ ra cảnh xuân mơn mởn.

Cái cúi người này, Trần Khác chỉ nhìn thấy một nửa phần cặp tuyết lê trắng ngần, căng mịn, cái rãnh sâu khiến người ta phải ngất ngây, nhất thời không ngờ hắn đã có phản ứng, liền có chút ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng nói:
- Học trò cũng lâu rồi không gặp Mị Nhi cô nương.
Bình Hoa bảng bốn năm một kỳ, kỹ nữ kinh sư cũng lấy bốn năm làm một thế hệ. Như vậy tính ra, Khởi Mị Nhi hẳn là vãn bối của Đỗ Thanh Sương. Tuy nhiên vẻ tươi đẹp của cô có thể vượt qua Đỗ Thanh Sương, là nhiệt môn của Bình Hoa bảng kỳ mới.

Khởi Mị Nhi nghe thấy thế liền mang vẻ mặt được sủng ái mà lo sợ, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Trần Khác, vai áp vai. Trần Khác chỉ cảm thấy đôi vai cô mềm mại như không xương, không khỏi ảo tưởng nếu đè lên thân thể này, tùy ý mơn trớn thì sẽ có cảm giác gì?

Tuy nhinr, trước kỳ thì xuân, hắn sẽ không có ý định dẫm lên bãi cỏ xanh này. Huống chi, nhìn từ đôi mắt gian tà trải qua nhiều phong nguyệt của hắn, loại nữ tử này hoàn toàn tương phản với Đỗ Thanh Sương.
Nhưng kiểu nữ tử ngượng ngịu không tự nhiên như Khởi Mị Nhi, kỳ thực khó có hơn Đỗ Thanh Sương. Bởi vì giá trị của danh kỹ, nó tỉ lệ nghịch với độ co giãn của dây đai quần. Dây đai quần càng chặt thì càng được săn đón, thực sự dễ dàng đoạt tới tay như vậy, thì không còn đáng tiền nữa rồi. Cô lại dám không kiêng nể gì mà câu hồn người, nhất định kỹ xảo mang trên người rất cao siêu, khiến người ta trơn không dính tay. Bằng không nào có sự tươi đẹp nồng cháy như hôm nay.

Đối với chị em khó đoạt như thế này, Trần Khác xưa nay rất có hứng thú, nhưng danh tiếng của cô ta quá lớn, người hâm mộ quá nhiều, dính vào chính là một thân thị phi. Vẫn là chờ thi xong kỳ thi mùa xuân rồi tính tiếp, nghĩ đến đây, hắn lặng lẽ rút cánh tay về.


Không thông thế sự giống như Đỗ Thanh Sương dù sao cũng là số ít, tuyệt đại đa số danh kỹ, đều là những người lành nghề qua lại tiếp xúc với người khác. Khởi Mị Nhi sau khi ngồi xuống, đầu tiên mềm giọng xin lỗi với ký nữ ngồi hầu hạ Trần Khác, hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến đại cục, sau đó chào với từng người trong đám bạn của Trần Khác. Chỉ với mấy câu nói đã dụ dỗ được mấy chàng kia, cảm thấy cô là lão hữu quen biết đã lâu.

Sau khi trấn an mọi người xong, Khởi Mị Nhi mới quay sang Trần Khác, dùng khăn thơm che miệng cười nói:
- Công tử, có phải Mị Nhi đúng là con nhím không ạ?

- Nói gì vậy?
Trần Khác lại cười nói.

- Bằng không sao công tử lại cách xa vậy?
Khởi Mị Nhi ánh mắt oán trách cười nói.

Trần Khác cũng cười:
- Mị Nhi tiểu thư nói vào thì vào, chỉ sợ đám tùy tùng kia của tiểu thư, sẽ đuổi giết lũ người vùng ngoài như chúng tôi mất.

