Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 216: Không thể như thế




Mạc Ngôn đi vào phòng Tôn Ngọc Anh, làm cho hắn có chút kinh ngạc chính là, trần trong phòng không ngờ được phục nguyên dạng, vẫn chưa nhìn thấy chút khác biệt.

- Lần trước cậu nói có trăm phần trăm nắm chắc, cho nên tôi cho người khôi phục nơi này nguyên dạng.

Tôn Minh Viễn tiến vào, giải thích nói. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Mạc Ngôn cười cười, nói:

- Ông chủ Tôn, anh thật đúng là tín nhiệm tôi quá!

Tôn Minh Viễn do dự một chút, nói:

- Tôi biết Mai Tam Đỉnh …

Mạc Ngôn không khỏi ngẩn ra, lập tức cười nói:

- Thì ra là thế... Mai lão chưa nói cái gì bậy bạ về tôi chứ?

Tôn Minh VIễn cười nói:

- Hoàn toàn ngược lại, nói bậy một câu cũng không có, lời hay lại không ít…

... Mười phút sau, tín hiệu thiết bị theo dõi đã hoàn toàn phủ đến tất cả phòng lầu hai.

Tôn Minh VIễn nói:

- Đều an bài xong, hiện tại bắt đầu chứ?

Mạc Ngôn gật gật đầu, nói:

- Vừa rồi ở dưới lầu đã nói nhảm không ít, lần này sẽ không chậm trễ, ông chủ Tôn, phiền anh cho vị Tôn cảnh quan không sợ tà vào đi, chúng ta liền bắt đầu.

Đây gọi là nghe lời đóan âm, Tôn Minh VIễn lập tức nghe ra. Mạc ngôn đã nhận định Tôn Tường chính là hung thủ!

Quả nhiên là hắn!

Tôn Minh VIễn đối với Mạc Ngôn cũng đủ tín nhiệm, trong mắt nhất thời xẹt qua tia hàn quang...

Mạc Ngôn thấy thế, cười nói:

- An tâm một chút chớ vội, vô luận anh muốn làm cái gì. Vẫn nên chờ anh ta chính mồm thừa nhận sau rồi nói!

Tôn Minh VIễn quỷ dị cười cười, nói:

- Tôi hiểu được.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có Mạc Ngôn. Hoàng Lưu Hạ và Cam Lam.

Mạc Ngôn cười nói:

- Hai vị, để bảo đảm nghi thức thành công, vẫn xin mời hai người rời đi đi.

Hoàng Lưu Hạ lưu lại hay là rời đi cũng không sao cả, Cam Lam lập tức nhảy lên, căm giận nói:

- Này, em là trợ thủ của anh, không có công lao cũng có khổ não, anh dám đuổi em đi?

Mạc Ngôn cười nói:

- Nếu lá gan của em cũng đủ lớn, anh không phản đối em ở lại. Nhưng trước tiên anh nói. Đến lúc đó nếu như em bị dọa mất hồn, dọa điên, dọa thành mê gái... Cũng không nên giận anh!

Dọa thành mê gái?

Cam Lam ngẩn ngơ, nói:

- Nghi thức của anh không là trò thôi miên tâm lý sao?

Mạc Ngôn cười nói:

- Em thật đúng là tin như vậy? Được rồi, dù sao anh cũng nói hết rồi. Nếu em thực muốn ở lại cứ ở lại đi.

Đổi là người khác nói lời này, Cam Lam tuyệt đối không tin tà ma mà lưu lại, nhưng là Mạc Ngôn nói lời này, nàng nhịn không được sẽ cân nhắc nhiều hơn...

- Quên đi. Em nên tìm một chỗ xem 'Trực tiếp' vẫn hơn...

Cam Lam giật mình, lôi kéo Hoàng Lưu Hạ ra khỏi phòng.

