Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 5 - Chương 260-262: Bút lông ngỗng




- Ông là đồ máu lạnh!
Mai Nghiêu Thần nhịn không nổi, hung hăng trừng mắt với Vương An Thạch.

- Tự cho là đúng!
Sắc mặt Vương An Thạch vẫn không đổi, liếc y một cái, hừ một tiếng đáp trả.

- Ngươi!
Mai Nghiêu Thần siết nắm tay muốn đánh cho mặt y nở hoa. Cũng may Mai Chí và Phạm Trấn vội vàng gạt y ra mới tránh cái trò hài giám khảo đánh nhau.

Tối nay cực kỳ dài, tới giờ Hợi, các giám khảo vẫn chưa giải tán, vẫn vây quanh Trần Khác, cố động viên hắn. Trần Khác đã sớm vượt qua cực hạn. Ý Chí mãnh liệt vẫn thiêu đốt dường như cũng sắp không còn, hắn không ngừng gật gật đầu, như chỉ cần viết cố thêm một chữ nữa thôi. Thực tế, tinh lực của hắn đã sớm cạn kiệt triệt để, suy nghĩ trống rỗng, đã không biết mình đang viết cái gì rồi.

Mỗi chữ viết ra gian nan như vậy, mỗi chữ viết thêm đều khiến cho các giám khảo kích động siết chặt tay cổ vũ. Có giám khảo bị cảm động đã lệ nóng lưng tròng, phải cố nén mới không nói nốt nội dung đoạn cuối cho hắn.

Từng chữ đều nặng ngàn cân, hai trăm chữ cuối cùng, Trần KHác viết trong chưa đầy nửa canh giờ.

- Mười, chín, tám…
Đến câu cuối cùng, các giám khảo cũng không nhịn được nữa, cùng nhau đếm cho hắn.

Vương An Thạch nhíu mày, nhưng không ngăn cản.

- Năm, bốn, ba, hai, một.

Khi đếm ngược đến một, cuối cùng cũng đã viết xong chữ cuối cùng, số cuối cùng! Tiếng hoan hô như sấm động, hắn dừng bút, ngã vật ra sau.

May sao bên cạnh hắn tập trung đầy giám khảo, có vài người đỡ lấy hắn, thấy cả người hắn cứng còng, tay vẫn còn cầm bút, cả không gian tĩnh mịnh. Mai Nghiêu Thần đưa tay muốn thăm mạch cho hắn, lại nghe tiếng ngáy như sấm, lúc này các giám khảo mới yên tâm.

Vương An Thạch cũng thả lỏng, bảo mọi người đỡ hắn lên giường, sau đó tự tay xếp lại chồng giấy vừa viết.

- Chủ khảo đại nhân, chúng ta có thể đem một tờ về làm lưu niệm không?
Mọi người muốn xin chút bút tích của hắn.

- Không được!
Vương An Thạch lắc đầu, xếp chồng giấy lại ngay ngắn chỉnh tề, dày khoảng hai thước, sau đó lấy ra ấn chủ khảo, lật từng tờ đóng dấu. Thấy mọi người vẫn còn vây quanh mình, y nói
- Có dấu có đẹp hơn không?

- Giới Phủ, ngài muốn dùng cách này chứng minh sự trong sạch của Trần Trọng Phương sao?
Các giám khảo khác hơi hiểu ra.

- Không quan hệ tới hắn. Các giám khảo chúng ta không thể để cho bất kỳ một thí sinh nào có hiềm nghi vào trong, nếu không, đây là bất công với các thí sinh khác. Nhất định hắn phải đưa ra chứng cứ chính xác nhất khiến mọi người tin phục, ta mới có thể để cho hắn vào. Không hơn!

Thế còn không phải sao? Các giám khảo cười thầm, vị chủ khảo đại nhân này thật sự là mạnh miệng…

- Nếu đã vậy, chúng ta đều có thể làm chứng.
Mọi người đều lấy ra ấn của mình đóng cạnh ấn của Vương An Thạch.


Việc này đương nhiên Trần Khác không biết, hắn hoàn toàn kiệt sức, chìm vào giấc ngủ gần như hôn mê, thẳng đến khi bị người tạt nước mới tỉnh.

Mở bừng mắt, lau nước trên mặt, Trần Khác căm tức nhìn vị giám khảo vừa mạo phạm mình, thấy đó là Mai Nghiêu Thần thần sắc mới dịu lại.

Mai Nghiêu Thần đưa hắn một cái khăn lông, áy náy cười:
- Không làm sao gọi ngươi dậy được, đành phải dùng hạ sách này, nhưng giờ đã là buổi chiều, ngươi nhanh đi thi thôi!

- Cuộc thi…
Bài kiểm tra siêu cấp khủng bố một trăm ngàn chữ đã khiến cho các tế bào não của hắn tê liệt, ngủ một giấc cũng chưa đủ để phục hồi như cũ. Hắn nhận ra chỉ cần nghĩ một chút đầu sẽ đau tê dại, nửa ngày sau mới phản ứng được:
- Đúng rồi, cuộc thi, ta phải đi thi…

- Ngươi thi được không?
Thấy ý thức của hắn hỗn loạn, ngay cả sức đứng lên cũng không có, Mai Nghiêu Thần lo lắng:
- Không được thì lần sau thi lại, thân thể quan trọng hơn.

- Ta phải đi thi. Ta phải thi được kết quả tốt nhất. Khiến cho tên Vương Bát hại ta lần này phải cắn răng mà chết…
Trần Khác khôi phục thêm một chút sức, vừa lẩm bẩm vừa cố ngồi lên, đưa tay sờ nửa ngày cũng không thấy giày của mình.

- Ở đây…
Mai Nghiêu Thần lắc đầu cầm giày cho hắn, Trần Khác đi giày xong lảo đảo đứng lên. Nhưng vẫn không quên cõng hòm thì của mình, tập tễnh bước ra ngoài.

- Dẫn hắn tới trường thi.
Mai Nghiêu Thần nhìn Vương An Thạch, người sau gật đầu. Các giám khảo đều đưa hắn ra khỏi Chí Công Đường, bất luận khoa này trúng hay không trúng, bọn họ đều hoàn toàn phục người này.

Khi Trần Khác xuất hiện ở trường thi, mặc dù quy tắc kỳ thi vẫn rất nghiêm khắc, nhưng các thí sinh vẫn òa lên hoan hô, chỉ có điều vị anh hùng chiến thắng trở về này sắc mặt vàng như nghệ, lảo đảo đứng đó, khiến cho người ta lo một cơn gió cũng thổi hắn ngã được.

