Nhất Phẩm Giang Sơn

Quyển 7 - Chương 372-3: Làm như cố nhân đến (3)




Lúc đó nhằm làm tan rã đám phản loạn, Triệu Thự đã nghiêm túc nghiên cứu diêm pháp ở Giang Tây, sau khi trở về kinh liền viết thành trát tử, yêu cầu xin cải cách diêm pháp Giang Tây, loại bỏ độc quyền về muối của quan phủ, không cấm dân gian đưa muối từ đông lộ Quảng Nam, đổi thành trưng thu thuế muối đối với thương nhân buôn muối.

Kỳ thực đề nghị này không có gì là sáng kiến hết. Bởi vì triều Đại Tống sớm đã buông lỏng diêm pháp, dân gian vùng duyên hải này làm muối thành phong trào. Đông Kinh lộ, hai tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây và Chiết Giang đã sớm bị ép từ bỏ độc quyền muối. Tuy nhiên triều đình vẫn luôn luôn cấm muối ăn từ các đường duyên hải tràn về nội địa, vẫn muốn hưởng thụ độc quyền muối ở nội địa.

Nhưng qua điều tra nghiên cứu của Triệu Thự, y cho rằng chuyển từ độc quyền muối sang trưng thu thuế muối thì thu nhập của triều đình càng nhiều hơn. Hơn nữa, dân chúng cũng cởi bỏ được chút khó khăn, cho nên y mới đề nghị loại bỏ độc quyền muối ở Giang Tây.

Đám tướng công đều là những con người tinh quái, bọn họ biết đây chính là quả pháo đầu tiên mà Tề Vương điện hạ muốn thể hiện tài năng và nhân đức của mình đối với vua và dân chúng, đương nhiên không muốn làm kẻ ác. Tuy nhiên chuyên này can hệ quá nhiều, bởi sau khi Đông Kinh lộ từ bỏ giữ độc quyền kinh doanh muối vào năm trước thì chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, các tỉnh duyên hải đều loại bỏ độc quyền kinh doanh muối. Nếu việc này lại lặp lại ở Giang Tây, chỉ e chưa tới hai năm triều Đại Tống sẽ không còn hạng mục thuế muối nữa!

Đây chính là hai mươi triệu quan, chiếm tới hai phần thu vào cả năm! Nếu không thể bảo đảm rằng thương thuế cũng tăng nhiều như vậy thì chuyện vui này có thể một đi không trở lại rồi!

Chỉ có điều ai cũng biết đó là một kế sách hay. Đám tướng công đó dù là không phải đón ý Triệu Thự thì cũng sẽ nghiên cứu một cách nghiêm túc.

Liền nghe Tam ti sử Triệu Biện nói:
- Mọi người đơn giản chỉ là lo lắng, thương thuế tăng lên không bằng thu nhập của độc quyền kinh doanh muối. Nhưng ta cho rằng không cần lo lắng, bởi loại bỏ độc quyền tất dẫn đến giá cả giảm xuống, giá giảm xuống tất dẫn tới lượng tiêu thụ tăng, trong khi đó thương thuế cũng sẽ tăng lên như thế. Thật ra Thiểm Tây lộ Chuyển vận sứ Tiết Hướng cũng từng dâng lên những loại tấu chương kiểu như vậy. Y nói sau khi phát hiện giá muối giải giảm xuống, lượng muối tiêu thụ nhiều nhất là tăng gấp mười. Chúng ta lấy một trung số, cứ tính tăng năm lần là được, vậy thu nhập thuế thương nhân cũng hơn nhiều so với những tổn thất đã mất.

- Sử tướng nghĩ quả không sai, nhưng chẳng may nếu độc quyền cũng bỏ đi trong khi thuế thương nhân cũng không thể tăng lên thì phải làm sao?
Ngô Khuê lắc đầu nói.

- Không phải đã nói thử nghiệm ở Giang Tây trước sao?
Triệu Biện nói:
- Nếu Giang Tây có thể thì mới mở rộng ra toàn quốc.

- Giang Tây có thể được thì cũng không nhất định chỗ khác cũng được. Ví dụ nam quất bắc tích vẫn chưa đủ sao?
Ngô Khuê vẫn lắc đầu, hai người mỗi người một ý, tranh luận tới mức đỏ mặt tía tai.

- Khụ khụ.
Triệu Trinh cuối cùng không thể chịu được nữa, liền ho nhẹ một tiếng, không để cho bọn họ tiếp tục tranh luận nữa:
- Hàn tướng công thấy thế nào?

