Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Quyển 1 - Chương 5: Mượn ngón tay ngươi dùng một chút




Giọng nói của cô gái từ trên đỉnh đầu truyền xuống, “Đừng hôn mê, vẫn còn chuyện muốn ngươi làm.”

Hán tử mở mắt ra, trên mặt vẫn là vẻ kinh sợ, trước mắt phiếm đen như cũ, bên tai lại truyền đến một tiếng“xoẹt”!

Ngực chợt lạnh, hạt mưa rơi xuống, buốt buốt như kim châm, hán tử giật mình tỉnh lại —— lúc này là thật tỉnh.

Hắn cúi đầu, nhìn ngực mình, y phục nơi đó bị xé một mảng lớn, lộ ra lồng ngực to lớn thô kệch.

Hắn ngẩng đầu, nhìn tay Mộ Thanh, trong tay nàng là một mảnh vải trắng, mảnh vải kia thoạt nhìn rất quen mắt, đúng là áo lót mặc trên người hắn.

Tiếng động vừa rồi, là nàng xé quần áo hắn.

Mắt trừng càng ngày càng lớn, mặt nghẹn càng lúc càng hồng, hán tử vặn vẹo khuôn mặt —— mẹ kiếp, đây… đây là... muốn cướp sắc sao?

Chuyện cướp sắc đối với hắn mà nói rất quen thuộc, mấy năm nay hắn làm không ít, nhưng hôm nay nhân vật có phải đang bị đảo lộn hay không? Hắn nhìn chằm chằm Mộ Thanh, mưa phùn rả rích, khuôn mặt thiếu nữ thấm ướt, đôi con ngươi trong sạch như được nước rửa qua đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thô kệch của hắn —— hay là cô nương này khẩu vị nặng?

Hán tử lại đưa mắt nhìn đầu ngón tay của cô gái đang xoa xoa tay hắn, tay còn lại đặt trên người hắn, giữa chốn trời xanh nước biếc, một cảnh tượng tú lệ.

Hán tử nuốt nước miếng đánh rầm một cái, khí nóng dưới bụng bắt đầu sinh ra.

Nếu như hôm nay thực sự bị cướp sắc, hắn cũng vui lòng...

“Cho mượn ngón tay của ngươi dùng một chút.” Giọng nói mơ màng truyền đến.

Hán tử ngẩn ra, chưa kịp hoàn hồn, đã thấy đao trong tay Mộ Thanh lóa lên, xuyên qua màn mưa, một dòng máu đỏ phun ra, rơi xuống mặt đất, tràn ra mùi tanh.

“A!” Hán tử hét thảm một tiếng, chấn động đến cả chim chóc trong rừng.

“Hét cái gì? Đâu có cắt ngón tay của ngươi.” Mộ Thanh nhíu mày.

“...” Tiếng kêu thảm thiết ngừng lại, lúc này hán tử mới cúi đầu nhìn tay mình. Cả người hắn tê rần, cảm giác đau không linh mẫn, vừa rồi nghe thấy Mộ Thanh nói một câu kia, lại nhìn thấy trên đao nàng dính máu, hắn nghĩ tay mình bị cắt xuống, nay nhìn lại, ngón tay vẫn còn nguyên trên bàn tay, chỉ là bị cứa một vết không nông không sâu, máu đang chảy ra bên ngoài.

Mộ Thanh đem mảnh vải trắng xé từ áo lót của hán tử trải ra trên ngực hắn, nhúng máu của hắn bắt đầu viết. Lát sau, một bức huyết thư đã hoàn thành, nàng đem huyết thư gấp lại vài lần, sau đó nhét vào trong quần áo của hắn, “Ta có thể bỏ qua cho ngươi, điều kiện là ngươi phải thay ta làm một chuyện, đem phong thư này mang về cho đà chủ của các ngươi.”

Mặt hán tử nghẹn thành màu gan heo, khuôn mặt lại bắt đầu vặn vẹo. Cái gì mà cướp sắc, cái gì mà khẩu vị nặng, tất cả đều là hắn tự mình ảo tưởng! Nàng chỉ là muốn viết thư, vì không có giấy mực, nên mới xé xiêm ý của hắn, cắt ngón tay của hắn thay giấy mực mà thôi.

Cảm giác xấu hổ và giận dữ chưa từng có nảy lên trong lòng, cho nên không để ý lời nói của Mộ Thanh, đợi đến khi hắn lĩnh hội được ý tứ trong đó, không khỏi trợn tròn mắt.

Đà, đà chủ? Sao nàng biết hắn là Thủy phỉ?