- Thế này còn có thể thi sao?
Các thí sinh lo lắng nhìn hắn.

Trần Khác nhìn mọi người ra hiệu an tâm, hắn đặt mông ngồi vào chỗ, nhìn bài thi trước mặt hắn mới biết, hóa ra hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi.

Nhưng lập tức lại không còn cảm thấy hạnh phúc nữa, bởi vì bắt đầu choáng váng hoa mắt, một hồi sau, trong đầu hắn chỉ còn bột nhão. Tình trạng thế này còn có thể làm bài thi sao? Hắn đành xem qua khảo đề một chút…. Đề thi của thi Hội kế thừa chế độ của nhà Đường và Ngũ Đại, tiến sĩ khoa thi thơ, phú, luận mỗi loại một bài, thiếp kinh “Luận ngữ”, mặc nghĩa "Xuân thu" hoặc "Lễ Ký".
Cơ bản là giống thi Hương, khi tân chính năm Khánh Lịch từng sửa ba lần, nhưng vì Tân Chính thất bại nên chưa kịp thi hành.

Ném thi phú luận sách sang một bên, Trần Khác giải bài thiếp kinh mặc nghĩa trước, bài này tương đương với đề khách quan của đời sau, không cần dùng gì đến đầu óc, máy móc cũng làm được. Tuy nhiên, với khảo đề mà bình thường có thể đáp dễ như ăn cơm uống nước, hắn cũng không dám viết thẳng lên giấy thi… Hắn thật sự lo cho tình trạng tinh thần của mình.

Tới khi trời tối đen rồi, hắn mới đáp xong hoàn toàn thiếp kinh mặc nghĩa, lúc này, các thí sinh khác đã hoàn thành xong hơn nửa, phần lớn chỉ còn vài câu sách luận tạm gác lại chờ ngày mai trả lời thong thả.

Giám khảo vừa hô ngừng, Trần Khác buông bút, gục đầu liền ngủ, người khác còn chưa thoát ra khỏi tâm lý thi cử, hắn đã ngáy như sấm.

Lại là một đêm ngủ sâu không mộng mị, thẳng đến hôm sau, quan giám khảo lắc chuông hắn mới tỉnh lại. Khi các thí sinh đi ra ngoài rửa mặt, các thí sinh cùng phòng cười khổ:
- Lão huynh ngươi tối qua ngủ ngáy ghê quá, muốn bật cả nóc nhà.

- Thật có lỗi có lỗi !
Trần Khác thật lòng xin lỗi:
- Đợi thi xong sẽ mời chư vị ăn cơm.

Mọi người còn muốn lên tiếng thì bị giám khảo khiển trách nhẹ, vôi vàng lau mặt qua loa rồi quay về trường thi.

Sau khi ngồi xuống, Trần Khác cảm thấy bụng đang ngầm kêu, hắn lại khá mừng, điều này có nghĩa mình đã khôi phục tri giác, bèn lấy lương khô ra, vừa cầm bút vừa nhai, lại vừa xem lại đáp án hôm qua mình làm. Vừa đọc đã không khỏi xấu hổ, sao có thể sai nhiều như thế?

Vội cuống lên sửa một lượt, chép ra tập giấy khác.

Đợi đáp xong đề khách quan, còn phải làm thi phú luận sách, cho đến lúc nộp bài vẫn còn một ngày, nhưng mùa đông ngày ngắn, tối lại không thể thắp nến, thực ra cũng chỉ có thể dùng sáu canh giờ. Muốn tinh tế điêu khắc là không thể, chỉ có thể nhấc bút lên, viết luôn bản thảo vào giấy.

Cũng may ngủ được một giấc, đầu óc của hắn cũng linh hoạt hơn một chút, cũng còn có thể ứng phó. Ngoại trừ nhanh chóng suy nghĩ bài văn, còn chút tinh lực, chính là chú ý đến những điều cấm kỵ. Còn về dùng từ đặt câu thì hoàn toàn dựa vào bản năng, đâu còn đường sống để cân nhắc chứ.

Hắn chưa từng giống như bây giờ, cực kỳ thấm được câu thời gian như nước chảy đi, chỉ hận thời gian không đủ dùng, dường như chỉ cần cúi đầu một cái, ngẩng đầu lên trời đã tối.

Lúc này, người khác cũng đã đáp xong đề thi, mà Trần Khác vẫn còn ba câu sách luận chưa làm.

Kết quả, suốt cả đêm hắn cũng không chợp mắt, trong lòng cân nhắc lên xuống ba câu sách luận, tới bình minh, ba bài sách luận đã định trước cẩn thận rồi, nhưng hắn vẫn không dám chợp mắt, chỉ sợ ngủ một giấc mai dậy sẽ quên mất.

Cứ như vậy nghĩ suốt một đêm, trời vừa tờ mờ sáng, hắn đã vội vàng đứng lên, vội vàng viết ra bài thi trong lòng.

Đến khi viết xong cả ba câu, chỉ còn hơn một canh giờ là cuộc thi kết thúc, Trần Khác mới thở phào, đọc lại bài văn của mình… Lập tức đỏ mặt không ngừng. Cái gì đây? Không khác văn nói là mấy. Ba câu sách luận sau đó cũng không tệ lắm, dù sau sao một đêm cân nhắc. Nhưng thi phú trước đó, còn hai câu sách lược trên đầu quả thực vô cùng thê thảm.

Giờ chữa cũng không kịp, hắn khẩn trương nhấc bút, chép lại ra một tờ giấy khác, vừa chép vừa sửa lại một chút cách dùng từ đặt câu, nhưng cũng không hơn được bao nhiêu, bài văn qua loa cũng không thay đổi được.

Văn chương hay đều phải do tận lực cân nhắc mà ra, lời này một chút cũng không giả, có lẽ tài tử lớn như Tô Thức có thể hạ bút thành văn, nhưng Trần Khác thì không làm được. Huống chi hắn hiện tại cũng không nghĩ được nhiều, dựa vào thời gian mà hoàn thành bài thi mới là vị trí thứ nhất.

Gần như hắn vừa hạ bút thì chuông báo hết giờ liền vang lên. Trần Khác thổi khô giấy mực, lòng nhẹ bẫng như vừa trút được một gánh nặng, còn bài thi thành ra dạng gì thì con mẹ nó kệ cho số phận đi!