- Hồi bẩm bệ hạ.
Hàn Kỳ nói:
- Từ xưa tới nay, miễn thuế thì dễ, tăng thuế khó, triều đình nói loại bỏ độc quyền muối ăn, lão bách tính dĩ nhiên giơ tay đồng tình hưởng ứng. Nhưng người nghĩ lại xem, nếu muốn trưng thu thuế thương nhân thì những thương nhân buôn muối kia sẽ không vui, bọn họ sẽ vẫn buôn muối lậu như trước. Vì buôn muối lậu không phải trả tiền thuế, cho nên chỉ e nếu đúng như lời của Ngô tham chính, sẽ thất bại hai đầu.

- Đúng đúng đúng.
Ngô Khuê gật đầu liên tục:
- Hạ quan đúng là ý này.

Mọi người đều ồn ào hẳn lên, nếu ngươi thật sự biết, còn cần phải Hàn tướng công giải thích sao?

- Ý của lão thần là, thuế muối liên quan tới nền tảng lập quốc, tuyệt đối không thể khinh động. Tề Vương điện hạ tấm lòng vì nước lập công rất đáng khen, nhưng vẫn còn phải cân nhắc thật kỹ.
Không đến phút cuối, Hàn Kỳ sẽ không từ bỏ việc chèn ép Triệu Thự.

Triệu Thự nghe y ngầm châm biếm mình lỗ mãng, không khỏi đỏ mặt, nhưng y dù sao cũng đã khác với ngày xưa, chỉ cười thản nhiên nói:
- Tướng công dạy dỗ chí phải, nhưng sao có thể vì chuyện nhỏ mà bỏ chuyện lớn được. Ta nghĩ chỉ cần nghiêm khắc thu thuế nơi sản xuất thì có thể ngăn chặn được muối lậu.

- Ha ha...
Hàn Kỳ cười híp mắt nói:
- Điện hạ vẫn còn quá trẻ, nếu sau này có thể coi giữ một phương, tự nhiên sẽ cảm nhận được diễn xuất bằng mặt không bằng lòng ở địa phương. Dù có kinh nghiệm hơn nữa thì cũng không thể ngăn nổi cái miệng lươn lẹo của hòa thượng.

- Hàn tướng quá lo lắng rồi.
Thấy Triệu Thự không thể làm gì được tên lão hồ ly Hàn Kỳ, Văn Ngạc Bác liền nói đỡ cho y:
- Huống hồ lại chỉ là thử nghiệm, nếu thật sự đúng như lời tướng công nói thì dừng lại là được.

- Lo lắng một chút thì cũng có gì là sai?
Hàn Kỳ thản nhiên nói:
- Hơn nữa ngươi nói thử nghiệm thì là thử nghiệm sao? Người dân Giang Tây xảo trá ngoan cố, nếu là sau này miễn rồi lại tăng, khắc phục hậu quả lại càng khó hơn! Cho nên dứt khoát bắt đầu từ bây giờ không làm thì tốt hơn.

- Lời này của Hàn tướng không có quy củ gì hết.
Văn Ngạn Bác thản nhiên nói:
- Nói như vậy, triều đình đừng nên cải cách bất cứ thứ gì, chúng ta trở về nhà bồng cháu tốt hơn.

Hại vị lão tể tướng có thể nói sức mạnh ngang nhau, cứ cho bọn họ tiếp tục thì ba ngày ba đêm cũng không đưa ra được kết quả. Trong lòng Triệu Trinh còn việc khác, nhân lúc hai người ngưng lại liền xen vào nói:
- Thự nhi, con nghe hai vị tướng công ai nói có lý?

Triệu Thự khom người đáp:
- Nhi thần nghe xong cảm thấy dường như ai cũng có lý. Tuy Văn tướng công với nhi thần không mưu mà hợp, nhưng lời nói đầy kinh nghiệm của Hàn tướng công cũng rất đáng phải dụng tâm tiếp thu.
Dừng một chút lại nói:
- Theo như kiến giải vụng về của nhi thần, nên hạ chiếu xuống sĩ dân Giang Tây, thể hiện thành ý yêu dân. Chỉ cần chúng ta có niềm tin trước tiên, nói thử nghiệm ba năm. Nếu kết quả không tốt thì vẫn giữ lại như cũ, dân chúng sẽ hiểu đạo lý nên không phản đối, còn tự giác duy trì phương pháp mới. Nếu sau ba năm không thấy bất cứ hiệu quả nào, triều đình áp dụng phương pháp cũ, cũng không đến nỗi gây chấn động.