- Trần Tam công tử nói đùa rồi.
Khởi Mị Nhi cười như tiếng chuông bạc trong gió:
- Ai chảng biết công tử văn võ song toàn, bất luận là y có ngang ngược ra sao, chỉ cần một tay cũng đủ làm y chạy mất dạng rồi.
Một cặp thỏ trắng trước ngực, cũng rung rung run rẩy theo nhịp cười, rung động lòng người.

- Tuyệt đối là tung tin vịt.
Trần Khác lắc đầu nói:
- Học trò là người chủ nghĩa hòa bình yêu thích động vật nhỏ.

- Ồ,
Khởi Mị Nhi hiếu kỳ nói:
- Công tử thích loài động vật nhỏ nào thế?

- Thỏ trắng bé nhỏ.
Trần Khác nói liều.

- Thật sao ạ?
Khởi Mị Nhi bộ dạng ngây ngô nói:
- Nô nô cũng đang nuôi một cặp thỏ ngọc trắng mịn rất đáng yêu, hôm nào công tử nhất định phải tới thưởng thức một phen đó.
Nói xong cô liền che ngực của mình lại, hiển nhiên nghe hiểu lời nói thô tục của Trần Khác.

Trần Khác lập tức xấu hổ. May mà lúc này bên dưới lầu truyền đến tiếng vân bản, cứu hắn một vố.

Kỹ nữ kéo rèm cửa lên, liền thấy Tam Ti sứ Hàn Kỳ, và Tri phủ Khai Phong Bao Chửng dắt tay nhau tới. Hàn Tướng công một người hoàn mỹ vô khuyết về thân thể, tài phú và tướng mạo, cho dù đã có tuổi, nhưng vẫn hấp dẫn hơi thở của các tiểu thư

Nhưng nói chuyện lại là Bao Chửng, ông vuốt vuốt chòm râu nói:
- Hoan nghênh chư vị đến Phàn Lầu, tham gia mãi phác đất khu Thập Tam Hành Phổ lần này. Lão phu Bao Chửng, vị này là Tam Ti Sứ Hàn tướng công. Thời gian của chư vị quý báu, chúng ta sẽ không nói chuyện phiếm nhiều nữa, mà sẽ đi thẳng vào vấn đề chính.
Nói xong ông giơ tay mời, đem quyền nói chuyện chuyển sang cho Hàn Kỳ.

- Chư vị hiển nhiên sớm đã biết, đối tượng mãi phác lần này là Thập Tam Hành Phố. Người hiểu biết thành Biện Kinh đều biết, mảnh đất này ở phía đông nam nội thành, nằm ở vùng trung tâm của Biện Kinh, gần với Tướng Quốc Tự, phố Mã Hành, nước sông Biện như thanh âm của mùa thu, đê Tùy liễu buông dài, là đoạn đường hoàng kim nhất của thành Biện Kinh. Nhưng vì nguyên nhân lịch sử, vẫn luôn không phát triển được giá trị của nó.
Hàn Kỳ giọng nói tuy khàn khàn, nhưng vẫn mang ma lực khiến người nghe phải tin phục:
- Bỏi vì lũ lụt ở Biện Kinh, triều đình mới phải di dời dân chúng ở đó đi, nên tạo thành mảnh bảo địa hoàng kim này. Sáng hôm nay cần mãi phác, là khoảng hai ngàn bốn trăm mẫu đất ở hai bên tám con đường trong quy hoạch. Cơ hội này, sẽ không có lần thứ hai.

Hàn tướng công chỉ đạo hoạt động, nói nhăng nói cuội cả nửa ngày mới dừng lại.

Sau khi chờ hai vị đại nhân ngồi xuống dưới đài, Quốc Tử Giám Trực giảng Mai Nghiêu Thần được mời đảm đương chủ trì chương trình lúc này mới nói với mọi người:
- Phương thức đấu giá ngày hôm nay sẽ khác với những ngày thường. Lần này chúng tôi áp dụng phương thức tăng giá, nói đơn giản là chúng tôi sẽ đưa ra một mức giá khởi điểm, nếu các vị muốn đưa ra giá nào thì chỉ cần lấy mức giá này làm mốc, từ đó tăng giá lên.