Nộp bài thi xong, đi ra khỏi trường thi, liền gặp Ngũ Lang và Tống Đoan Bình đang chờ ở cửa, một nhận hòm đồ cho hắn, một đi đón hắn.

Trần Khác lắc đầu, cười:
- Không sao, ta còn đi được mà.

- Vậy là tốt rồi.
Tống Đoan Bình thở dài:
- Nghe khảo quan nói, phải viết hết cả tập “Ngũ kinh toàn chú” mới được dự thi. Làm sao ngươi viết xong được?

- Ta cũng không biết làm thế nào mà viết xong.
Trần Khác lắc đầu, không muốn nhắc tới hồi ức kia nữa, lục hòm sách, lấy ra một cây bút:
- Tuy nhiên, không có cái này, nhất định ta không viết nhanh được như thế.

Đây là bút lông ngỗng do người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp tự chế, là bọn họ mang đến từ quê hương. Trần Khác vẫn cảm thấy rõ bút lông viết chữ vừa chậm vừa mệt, trong rất nhiều trường hợp không cần chú ý đến thư pháp dùng bút lông viết chữ quả thực quá lãng phí thời gian. Thậm chí hắn còn muốn tự chế bút máy, nhưng thực sự không biết cái đó dùng cái gì, chế tạo thế nào.

Khi hắn nhìn thấy người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp trong tiền trang đều dùng bút lông ngỗng đến ký sổ, đương nhiên tìm được cái mình mong, bèn học bọn họ làm sao dùng được loại bút này.

Bút lông ngỗng của người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp làm đều dùng cái lông thứ năm tầng cánh ngoài của con ngỗng, bởi vì nhìn về kích cỡ thì vừa hợp với tay người cầm bút, hơn nữa lại cứng nhất. Bọn họ khử nhựa trên lông ngỗng, sau đó cắt lệch một chút tạo thành đầu nhọn, lại dùng đao nhỏ khứa một kẽ hở ở đầu ngòi bút, rồi đính vào cái khe hở đó một cái mắt cá. Như vậy chữ viết ra có thể khá thô, thoạt nhìn cũng hơi giống bút lông.

Cũng vì có tác dụng của “mao mạch”, ống bút có thể tự động chảy mực, chấm một lần có thể viết hơn trăm chữ, so với bút lông thì tiết kiệm hơn nhiều. Người Nhất Tứ Nhạc Nghiệp còn chế tạo ra một loại ống đồng, cắm bút lông vào sẽ được cố định, giúp cho chữ viết ra rất gần với bút máy. Bởi vậy Trần Khác học cực nhanh, sau khi nắm chắc, tốc độ viết được nâng cao mấy lần, đây chính là lợi khí giúp hắn hoàn thành được nhiệm vụ bất khả thi.

Hơn nữa, nó cũng có tác dụng thật lớn đối với cuộc thi này. Cho dù cuối cùng khi viết lên mặt giấy, tất nhiên vẫn là chữ bút lông tinh tế ngay ngắn, nhưng khi đi thi thì phần lớn thời gian là viết trên giấy nháp, dùng bút lông ngỗng, có thể giảm rất nhiều thời gian viết, bằng không Trần Khác thật không thể làm xong.


- Trước đó Vương chủ khảo biết ngươi có bút lông ngỗng không?
Loại bút này, Tống Đoan Bình cũng thử qua nhưng không quen, y vẫn thích dùng bút lông hơn. Không ngờ tới thật đúng là lợi khí tốc ký.

- …
Trần Khác lắc đầu.

- Vậy chẳng phải lão muốn bức chết ngươi?
Tống Đoạn Bình cả kinh:
- Nếu không có bút lông ngỗng, đến giờ ngươi còn ngồi chưa viết xong đâu.

- Vốn là lão nghĩ như vậy.
Trần Khác buồn bã nói:
- Muốn dùng cách này đẩy ta ra khỏi trường thi.

- Vì Sao? Tại sao lão phải hại huynh?
Ngũ Lang ồm ồm hỏi, y đã sớm tức nổ phổi.

- Ta không oán lão, ai bảo ta làm náo loạn trước kỳ thi.
Trần Khác cười tự giễu:
- Lần thi hội này dù sao cũng bị ta làm loạn lên rồi, nếu không trừng phạt ta, nếu còn để ta dễ dàng vào thi…., về sau thí sinh hơi có gì không như ý, sẽ làm loạn trường thi, pháp luật triều đình để đâu? Hẳn là lão muốn giết gà dọa khỉ đây…
Nói tới đây, sắc mặt Trần Khác cũng nhẹ nhàng hơn:
- Chỉ có điều, thủ đoạn này thật quá âm hiểm rồi!

- Đúng vậy.
Tống Đoạn Bình gật mạnh đầu:
- Người này, thật quá ác độc.

Vừa nói chuyện vừa theo dòng người ra đến đại môn Thái Học, ra khỏi đó không xa, Trần Khác đã thấy Lý Trung đang nhìn mình vẫy vẫy tay. Tuy cách nhà không xa, nhưng bọn thị vệ vẫn đánh xe ngựa tới.

Hai cái đùi của Trần Khác giống như bị đổ chì rồi, chỉ ước không phải đi nữa, khẩn trương hai ba bước đi tới vị vào cánh tay Lý Trung ngồi lên xe. Nghỉ ngơi đỡ mệt nên cũng quên vết thương trên lưng, thân trước hắn khẽ dựa vào thành xe, đau đến nhe răng, hít một hơi lạnh.

- Đại nhân, mấy ngày nay không phải chịu đựng nhiều quá chứ?
Lý Trung vội xem vết thương, thật tốt, không bị nhiễm trùng, chỉ có điều vẫn tím bầm như trước.

- Nghĩ lại mà kinh, Lý Trung.
Trần Khác vỗ vỗ vai y:
- Ta nhờ ngươi chuyện này.

- Đại nhân nòi gì thế, chỉ cần phân phó là được.

- Tần Thất kia… Chính là kẻ hãm hại ta, ta thấy bị người của Hoàng thành Ti mang đi, ngươi có biết hiện đang bị nhốt ở đâu không?

- Bị người của chúng ta mang đi, vậy hẳn là nhốt ở Hoàng Thành Ti.
Lý Trung cười lặng lẽ:
- Đại nhân muốn thăm y sao?

- Không, ta đáp ứng tha cho y một mạng, không quản gì y nữa.
Trần Khác lắc đầu hạ giọng:
- Ngươi có thể nhờ mật thám Hoàng Thành ti giúp ta tìm một người không?

- Người nào?