Trên đất liền có Sơn phỉ Mã bang, trên sông có Thủy phỉ Đà bang, từ xưa đến nay địa bàn của hai bang đã được phân chia rõ ràng, không bên nào có thể vi phạm địa bàn của nhau. Hắn cùng huynh đệ kia hôm nay cướp người trên đường, chính là có chủ ý đổ tội này lên đầu Sơn phỉ, tuy rằng chuyện này không hợp quy củ, nhưng chỉ cần không có người nào biết là bọn họ làm, thì ai có thể luận tội bọn họ?

Hắn tự nhận là không để lộ manh mối gì, sao có thể bị nàng nhìn thấu?

Giống như hiểu thấu hắn đang suy nghĩ cái gì, Mộ Thanh vừa lật lòng bàn tay của hắn lên, vừa hừ lạnh nói: “Tay ngươi, hổ khẩu (hổ khấu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) cùng lòng bàn tay có vết chai và vết lằn do dây thừng cọ nhiều vào gây ra, đây là vết tích nhiều năm giăng lưới mà có. Ngươi chắc chắn không phải ngư dân đánh bắt trên sông, đường này cách huyện Cổ Thủy chỉ có hai mươi dặm, thế lực của Sơn phỉ, Thủy phỉ cùng quan phủ rắc rối phức tạp, dân chúng tầm thường nào dám ở chỗ này phạm tội? Trong Thủy phỉ có người chuyên quấn lưới để dìm người. Ngươi cùng huynh đệ của ngươi, chắc chắn là Thủy phỉ Cửu Khúc bang.”

Hán tử kinh sợ, chỉ biết há hốc miệng, quên cả nói chuyện.

Chỉ bằng tay của hắn? Làm sao nàng có thể biết hắn là người của Cửu Khúc bang?

“Thủy phỉ ở trên sông thu phí qua đường và đánh cướp, hoặc là đen ăn đen giữa các Đà bang mà kiếm sống, chuyện thường xuyên làm nhất đó là trói người bằng lưới sau đó dìm xuống sông để thị chúng. Vết hằn của dây thừng trên tay ngươi khá lâu rồi, vết chai cũng dầy, chúng tỏ ngươi thường làm việc này, thế lực của Đà bang tất nhiên không nhỏ. Trước đó vài ngày quan phủ diệt cướp, ba Đà bang lớn nhất trên sông Khúc Thủy bị tiêu diệt hai, nay chỉ còn lại Cửu Khúc bang cùng một số tiểu Đà bang rải rác khác. Ngươi nói xem, ngoại trừ Cửu Khúc bang, ngươi còn có thể là người của Đà bang nào nữa?”

Mộ Thanh hừ lạnh, bởi vì nhìn ra được người này là người của Cửu Khúc bang, nàng mới đưa ra hành động như thế —— nàng muốn đưa cho Thẩm Vấn Ngọc một đại lễ.

Vị tiểu thư Thẩm phủ này dường như rất thích cấu kết với Thủy phỉ, thứ huynh của nàng bị chết trùng hợp như thế, rất có thể đó là giao dịch của nàng cùng Thủy phỉ. Nhưng sau đó nàng lại bán Thủy phỉ cho quan phủ, qua cầu rút ván, giết người diệt khẩu, mọi chuyện mặc dù làm sạch sẽ lưu loát, nhưng cùng một thủ đoạn không thể dùng hai lần. Bây giờ Thẩm Vấn Ngọc giở trò cũ, mua chuộc Thủy phỉ lấy tính mạng nàng, nếu như nàng đem nội tình chuyện quan phủ tiêu diệt thủy phỉ báo cho đà chủ Cửu Khúc bang, không biết vị đà chủ này có biết lo lắng đến nhân vật qua cầu rút ván, thủ đoạn thâm độc này không?

Ở Đại Hưng mười sáu năm, giống với công tác pháp y của kiếp trước, Mộ Thanh lĩnh ngộ sâu sắc sự chênh lệch về nhân quyền của con người. Tại vương triều phong kiến đẳng cấp phân biệt rõ ràng này, mạng người được phân ra nặng nhẹ sang hèn, thiên lý công nghĩa mặc cho quyền quý đùa bỡn. Án mạng của Lưu thị, nàng chẳng qua chỉ làm đúng chức trách của mình, nhưng bởi vậy mà bị người ta ghi hận, thuê người đến đoạt mạng.

Việc này nàng sẽ không ngây thơ mà nghĩ đến chuyện bẩm báo huyện nha, tri huyện đại nhân một lòng chỉ muốn thăng quan tiến chức chắn chắn sẽ không đòi lại công đạo cho nàng. Nàng cũng sẽ không cho rằng việc này chỉ cần nén giận là có thể kết thúc, nếu Thẩm Vấn Ngọc muốn buông tha nàng, sẽ không thuê người đến đây. Nàng tránh được một kiếp này, nhưng không chắc thoát được những kiếp tiếp theo!

Nếu đã như thế, không bằng tự cứu mình.