- Tấm bảng đồng trong tay các vị chính là công cụ ra giá, mỗi một lần ra giá là một trăm xâu. Tất nhiên, nếu các vị cho rằng việc tăng thêm một trăm xâu không phù hợp với thân phận địa vị của mình thì có thể giơ bảng đồng thời trực tiếp hô giá, các vị hô một nghìn xâu, mười nghìn xâu đều được cả.
Mai Nghiêu Thần nói xong cười một cách khôi hài nói:
- Hơn nữa khi hô giá có thể khiến cho những người khác im lặng, lão gia nhân người hô một trăm nghìn xâu cũng đủ dọa ngất người ta rồi. Đây chính là một loại sách lược.
Câu nói của lão khiến mọi người đều phải bật cười.

- Mai Thánh Dũ quả nhiên là người kỳ diệu.
Trần Khác cười nói.

- Đáng tiếc là tuổi đã quá cao, vẫn là công tử hay hơn.
Khởi Mị Nhi lột vỏ một quả nho đưa lên miệng hắn.

Trần Khác há miệng ăn luôn quả nho đó, ngay sau đó lại được nàng dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng lau miệng, lập tức hắn thấy như điện giật quanh mình, trong lòng không khỏi giật mình hô lớn, người yêu nữ này!

- Đợi tới lúc mà không còn ai tranh giá với các người nữa, ta sẽ hỏi ba lần, sau đó quyết định dứt khoát, thỏa thuận xong.
Xong Mai Nghiêu Thần lại nói tiếp:
- Cũng không biết là ai nghĩ ra phương thức đấu giá ngắn gọn như thế này, có thể nói là đơn giản hơn trước rất nhiều.
Rồi lão lại nghiêm mặt nói:
- Bây giờ bắt đầu phiên đấu giá mảnh đất thứ nhất! Xin các vị hãy mở tập giấy trên bàn trước mặt, nhìn vào đó có thể xem xét một cách tỉ mỉ chi tiết. Mảnh đất này là nằm trong quy hoạch, là nơi gần với ngã tư phố Mã Hành nhất, phố phía bắc mặt đông rộng tám mươi mẫu, giá khởi đầu tám mươi nghìn xâu, xin mời bắt đầu.
Là mở đầu nên nhất định phải làm cho náo nhiệt, chính vì thế mà giá đầu tiên đã đưa ra mảnh đất tốt thứ hai trong số mảnh đất còn lại, nó chỉ đứng sau mảnh đất gần với chùa Đại Tướng Quốc kia thôi.

Người Trung Quốc thường có thói quen bắt chẹt trước. Sau khi cả sàn đấu giá tĩnh lặng như tờ thì cuối cùng cũng có người ở lầu hai giơ bảng. Mai Nghiêu Thần lớn tiếng hô:
- Được, số 16, tám mươi nghìn một trăm quan!

Có người mở màn, ngay sau đó lập tức có người theo luôn.

- Số mười tám, tám mươi nghìn hai trăm quan!

- Số ba, tám mươi nghìn ba trăm.

Bên ngoài tiếng người hô giá không ngớt, Trần Khác nhìn Lý Giản nói:
- Huynh chẳng phải cũng để mắt tới mảnh đất này sao? Nhân lúc mọi người chưa tranh lấy nó thì mau mau ra tay đi chứ.

- Ra giá bao nhiêu?
Lý Giản hỏi.

- Hai trăm nghìn quan.

- Sao nhiều vậy?
Lý Giản toát mồ hôi.

Trần Khác thản nhiên nói:
- Đến những nơi như thế này mà huynh còn muốn có được giá rẻ sao? Có thể cướp được đến tay chính là thắng lợi rồi.