Mọi người nghe xong ai nấy đều gật đầu đồng ý! Kế này của Tề Vương có thể nói là vẹn cả đôi đường, vừa chú ý tới thể diện của Hàn Kỳ, rõ ràng là vô cùng khéo léo, may trong khoảnh khắc ấy y có thể nghĩ ra kế sách chu toàn như vậy.

- Ừ, cách này rất tốt.
Triệu Trinh gật đầu nói:
- Con trở về viết một bản điều trần, đợi đến Chính Sự Đường bàn lại lần nữa, tương đối rồi thì có thể ban hành.

- Vâng.



Nghị sự xong, chúng tướng công cáo lui, chỉ có vài vị hoàng tử ở lại. Bọn họ muốn đưa Triệu Trinh trở về Phúc Ninh Điện, bồi tiếp quan gia nói vài câu chuyện phiếm, cố gắng làm tròn bổn phận làm con.

Không có ngoại thần nên Triệu Trinh không phải giữ thể diện của đế vương nữa, nói năng không cần cố kỵ, nhìn mấy đứa con trai rồi hỏi Triệu Tông Thực:

- Con hết bệnh chưa? Nghe nói dạo này bận rộn lắm.

- Tạ ơn phụ hoàng quan tâm.

Triệu Tông Thực cười nói:

- Nhi thần ngồi bàn làm việc hơi lâu, lại không biết điều dưỡng nên có chút tật hay hoa mắt váng đầu. Tuy nhiên tiết xuân ấm áp nên người cũng thoải mái hơn, vì sự vụ trong nha môn bận rộn nên nhi thần không còn nhàn rỗi nữa.

- Bản thân quan trọng hơn.

Âm điệu Triệu Trinh bình thản:

- Quả nhân nghe nói con và lão Ngũ thường chống đối nhau, bắt người, hủy miếu, sợ con quá mệt nhọc!

- Phụ hoàng không cần lo lắng.

Triệu Tông Thực cực kỳ giận dữ, nghĩ thầm chắc chắn là tên Triệu Thự kia lắm mồm! Nhìn Triệu Trinh lệch đầu bất mãn, thanh âm buồn bực, cúi đầu:

- Nhi thần tuổi còn trẻ, vẫn trụ được!

- Có vẻ cơn tức không nhỏ.

Triệu Trinh như cười nhưu không:

- Còn tưởng con không nóng tính, hóa ra cũng cũng chẳng nói chắc được!

- Nhi thần có sai, đương nhiên nhận sai.

Triệu Tông Thực ngẩng đầu lên:

- Nhưng Phụ hoàng ủy thác Kinh Triệu trọng trách, nhi thần chỉ có thể tận chức tận sức, tiêu diệt hết thảy tồn tại gây nguy hại đến kinh thành, sao phụ hoàng lại nghĩ rằng bất kham…

Nói xong liền rủ nước mắt:

- Tự ngẫm trong lòng, nhi thần quang minh lỗi lạc, không hề có tâm bất kính với phụ hoàng, tại sao vẫn không lọt được vào mắt của người?

- Quang minh lỗi lạc, kính yêu phụ hoàng? Con nói lời này không thấy xấu hổ ư?

Triệu Trinh rút cục nghiêm mặt, tức giận nói:

- Tháng chạp năm ngoái, là ai khuyến khích đủ loại quan lại bức bách quả nhân lập thái tử! Là hảo hán thì nhận đi, bằng không gọi gì là quang minh lỗi lạc!

- Phụ hoàng!

Triệu Tông Thực nghe vậy quỳ rạp xuống đất, cúi người kinh hoàng nói:

- Nhi thần xin thề với trời, dù là lần trước hay lần này đều không hoạt động âm thầm. Nhi thần nếu dám khi quân xin thiên lôi trừng phạt!

Mấy huynh đệ còn lại nhìn ngây như phỗng. Quan gia xưa nay tu dưỡng rất thâm sâu, chưa bao giờ nói nặng như vậy? Hơn nữa ngôn ngữ ác liệt như vậy đúng là lần đầu!

- Phụ hoàng xin giữ mình.

Triệu Thự trước tiên phục hồi tinh thần, nhưng y sao có thể giả làm người tốt đây? Âm thầm giật Triệu Tông Ngạc bên cạnh một cái. Triệu Tông Ngạc hiện giờ đã thay đổi địa vị, là người của y. Vì vậy quay đầu, khẩn trương khuyên nhủ:

- Ngài vừa mở kim khẩu sẽ lưu sử sách, như vậy Tứ đệ sống sao nổi?