Ánh mắt Mộ Thanh lãnh đạm, nhưng hán tử nhìn vào lại chỉ thấy kinh sợ. Chỉ dựa vào tay hắn, nàng đã có thể kết luận thân phận hắn đến tận chân tơ kẽ tóc như thế?!

Trong lòng dâng lên hàn ý trước nay chưa có, trời tháng sáu, nhưng hắn cảm thấy cả người lạnh toát. Nàng muốn hắn truyền tin cho đà chủ, căn bản chính là muốn tính mạng của hắn.

Chuyện lần này là vi phạm địa bàn làm ăn, mọi chuyện đều tiến hành bí mật, mọi người trong bang không ai biết, nhưng nếu thay Mộ Thanh truyền tin, đà chủ nhất định sẽ biết chuyện. Theo bang quy, hắn cùng huynh đệ kia chắc chắn sẽ bị ném xuống sông!

Nhưng nếu như không đồng ý với Mộ Thanh, mạng này của hắn sẽ bỏ ngay tại đây. Hắn chỉ có thể đáp ứng nàng trước, đợi được thả ra, mọi chuyện sau đó tất nhiên đều do hắn xử trí.

Hán tử tính toán trong lòng, vừa nâng mắt lên, lại chạm vào một đôi con ngươi lạnh lẽo.

Mộ Thanh duỗi tay ra, lần thứ hai thăm dò vào trong lồng ngực hắn, lần này lấy ra một tập văn điệp thân phận*.

*Văn điệp thân phận: cái này giống như chứng minh thư ở hiện đại vậy.

“Văn điệp thân phận của ngươi ta cầm tạm, nếu phong thư này không được chuyển đến tay đà chủ của các ngươi, ba ngày sau, văn điệp thân phận của ngươi sẽ xuất hiện trên công đường huyện nha. Ngươi cũng biết gần đây quan phủ làm rất chặt việc tiêu diệt giặc cướp, nha môn đã bố cáo —— đạo tặc, phỉ thủy và những người thân có liên quan đều phải chịu hình phạt đánh hai mươi trượng, đeo gông xuống đường trăm dặm. Nếu không muốn liên lụy già trẻ một nhà, làm chuyện đến nơi đến chốn là được.”

“...” Phụt!

Một búng máu phun ra, hai mắt hán tử biến thành màu đen.

Kiếp trước của hắn gây ra tội nghiệt gì, hôm nay lại gặp gỡ tổ tông này!

Lấy ngực hắn làm bàn, lấy xiêm y của hắn làm giấy, lấy máu của hắn làm mực, cuối cùng lấy hắn làm chân truyền tin còn chặt đứt đường lui của hắn... Nàng đúng là biết dùng người!

Vụ làm ăn lần này không phải thua lỗ, mà là căn bản không nên nhận! Ban đầu khi nhận chỗ tiền đặt cọc này hắn còn đang suy nghĩ, Mộ Thanh làm gì mà đắc tội tiểu thư Thẩm phủ? Nay xem ra, ai đắc tội ai còn chưa biết đâu.

Mộ Thanh đem văn điệp thân phận kia thu lại, đứng dậy, cúi đầu liếc nhìn hán tử sắp muốn ngất, lãnh đạm nói: “Hiện tại, ngươi có thể hôn mê rồi. Tỉnh lại, nhớ mà làm việc.”

Nói xong, nàng nhấc mũi chân, người nọ bị đá văng, lăn vào trong đường mòn của cánh rừng.

Nàng cũng không liếc mắt nhiều thêm một cái, xoay người, lập tức đi về phía huyện Cổ Thủy.

Hai người trong rừng kia chắc chắn không chết được. Khoảng thời gian này quan phủ dốc toàn lực tiêu diệt phỉ đảng, các Đà bang tất nhiên là cần người, chỉ cần đà chủ kia không ngốc, sẽ giữ lại tính mệnh của bọ họ để đối phó với quan phủ. Mà nếu như bọn họ có bị quan phủ bắt, cũng chính là trừng phạt đúng tội.

Mưa tạnh dần, sương mù bắt đầu tan, quang cảnh hai bên bờ sông rõ ràng dần lên. Thiếu nữ đi xa, chỉ còn lại một tán ô nát ở trong nước bùn, trong yên tĩnh thoang thoảng mùi máu tanh.

Gió thổi qua, mưa bụi như rửa sạch mặt sông, mây mờ che mặt sông dần dần tán đi, một chiếc thuyền hoa từ từ lộ diện.

Thuyền hoa lộng lẫy, lầu gác lan can xa hoa, phía sau song cửa hồng, mơ hồ thấy một bóng áo xanh, nghe thấy tiếng người cười nhẹ, “Qua đường mà thôi, nhưng đúng là được xem một màn hay.”