- Ta đâu có nhiều tiền như vậy chứ.
Lý Giản cười khổ nói.

- Vậy thì mượn tiền đi....
Trần Khác lườm y:
- Ta cứ tưởng huynh đã mượn tiền rồi.

- Ta không có vật để cầm cố.
Tuy y là con trai một nhà giàu có nhất vùng Tứ Xuyên nhưng tất cả sản nghiệp lại nằm trong tay cha y, điều này thì người ở phủ Khai Phong không nhận.

- Không cần phải lo lắng.
Tiền Thăng liền đẩy cửa tiến vào, hạ giọng nói:
- Bổn hiệu đưa ra một dịch vụ “vay trước thế chấp sau”, nếu quý khách cam đoan ký với chúng tôi khế ước rằng sẽ dùng tất cả tài sản thắng được trong cuộc đấu giá hôm nay làm vật thế chấp, vậy thì ngay bây giờ chúng tôi có thể cho ngài vay tiền, cho vay với số tiền tương ứng! Ví dụ như với mảnh đất này, ngài có thể vay một trăm năm mươi nghìn quan tiền.

- Có thể như vậy được sao?
Lý Giản ngạc nhiên nhìn trân trân nói.

- Lão Lý, họ sắp hô giá một trăm nghìn quan, muộn chút nữa thì hai trăm nghìn quan tiền của huynh cũng giữ không nổi đâu.
Trần Khác nhấp một ngụm rượu, từ từ nói.

Bị hai người lay chuyển, Lý Giản giơ tấm bảng cắn răng hô hai trăm nghìn quan.

Quả nhiên giữa lúc mọi người còn chưa quen với phương thức đặt giá này thì đã bị y làm cho yên tĩnh trở lại.

- Hai trăm nghìn quan lần một, hai trăm nghìn quan lần hai, hai trăm nghìn quan lần ba! Được giá!
Mai Nghiêu Thần quả quyết dứt khoát, vui mừng nói:
- Chúc mừng vị số năm mươi trên lầu ba! Đợi một chút nữa sẽ có người mang tới những giấy tờ liên quan!

Trong rạp tiếng chúc mừng không ngớt, Truyền Phú lại ôm lấy Lý Giản, cầu xin y để lại cho y mảnh đất ngoài đường cái. Đồ Dương cũng có ý này, y cũng muốn mua một mảnh đất mặt tiền ngoài đường lớn của Lý Giản... Một mảnh đất bạch kim bao gồm cả khu dân cư và khu thương mại như thế, hai người này có thể sẽ không mua nổi toàn bộ.

Ở đằng kia thì Trần Khác lại thì thầm gì đó với Tiền Thăng.

- Đều đã sắp xếp xong cả rồi chứ?

- Xong hết rồi, đúng theo như phân phó của ngài, mỗi một gian phòng chúng ta đều cho vay lấy lãi kinh tế, cho vay trước trả sau.
Tiền Thăng kích động liền cười nói:
- Cả đời này tôi chưa chơi một vố nào lớn như vậy.

- Sau này chúng ta còn chơi nhiều vố lớn hơn thế nữa.
Trần Khác thì lơ đễnh không chú ý, nhìn xuống đài cao ở dưới lầu nói:
- Bây giờ mới chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi.

Người phụ nữ thông minh biết khi nào nên ngậm miệng khi nào nên nói. Vì thế mà Khởi Mị Nhi chỉ yên lặng lắng nghe, đôi mắt sáng như hồ ly nhìn chăm chú Trần Khác, có vẻ như là gợi tình nhưng thực ra là có suy tính riêng.

Sau khi đợi Tiền Thăng ra ngoài, lúc này nàng mới hai tay ôm lấy ngực, dáng vẻ mê người nói:
- Công tử thật khí phách, Mị nhi thở không ra hơi nữa rồi...