- Một đảo tử tên Thường Bạch Ma.
Trần Khác hạ giọng:
- Tần Thất nói cho ta biết, Đảo Tử kia là liên lạc trung gian nối tuyến cho y.

- Người này ở đâu, nói cho ty chức biết địa chỉ, ty chức sẽ đi tìm y?

- Hiện y đang ở Hạ Tam Hành Phố trong ngõ Quả Du, phố Quan Hành. Tuy nhiên khẳng định đã bỏ trốn, hoặc bị diệt khẩu. Xảy ra vụ án lớn như vậy, không có khả năng ngồi chơi ở nhà đợi.
Trần Khác căm giận:
- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, thế nào ta cũng phải bắt được cái tên khốn kiếp đã hại ta!

- Được, để ty chức thử nhờ bọn họ.

- Nói cho các huynh đệ của ngươi, tìm được Thường Bạch Ma, ta cấp một ngàn quan, tra ra người làm chủ phía sau, ta thưởng mười ngàn quan!
Trần Khác tàn nhẫn gằn giọng, hắn tuyệt đối không cho phép người đã từng làm mình bị thương lại có thể sống tiêu dao trên đời này!
Sau khi bài thi trải qua một phen dán tên nghiêm mật, sao chép xử lý, nó được đưa đến Hoành Giám Đường trong màn, chỗ này là nơi nhóm giám khảo chấm bài thi.

Các vị quan chấm bài thi và phó giám khảo hội tụ một chỗ chờ quan chủ khảo phát bài thi.

Tầm mắt của Vương An Thạch đầu tiên đặt thật lâu trước bài thi. Qua một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn mọi người, mặt đanh lại, nghiêm nghị nói:
- Khoa này, phàm là thể Thái Học đều không lấy!

Mọi người đầu tiên là sửng sốt, chợt ngơ ngác nhìn nhau. Việc này Âu Dương Tu đã sớm nói qua, khoa này phải chỉnh trị lại thể Thái Học. Nhưng hiện tại, lão Âu Dương Tu lại không đảm nhiệm vai trò chủ khảo nữa, bọn họ còn tưởng việc này đã bỏ qua, không ngờ An Vương Thạch còn muốn học theo…

Bình tĩnh mà nói, ngoài trừ số ít mấy người Mai Nghiêu Thần, tất cả mọi người đều không ngờ đợt này lại dính vào bãi nước đục này. Dù cho là Âu Dương Tu, bọn họ cũng rất có ý kiến. Trong lòng mọi người đều thầm nhủ, ngươi muốn sửa thể Thái Học cũng được, chúng ta cứ từ từ tiến hành chứ đừng làm ở thời điểm nguy hiểm này, đây không phải là chọc vào tổ ong vò vẽ sao?

Hiện tại thay một chủ khảo Vương An Thạch thiếu kinh nghiệm, đám giám khảo đương nhiên sẽ không nhẫn nhục chịu đựng rồi.

- Giới Phủ, tất cả mọi người đều biết thể Thái Học đáng phê bình.
Ỷ vào giao tình với Vương An Thạch, Vương Khuê cười khuyên nhủ:
- Nhưng cũng không thể làm quyết liệt đến thế. Viết thể Thái Học nhiều như vậy, trong đó cũng có một ít người rất tài năng, chẳng lẽ chúng ta cũng không lấy, ngược lại lấy một số người văn thơ qua loa sao?

- Hạng người qua loa đương nhiên không thể lấy.
Vương An Thạch nhìn lão nói:
- Nhưng muốn loại bỏ triệt để thể Thái Học, thì không thể không cứng rắn. Phàm là sử dụng thể Thái học đều không lấy, đây chính là quy củ chấm bài lần này.

- Chưa từng nghe qua quy củ như vậy.
Có giám khảo nhỏ giọng lầm bầm nói.

- Ngươi không nghe rõ sao?
Vương An Thạch lạnh lùng nhìn gã:
- Không muốn làm theo quy củ của ta có thể đi ra ngoài.

Lập tức có người muốn đứng dậy, ai ngờ Vương An Thạch lại nói tiếp:
- Nhưng sau này sẽ vạch tội chống lại thượng quan, không nghe theo lệnh, đừng nói là ta không nể mặt…

Những người định đứng dậy lập tức ngồi xuống…

- Nếu Hoàng thượng đã bổ nhiệm ta, tiêu chuẩn lấy thí sinh như thế nào thì phải nghe theo ta.
Vương An Thạch nhìn mọi người xung quanh, quả quyết nói:
- Đương nhiên, sau này tất cả trách nhiệm đều do một mình ta gánh vác. Bất luận là phỉ báng hay chửi mắng, đều không có quan hệ đến các ngươi!

Thấy chủ khảo chịu mọi trách nhiệm, sắc mặt của mọi người cũng tốt hơn nhiều. Hàn Duy và Vương Khuê lại nhìn Vương An Thạch đầy lo lắng, Hàn Duy cười khổ nói:
- Ngươi khinh thường chúng ta sao? Phê phán thể Thái Học là một việc tốt, làm sao có thể để ngươi một mình chiếm toàn bộ công lao?

Vương Khuê cười nói:
- Ta dù thế nào cũng phải có một phần.

- Còn ta nữa.
Mai Nghiêu Thần cũng cười nói:
- Loại việc thiên cổ lưu danh này, làm sao ta có thể bỏ qua.

Phạm Trấn và Mai Chí thấy vậy cũng nói theo, cùng nhau đảm đương trách nhiệm.

- Không cần.
Vương An Thạch khoát tay nói:
- Chuyện này đã nói là do một mình ta gánh vác, không liên quan các người!
Nói xong cầm lấy một đống cuốn bài thi nói:
- Bắt đầu phân cuốn đi.

….

Vương An Thạch nói được làm được. Bất cứ bài thi nào dùng thể Thái Học, lão đều loại bỏ không thương tiếc, đến mức khiến các giám khảo khác nhũn tay.

Một giám khảo tự mình cầm một bài thi tới, đưa đến trước bàn Vương An Thạch nói:
- Chủ khảo, bài thi này học vấn vững chắc, trung hậu ôn lương. Quả thật là một tác phẩm xuất sắc khó có, mong thủ hạ lưu tình…

Vương An Thạch nhìn gã, cầm lấy bài thi đó xem. Câu đầu tiền liền là như vậy: ‘Thiên địa yết, vạn vật truất, thánh nhân phát!’