- Để ta xoa giúp nàng?
Trần Khác cười lưu manh, giả bộ giơ tay làm dáng nói:
- Mị nhi cô nương, ta có thể ăn tươi nuốt sống nàng đó.

Khởi Mị Nhi nghe xong liền hiểu ngay được ý nghĩ sâu xa bên trong lời nói đó, kỳ thực là không muốn kết giao thân thiết với bản thân, nét mặt lập tức trở nên ảm đạm, nước mắt lã chã nói:
- Có phải công tử cho rằng, nô nô này có ý đồ gì khác chăng?

- Có ý đồ gì thì cũng không cần quá lo lắng, nhưng bây giờ chưa phải là lúc.
Trần Khác than nhẹ một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng nói.

- Thì ra không phải công tử ghét nô nô, làm nô nô sợ.
Khởi Mị Nhi vỗ tay lên ngực, ôm hy vọng nói với Trần Khác:
- Vẫn mong công tử cho thiếp một ngày hẹn.

- Ta hiểu rồi...
Trần Khác đã hiểu, cô gái này tiếp cận mình tám phần là muốn xin một bài từ mới. Đây chính là câu chuyện xã giao quá đỗi thông thường giữa tài tử giai nhân với nhau.

Nói đến“Bình Hoa bảng” này đã có từ ba bốn mươi năm về trước. Năm đó, có một tiểu tử tên Liễu Vĩnh, y nhân một hôm say rượu hưng phấn bình phẩm về danh kỹ Biện Kinh mà y thấy ưng ý nhất, về sau câu nói này dần dần trở thành truyền thống. Hơn nữa sức ảnh hưởng của câu nói này nói không chừng ngay cả Liễu Vĩnh cũng không ngờ tới - phàm là những người có thể đạt tới vị trí mười người đầu tiên đều đạt danh hiệu hoa khôi, tất cả mỹ nhân tại Biện Kinh bất luận là địa vị danh vọng hay thu nhập đều nhiều không thể tưởng tượng nổi, nhiều không kém việc thi đậu tiến sĩ.

Chỉ có điều, thanh lâu ở Biện Kinh quá nhiều, cuộc cạnh tranh giữa các kỹ nữ rất ác liệt. Hơn nữa, danh hiệu này không chỉ so về dung mạo dáng vóc mà còn cả tài học, cầm kỳ thi họa chỉ là một phần, thi từ ca phú cũng phải tinh thông mới được. Nhưng có một điều chắc chắn là những tiểu thư đứng đầu danh sách đều phải khổ luyện từ nhỏ, tài nghệ khiến người khác ngưỡng mộ, nếu không đưa ra tuyệt chiêu thì khó mà trấn áp được những hoa thơm cỏ lạ khác.

Các kỹ nữ ai cũng có sở trường riêng, có người giỏi khiêu vũ, có người lại giỏi vẽ tranh, có người tinh đánh đàn nhưng so với việc xướng lên một bài từ thì họ rất kém cỏi.

Nói một cách khác thì đó đều là giả, kỳ thực chính là vì Bình Hoa bảng này là do các văn nhân bình phẩm mà ra cả.

Đỗ Thanh Sương năm đó mới mười lăm tuổi, chính là lấy một đoạn “Vũ Lâm Linh” của Liễu Tam Biến (tức Liễu Vĩnh, nhà làm từ nổi tiếng thời Bắc Tống) để đột phá, vừa mới tham gia lần đầu đã giành được danh hiệu hoa khôi thứ ba. Đây chính là một ví dụ điển hình nhất.

Cho nên những kỹ nữ thanh lâu này đều xem sĩ tử tài hoa giống như của báu, với những người khác thì mắt để trên trán, còn với những tài tử thì vui lòng cởi mở... Suy cho cùng, nếu như xướng được vài bài từ xuất sắc, cho dù không có cách nào đạt được vị trí mười người đầu tiên thì thứ bậc trong bảng xếp hạng hoa khôi cũng được nằm phía trên, như thế cũng có thể nâng cao thân phận của bản thân.



Cho nên Trần Khác cũng không cần thiết phải vì việc đối phương có ý đồ mà không nhanh chóng, trên đời này không có thứ tình yêu nào là vô duyên vô cớ hết. Cứ cho là bạn cao to lực lưỡng, dạng chó hình người thì một người con gái bình thường lần đầu gặp mặt đều phải phát điên lên. Có điều đối với những cô nàng ở thanh lâu thì điều mà họ không thiếu nhất lại chính là đàn ông...

Cũng may Trần Khác cả đời này là lãng tử lăn lộn giữa chốn đàn bà, há lại mất đi chừng mực? Hắn liền cười nói:
- Nàng thấy sau kỳ thi mùa xuân thế nào?

- Vậy thì quá lâu...
Bản lĩnh thuận theo người khác của Khởi Mị Nhi cũng không kém gì so với Trần Tam Lang, nàng liền ôm lấy cánh tay hắn làm nũng. Phần da dẻ đàn hồi đó cọ xát vào cánh tay của Trần Khác, khiến nửa thân của hắn trở nên mềm nhũn. Khởi Mị Nhi nũng nịu:
- Còn nửa năm nữa, nô nô đợi quá lâu rồi…

- Được rồi được rồi.
Nếu để nàng cọ xát nữa thì ắt có chuyện, Trần Khác đành xin tha nói:
- Trước tiên ta sẽ viết cho nàng một bài từ, về nhà rồi nàng tự mình xướng.

Khởi Mị Nhi vui mừng quá đỗi nhưng vẫn kìm nén được, chỉ thấy nàng khẽ cắn môi dưới nói:
- Công tử nói như thế thì nô nô đành đi vậy. Nô nô là yêu cái tài của công tử, muốn thỉnh giáo công tử chứ không hề muốn xin bài từ gì đó.

- Mị nhi tiểu thư có thể đã lầm rồi, lẽ ra nàng nên xin bài từ của hiền đệ tôi.
Lý Giản đứng bên cạnh không chịu nổi nữa liền nhỏ tiếng nói:
- Hiền đệ này của tôi đã làm được một bài thơ hay!

Đám kỹ nữ này biết Khởi Mị Nhi không muốn cho Trần Khác nói, chính là vì nàng sợ bọn họ sẽ nghe được mà đi xúi giục Lý Giản đọc bài từ.

- Ta cũng không nhớ rõ lắm, các người hỏi Thái quan nhân xem sao, tên tiểu tử này trí nhớ rất tốt.
Lý Giản nhỏ tiếng nói.

- Vậy sư phụ, con xin đọc đây...
Truyền Phú cũng nhỏ tiếng nói.

- Thơ gì?
Trần Khác cũng rất tò mò.

- Chính là bài thơ người viết tặng hòa thượng Huyền Ngọc đó.
Truyền Phú cười dâm đãng nói:
- Thiếu niên bất khẳng đới nho quan, cường bả thân tâm phó giới đàn, tuyết dạ cô miên song túc lãnh, sương thiên thế phát mãn đầu hàn. Chu lâu mỹ tửu ứng vô phân, hồng phấn giai nhân bất hứa khán, tử khứ định vi trù trướng quỷ, tây thiên y cựu hắc mạn mạn...

Tạm dịch:

Thiếu niên chẳng muốn khoác nho quan,
Ép lòng phó mặc đến giới đàn,
Đêm tuyết đơn côi đôi chân lạnh,
Trời sương thấm ướt cả da đầu.
Lầu son mỹ tửu nên vô phận,
Hồng phấn giai nhân không được nhìn,
Nằm xuống đã định là sầu quỷ,
Tây Thiên mãi mãi tối mịt mờ.