Ý nghĩa khá dễ hiểu, nội dung bài văn cũng không tệ, duy nhất không được chính là không phải tiếng người nói…

Cái gì mà ‘Thiên địa yết. Vạn vật truất, thánh nhân phát’, thật ra chính là ‘Khai thiên ích địa thánh nhân xuất’ (từ khi khai thiên lập địa đã có thánh nhân), thí sinh lại cố tình dùng những từ ngữ không ra sao để diễn tả.

- Có cần phải dùng những từ ngữ vui đùa như vậy để nói về luận lý trong bài văn hay không?
Vương An Thạch hỏi một câu.

- Tôi cho là thể Thái Học mới có thể đậu cao, bất đắc dĩ nên mới chọn bài này.
Giám khảo biện nói.

- Vì tiêu diệt thể Thái Học, bản quan cũng phải bất đắc dĩ rồi.
Vương An Thạch nói xong liền cầm bút đỏ lên.

- Khoan đã, bài văn này tám phần là của Lưu Kỷ viết!
Giám khảo vội vàng ngăn lại nói.
- Văn phong của y ta rất quen thuộc, đúng là ý vị như vậy.

- Lưu Kỷ?
Vương An Thạch kỳ quái nói:
- Y là người thân của ngươi sao?

- Không phải, y cùng hạ quan không có bất cứ quan hệ gì.
Gã giám khảo này đổ mồ hôi, cũng không biết chủ khảo này thật sự ngốc hay giả ngốc, vội vàng giải thích:
- Y là đệ nhất tài tử của Biện Kinh, được vua và mọi người công nhận là nhân tuyển Trạng Nguyên đó.

- Người như vậy nếu làm Trạng Nguyên, thể Thái Học có thể sẽ một bước lên mây… Không thể để y qua cửa này được!
Vương An Thạch nói xong, dùng viết quẹt quẹt vết đỏ như lau tường, sau đó phê trên đó ba chữ vừa nhìn đã kinh tâm: ‘Sai lầm lớn’ rồi hạ lệnh:
- Dán bên ngoài phòng thi để thị chúng, răn đe!

Ngay cả Lưu Kỷ cũng bị rớt, đám giám khảo đã hoàn toàn chết lặng… họ sẽ không vì thí sinh viết thể Thái Học tranh luận nữa. Kết quả là những bài thi rất hay, nhưng nếu sử dụng thể Thái Học đều bị đánh rớt, không một ai may mắn thoát được.

Cuối cùng tất cả các bài thi được chọn đều không có Thể Thái Học, theo như lời Âu Dương Tu là “nói tiếng người”.

Lúc này cần phải chọn thứ hạng cho những bài thi rồi. Đây là trách nhiệm của bọn Mai Nghiêu Thần. Nhiệm vụ của bọn họ là chấm bài thi lần hai, một là để kiểm tra những thiếu sót, xem coi có bỏ sót nhân tài nào hay không, mặc khác thì đem những bài thi xuất sắc đề cử cho chủ khảo đưa ra đánh giá ban đầu.

Mai Nghiêu Thần đã sớm xem trọng một bài thi, đưa cho Vương An Thạch xem nói:
- Phần bài thi này, tài năng văn chương tung hoành, phần sách luận cực kì hay, đến cả thế hệ chúng ta cũng phải nhường người này.

Mai Nghiêu Thần cũng chỉ đứng sau người đứng đầu văn đàn Âu Dương Tu. Phần bài thi có thể được lão đánh giá như thế đương nhiên rất khó lường, Vương An Thạch nhận lấy xem thì thấy quả thật như thế… Thơ, phú xem trọng thiên bẩm, Vương An Thạch bình thường đối với mọi chuyện đều không lộ ra thần sắc. thật ra là bên trong có chút tự phụ. Nhưng khi lão vừa nhìn thấy tài khí văn chương tràn đầy trên bài thi này, mặc dù chưa được trau chuốt, thiếu chút đột phá, song cũng khiến cho người xem thấy tương lai người này sẽ một bước lên trời.

- Chỉ xét thơ, phú, luận cũng đủ làm Cống Nguyên.
Thấy Vương An Thạch gật đầu, Mai Nghiêu Thần nói, thi Hội xem trọng thơ phú, coi nhẹ sách luận, đây cũng là lệ thường.

- Ta còn muốn xem sách luận nữa.
Vương An Thạch lần này có chút phản đối nói:
- Thơ phú xuất sắc có thể chứng tỏ là nhân tài, nhưng cũng chỉ là trò chơi văn vẻ mà thôi, chỉ có nghị luận mới có thể nhìn ra được năng lực và kiến thức của người đó.

- Ha ha…
Mai Nghiêu Thân trong lòng nói ngươi không vặn người ta đến cùng thì sẽ chết à? Trên mặt thì cười nói:
- Sách luận của người này cũng tốt vô cùng.
Nói xong lật đến tờ cuối cùng nói:
- Nhất là bài “Hình thưởng trung hậu chi chí luận” này, có thể nói là một một bài lưu danh thiên cổ.

Vương An Thạch liền xem bài sách luận này: ‘Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang, Văn, Võ, Thành, Khang chi tế, hà kỳ ái dân chi thâm, ưu dân chi thiết, nhi đãi thiên hạ dĩ quân tử, trường giả chi đạo dã! Hữu nhất thiện, tòng nhi thưởng chi, hựu tòng nhi vịnh ca ta thán chi, sở dĩ nhạc kỳ thủy nhi miễn kỳ chung. Hữu nhất bất thiện, tòng nhi phạt chi…’

Tạm dịch:
Vua Nghiêu, Thuấn, Vũ, Thang, Văn, Võ, Thành, Khang đương thời yêu dân sâu sắc, lo nỗi lo của dân, dùng thái độ quân tử đối đãi người trong thiên hạ! Có người làm việc tốt nên khen ngợi y, viết nhạc tán thưởng, còn vui vì y có bắt đầu tốt, mong y có thể kiên trì đến cùng. Có người làm việc xấu nên trách phạt y…

Lão vừa đọc, vừa không kìm lòng được gật đầu. Cũng không phải quá đồng ý quan điểm của người viết, mà là ngạc nhiên thán phục văn tự mới mẻ tự nhiên của người viết, thể hiện ra khí khái hào hùng như biển, làm người khác không thể kềm chế.

Một mạch đọc xong quyển sách, Vương An Thạch cũng không kìm được phải gõ nhịp trầm trồ khen ngợi:
- Không biết mấy trăm năm nữa mới xuất hiện nhân vật như vậy!

Từ lúc mở kỳ thi đến giờ, đám giám khảo thấy vẻ mặt Vương An Thạch cả ngày sa sầm, chưa từng thấy lão khen ngợi ai hơn người. Bây giờ lão đột nhiên khen ngợi, ai cũng muốn tò mò lại gần xem là nhân vật nào lại có thể được Vương An Thạch khen như vậy.

Vì vậy bài “Hình thưởng trung hậu chi chí luận” liền được các giám khảo truyền nhau xem. Người nào xem xong cũng thấy rung động thật sâu, mồ hôi ướt đẫm. Hổ thẹn mà nói, bọn họ bây giờ mới biết văn chương còn có thể viết ra như vậy!

- Không cần phải chọn nữa, Cống Nguyên năm nay chính là người này!
Đám giám khảo cùng lên tiếng nói:
- Chủ khảo đại nhân, người cũng không có ý kiến đúng không?

- Không thích hợp!
Vương An Thạch vẫn lắc đầu nói.

- Chủ khảo mới vừa rồi còn khen, không biết mấy trăm năm mới xuất hiện một nhân vật như thế này mà!
Đám giám khảo cũng bị lão giày vò chết lặng, buồn bực nói.

- Bản thân bài văn này lí lẽ thấu đáo, kết cấu cẩn thận, nghiêm túc, văn từ súc thích mà lưu loát dễ hiểu, không thể nào bắt bẻ.
Vương An Thạch trước bình luận thiên văn chương này, xong mới đổi giọng nói:
- Nhưng còn có một chút sai lầm, ta có chút nghi hoặc.

- Xin đại nhân chỉ điểm.
Tất cả mọi người đều vểnh tai nghe.

- Tác giả vì chứng minh quan điểm của mình, dùng một điển cố lớn để nói. Y nói ‘Đương Nghiêu chi thì, Cao Đào vi sĩ. Tương sát nhân, Cao Đào viết, sát chi, tam. Nghiêu viết, hựu chi, tam. Cố thiên hạ úy Cao Đào chấp pháp chi kiên, nhi nhạc Nghiêu dụng hình chi khoan’.
Trí nhớ của Vương An Thạch cũng không kém Trần Khác chút nào, nhưng sự uyên bác của lão thì Trần Khác theo không kịp, lão chỉ ra những sai lầm không thể tha thứ trong bài văn:
- Cao Đào vốn là thần tử của vua Thuấn, người viết lại nói gã là thần tử của vua Nghiêu. Phạm vào sai lầm phổ thông, đây là thứ nhất.

Dừng một chút, lão nói:
- Thứ hai, thứ cho tại hạ kiến thức nông cạn. Xin thỉnh giáo các vị, điển cố này xuất phát từ nơi nào, sao một chút ấn tượng ta cũng không có?

Đám giám khảo ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ cũng đều xem như là người uyên bác, làm sao cũng chưa từng nghe qua điển cố này?

Tuy nhiên bài văn này viết rất tốt, ai cũng không dám tùy tiện mà kết luận. Họ đều cảm thấy cổ thư nhiều vô biên, nói không chừng Cử Tử này học vấn quá sâu, y thấy từ nơi nào đó không chừng.

Ngay cả Vương An Thạch cũng không xác nhận được, cũng không có cách nào đem thí sinh này gọi tới hỏi, đành phải gác lại nghi vấn này. Nhưng người này cũng bị mất chức Cống Nguyên, đám giám khảo cũng không dám làm bừa, chỉ đưa ra một lý do ‘kiến thức phổ thông sai lầm’, chứ không nhắc đế việc “dùng điển cố” này nữa.

Ngay cả Vương An Thạch cũng bị y thuyết phục, có thể thấy bài văn này có bao nhiêu rung động lòng người…

Sau khi đã sắp xếp thứ tự bài thi khoa chính thì đến lượt bài thi Biệt Đầu.

Đám giám khảo từ trước đến nay đối với việc xếp thứ bậc thi Biệt Đầu cũng không để bụng lắm, Vương An Thạch lại càng không thèm để ý.

Cho nên trên cơ bản đều là do đám người Mai Nghiêu Thần định đoạt. Nhưng bọn họ lại tranh luận không ngớt một bài thi, cuối cùng không có cách nào khác đành phải nhờ chủ khảo định đoạt.

- Bài thì này, phú thì viết rất ẩu, thơ thì vô cùng tốt, luận cũng có chỗ kinh người. Nhưng năm bài sách luận, có hai bài không dụng tâm lắm, ba bài rất là tinh tế. Trình độ bất ổn như vậy, thật không biết nên cho y đậu cao hay là thấp đây.

Vương An Thạch lật xem lại lần nữa, trong lòng liền nắm chắc, lật đến bài sách luận cuối cùng, gật đầu nói:
- Bài văn này cương trực khoáng đạt, bức phá khỏi sự hào nhoáng xa xỉ từ Ngũ Đại đến nay, lập luận lại vững chắc.
Nói xong lại cười rộ lên nói:
- Bài sách luận “Hình thưởng trung hậu chi chí luận” trước đó chủ trương dụng hình, còn bài sách luận “Hình thưởng trung hậu chi chí luận” này lại chủ trương quốc pháp vô tình.

- Người xưa nói ‘Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu; Thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu’. (thiên địa bất nhân, lấy vạn vật làm đồ bỏ; thánh nhân bất nhân, lấy bách tính làm đồ bỏ)
Vương An Thạch nhẹ giọng lầm rầm:
- Có pháp không theo, thì pháp cũng không có tác dụng. Khai ân ngoài vòng pháp luật thì dân không sợ pháp, phạm tới nhiều người cũng là hại dân.
Ý của thiên văn chương này nói lập pháp chính là đại sự của quốc gia, quan viên là đại biểu chấp pháp của triều đình, chỉ có tự do cho phép trong phạm vi của pháp luật. Tuyệt đối không thể tự tiện chủ trương, chỉ vì biểu hiện mình nhân từ mà đạp lên tôn nghiêm của luật pháp.

Luận điểm so với bài trước đối nhau gay gắt. Một thì đề xuất nhân nghĩa trị quốc, một là đề xuất lấy pháp trị quốc, không cần phải nói cũng biết Vương An Thạch nghiêng về bài nào. Trên thực tế, lúc đem thiên văn chương này và bài văn trước so sánh đã cho thấy thái độ của lão:
- Khéo léo là, y cũng dùng điển cố tương tự, hơn nữa xác định không nhầm là trong “Lễ ký”.

Trần Khác là dùng điển cố: Người nhà Chu Công phạm pháp, pháp quan bắt lấy người này phán tử hình. Chu Công ba lần nói không thể, người nọ ba lần trả lời không tha, sau ba lần không hỏi Chu Công nữa mà tự mình xử lý việc này. Chu Công phái người đuổi theo nói: nhất định phải tha, pháp quan nói không kịp rồi, đã giết…

- Nhưng sách luận của hắn cũng quá bình thường, lấy danh cao chỉ sợ là không thể phục chúng.
Mai Nghiêu Thần nói.

- Cho hắn đứng thứ sáu đi.
Vương An Thạch vung bút lên quyết định thứ tự. Mai Nghiêu Thần cũng không đoán được, nhưng Vương An Thạch lại đoán được bài thi này là của ai… Xem cách hành văn giống với hội hảo hữu cùng quê, hẳn là cùng xuất từ một sư môn.

Lại xem hai bài sách luận viết gấp gáp. Rõ ràng là do làm trong lúc vội vàng, chủ nhân bài thi này liền được phác họa ra rồi…

….

Bên ngoài trường thi, Trần Khác cũng không biết mình sẽ đậu hạng mấy, huống chi hắn cũng không quan tâm việc này. Hiên tại toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên việc truy tìm người đã hãm hại mình.

Đời này, Trần Khác còn chưa bao giờ bị thiệt thòi như vậy. Không thể không thừa nhận, đối phương chọn thời điểm hắn yếu nhất công kích, chỉ dùng một bản sao nhỏ, suýt nữa đã hủy diệt hắn.

Ở trong trường thi, giám khảo chính là trời, bất kể thí sinh có thân phận gì đều phải phục tùng vô điều kiện, nhất là hai quan giám sát có quyền trục xuất hắn khỏi trường thi. Mà một khi bị trục xuất, hắn có mở miệng biện hộ cũng không thể chứng minh sự trong sạch của mình.

Hơn nữa, Cử tử bị trục xuất khỏi trường thi, tối thiểu nhất là khoa này tuyệt đối không được thi nữa, cho dù là Hoàng thượng ra mặt cũng không thể thay đổi. Cả đời không thi đậu tiến sĩ cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể cả đời mang tiếng xấu…

Cho nên Trần Khác thà chịu mười gậy cũng không thể để cho quan giám sát mượn cớ đuổi đi.

Hắn là hạng thô bạo, lại không thể không buồn bực chịu thiệt. Trong lòng lửa giận đã tích tụ hừng hục rồi, hơn nữa bị Vương An Thạch kia giày vò cũng đã trực tiếp khiến hắn trở thành một thùng thuốc nổ.

Bất kể như thế nào cũng không thể tha thứ cho kẻ này, nếu không chính là tàn nhẫn với chính mình!

Ở nhà nghỉ ngơi năm ngày, hắn mới từ từ khôi phục lại.

Vừa mới có thể tự do hoạt động liền nhận được báo cáo của Lý Toàn, đã bắt được Thường Bạch Ma.

- Bắt được ở nơi nào?
Trần Khác nhất thời cảm thấy cả người khỏe lên.

- Tên này rất khá, đã sớm chạy tới Bộc Dương.
Lý Toàn cười nói:
- Tuy nhiên gã hay đốt tiền, không ngờ mỗi ngày đều ở trong thanh lâu, lại không biết thanh lâu kia ở do Hoàng Thành Ti chúng ta mở.

- Bây giờ gã đang ở đâu?

- Do đại nhân đòi người cho nên không có giao cho Hoàng Thành Ti.
Lý Toàn nói:
- Thuộc hạ đã nói với bọn họ, trước tiên cứ nhốt tại nhà Trương Thành, sáng sớm mai sẽ đưa đi.

- Dẫn ta đi xem một chút.
Trần Khác mặc quần áo tử tế vào rồi khoác thêm một cái áo khoác.



Dưới sự dẫn dắt của Lý Toàn, Trần Khác đi đến nhà Trương Thành ở thành bắc, gặp một nam tử trên mặt có chút lang ben.

- Đại nhân, chính là tiểu tử này.
Trương Thành hôm nay không đi làm, chính là vì ở nhà canh giữ tên tội phạm quan trọng này.

- Ngươi là Thường Bạch Ma?
Trần Khác ngồi trên giường, nhìn chằm chằm nam tử kia nói.

- Vâng.
Thường Bạch Ma kia gật đầu thừa nhận thân phận mình, còn hỏi ngược lại:
- Vậy đại nhân là ai?
Gã không sợ Trần Khác chút nào, hiển nhiên đúng là lưu manh.

- Ta là Trần Khác, chính là người mà chủ nhân của ngươi muốn hại.
Trần Khác thản nhiên nói.

- Ta không có chủ nhân. Ta là người dẫn mối, làm mối cho hai bên để kiếm tiền cho đỡ vất vả.
Thường Bạch Ma thề thốt phủ nhận, cười nói :
- Đại nhân chắc là tìm nhầm người rồi.

- Nói nhảm!
Trường Thành vỗ mạnh án nói:
- Vậy ngươi bỏ chạy làm gì?

- Tiểu nhân không trốn chạy, chỉ đến Bộc Dương chơi thôi.
Thường Bạch Ma lăn lộn bao nhiêu năm trên đường, lời gã nói không biết câu nào thật câu nào giả:
- Đại nhân chẳng lẽ không biết, thanh lâu ở Bộc Dương so với Biện Kinh thì rẻ hơn phân nửa giá, những loại quỷ nghèo như tiểu nhân muốn đi chơi gái đều chạy vào trong đó.

- Láo toét.
Lý Toàn cả giận nói:
- Thanh lâu Bộc Dương trước giờ chưa từng gặp qua ngươi!

- Tiểu nhân là lần đầu đến đó.
Thường Bạch Ma lập tức nói :
- Lúc trước đã nghe nói qua nhiều lần, lúc này mới muốn đi một phen, ai ngờ không tới hai ngày liền bị mọi người bắt lại.

- Ta thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.
Lý Toàn siết chặt hai tay, cười gằn nói:
- Bạch Ma tử, ngươi biết khác biệt giữa Hoàng Thành Ti và phủ Khai Phong là cái gì không?

Thường Bạch Ma vẻ mặt mờ mịt nói:
- Cái gì?

- Phủ Khai Phong sẽ không dụng hình, nhưng chúng ta thì có.
Lý Toàn hai mắt âm trầm nhìn Thường Bạch Ma, sâu xa nói:
- Hơn nữa cũng sẽ không lưu lại dấu vết gì…

Vừa nói xong, Trương Thành đã bịt kín miệng Thường Bạch Ma, trói hai tay lại. Y lại dùng một miếng vải đen bịt kín mặt, trói gô gã ở trên một cái ván cửa.

Trường Thành và Lý Toàn hợp lực, giữ bản cửa đặt trên giường và ghế, lợi dụng sự chênh lệch độ cao giữa hai thứ mà để đầu Thường Bạch Ma ở dưới, chân ở trên.

Lý Toàn đắp thêm ba lớp khăn mặt ở bên trên lớp vải, đổ chén nước lên mặt của gã.

Thường Bạch Ma tay chân bị trói, hai mắt mơ hồ không nhìn thấy, không nhúc nhích được, giống như con chim cút trong bóng đêm. Đột nhiên cảm giác có một dòng nước chậm rãi chảy lên mũi gã, gã nhanh chóng theo bản năng ngừng thờ một lát.

Nhưng con người không thể nào không thở, kiên trì một lát gã cũng không thể nào không hít vào không khí. Hít thở làm chiếc khăn ướt dính chặt lên mũi của gã, giống như một cái móng vuốt thật lớn ẩm ướt gắt gao bao chặt khuôn mặt gã.

Thường Bạch Ma không biết mình vẫn đang hít hay thở. Gã không chỉ là sợ bị dìm vào nước, mà còn sợ bị đắm trong cơn hồng thủy, hai chân gã kịch liệt đạp mạnh.

Lý Toàn và Trương Thành nhìn Trần Khác. Chỉ thấy hắn ngồi trước cửa sổ, để cho ánh mặt trời xuyên qua cửa chiếu trên mặt lộ ra vẻ đầy hưởng thụ.

Lại qua một chút thời gian, Trần Khác mới gật đầu, lúc này Lý Toàn bỏ lớp vải ra. Thường Bạch Ma thở ngoi ngóp giống như kéo ống bễ, trên mặt nước miếng nước mũi đều chảy ra.

- Tôi khai, tôi khai, tôi khai tất cả…
Thường Bạch Ma không còn là một tên lưu manh lươn lẹo nữa, mà biến thành một khối thịt nhũn.

- Ta khinh, mới rửa mặt một chút đã khai?
Lý Toàn và Trương Thành trừng to mắt. Biện pháp mà Trần Khác dạy bọn họ so với đủ loại cực hình của Hoàng Thành Ti quả thật là bạo hơn rồi.

Đương nhiên biện pháp này chuyên môn dùng để thẩm vấn phần tử khủng bố ngoan cố của nước Mỹ. Phàm là người chịu loại này tất cả đều cung khai, chẳng qua chỉ là thời gian chịu đựng dài hay ngắn thôi… Loại này làm cho mình cảm giác thấy sắp chết đuối, không tự mình trải nghiệm qua thì mãi mãi không thể nào nhận thức được.

….

- Ngươi rốt cuộc là ai?
Trần Khác xoay đầu lại, mặt của hắn khuất trong bóng râm khiến cho mắt hắn như mắt ưng, trông rất đáng sợ.

- Tiểu nhân thật sự không phải là người của ai hết.
Thường Bạch Ma đã bị khuất phục rồi, không có chút sức nói:
- Tiểu nhân quả thật là một người kiếm sống bằng dẫn mối.

- Vậy ai mướn ngươi ?
Trần Khác lạnh lùng nói :
- Đừng nói với ta không biết. Nếu không biết bối cảnh của đối phương, ngươi và y dám hợp tác sao?

- Tôi biết…
Thường Bạch Ma nhìn khăn mặt trong tay Lý Toàn, đành phải nói :
- Người tìm tiểu nhân giúp đã từng là quản gia của Bác Nghệ Hiên. Người nọ cho tiểu nhân năm mươi lượng vàng để làm chuyện này ổn thỏa, sau đó cao chạy xa bay trong một thời gian ngắn.
Nói xong gã thở dài:
- Tiểu nhân vốn định đợi ở Bộc Dương xem tình hình, thật sự hối hận là đã không trốn đi xa một chút…

- Quản gia của Bác Nghệ Hiên hiện tại đang ở đâu?
Trần Khác trầm giọng hỏi.

- Vẫn còn ở Bác Nghệ Hiên.
Lý Toàn đáp:
- Ở đó tuy không mở cửa, nhưng mọi người vẫn còn ở bên trong.

- Tốt lắm.
Trần Khác gật đầu, đứng lên nói với Lý Toàn:
- Đi tìm Tả Kiến Đức lãnh tiền đi, giúp ta cảm ơn huynh đệ Hoàng Thành Ti, đương nhiên mọi người cũng có phần.
Xong lại thấp giọng nói:
- Nhưng chuyện Thường Bạch Ma này phải giữ bí mật.

- Tuân mệnh.
- Hiểu rồi.
Hai người vội vàng đáp.

- Đại nhân, thuộc hạ sẽ cho người canh chừng Bác Nghệ Hiên, nếu tên kia rời khỏi sẽ bắt người.
Sau khi rời khỏi nhà Trương Thành, Lý Toàn xung phong nhận việc nói:
- Bảo đảm sẽ ma không biết quỷ không hay.

- Không nên đánh rắn động cỏ.
Trần Khác lại lắc đầu nói:
- Ta muốn là Triệu Tông Huy…

- Triệu Tông Huy…
Lý Toàn nuốt nước bọt nói:
- Đại nhân tính làm gì y?
Nói như thế nào cũng là con cháu hoàng tộc, gã cũng không có gan đụng vào.

- Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không gây phiền toái cho các ngươi.
Trần Khác cười cười nói:
- Hơn nữa ta cũng một đại gia tử.
Nói xong phủi bụi trên vai Lý Toàn nói:
- Chúng ta là người Đại Tống, đương nhiên phải làm theo pháp luật rồi.

- Nếu vậy thì tốt…
Lý Toàn cả giận nói:
- Nhưng làm theo pháp luật mà nói, khẩu cung của Thường Bạch Ma cũng không đủ để lôi Triệu Tông Huy vào.

- Lầm rồi!
Trần Khác cười lạnh nói:
- Ngươi phải biết chuyện này rất nghiêm trọng. Từ Tần Thất, Thường Bạch Ma đến Chu quản gia, Bác Nghệ Hiên lại đến Triệu Tông Huy tạo thành một chuỗi mắt xích. Ta cũng không tin Hoàng thượng không nổi giận.