Cam Lam rời đi rồi. Mạc Ngôn lúc này mới nhìn về phía góc phòng đang bay tới bay đi, giờ phút này đang lăn lộn ở trên giường của Tôn Ngọc Anh là Tiểu Vân La. Cười nói:

- Đều chuẩn bị tốt rồi chứ?

Tiểu Vân La cười tủm tỉm gật đầu, tỏ vẻ không có vấn đề.

Lúc này, tín hiệu thiết bị theo dõi đã chuyển được, biểu hiện của những người khác ở trong phòng khi thấy Mạc Ngôn nói chuyện với không khí, không hẹn mà cùng oán thầm một câu, giả thần giả quỷ... Tôn Tường đứng ở ngoài phòng ngủ của Tôn Ngọc Anh, ánh mắt có chút phức tạp.

Hắn có thể cảm giác được, vừa rồi khi Tôn Minh Viễn nói chuyện với chính mình, ngữ khí lãnh đạm rất nhiều...

Nhưng, lãnh đạm nữa thì như thế nào?

Mười lăm năm trước rời khỏi chỗ này, hắn cũng đã đoạn tuyệt ý niệm trong đầu dựa vào cây đại thụ này, năm đó như thế, hiện tại như thế, không có ngươi – Tôn Minh Viễn, ta cũng sống rất tốt.

Về phần ngươi nghĩ muốn đào ra hung thủ năm đó, ha ha, không có chứng cứ rõ ràng, liền nằm mộng thiên thu của ngươi đi thôi!

Tôn Tường lạnh lùng cười, đi vào gian phòng ngủ mười lăm năm trước hắn từng tới.

Nhìn thấy Tôn Tường, Mạc Ngôn cười cười, lấy ra ghế dựa, nói:

- Ngồi đi.

Tôn Tường mặt không chút thay đổi ngồi xuống, nhìn nhìn đồng hồ, sau đó nói:

- Có kỹ xảo gì liền sử dụng nhanh lên, tôi không có thời gian cho cậu!

Mạc Ngôn đóng cửa phòng lại, cũng không nói thêm, xoay người, liền đứng ở trước mặt Tôn Tường, vẫn lạnh lùng nhìn Tôn Tường.

Tôn Tường lập tức còn có chút mất kiên nhẫn, đang muốn nói chuyện, đã thấy Mạc Ngôn dựng thẳng lên ngón trỏ, nhẹ nhàng thổi một tiếng.

Tôn Tường tỏ ra xem thường, dựa vào trên ghế, thầm nói ngươi cứ làm trò đi, ta thật muốn xem ngươi có thể làm ra động tác võ thuật gì mắt...

Ước chừng hai phút trôi qua, mãi đến khi giữa phòng ngủ ngoài tiếng hai người hít thở, không có thanh âm khác, Mạc Ngôn bỗng nhiên mở miệng nói:

- Tôn Tường, người năm đó bị ngươi giết hại đã đến, vì cái gì không quay đầu lại nhìn xem ...

Trong những phòng khác của lầu hai, mọi người tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ nhìn cái gọi là nghi thức gọi hồn.

Tuy rằng bọn họ thấy rất kỳ quái, vì cái gì chỉ có Tôn Tường tham gia nghi thức này, nhưng nếu chuyện không liên quan đến mình, có lẽ cũng không cần quá nghi ngờ, hơn nữa có Tôn Tường ở phía trước, ngược lại làm cho bọn họ an lòng rất nhiều.

Trong phòng của Tôn Minh Viễn người nhiều nhất, có đến bảy tám người, trong đó có cả anh họ Tôn Minh VIễn – Lục Lâm, Cam Lam và Hoàng Lưu Hạ.

Mọi người gắt gao nhìn chằm chằm máy chiếu, có người nhìn không chuyển mắt, là thật tâm chú ý, có người chỉ cho là xem cho vui.

Hình ảnh trên màn hình thật sự không có gì đáng miêu tả, mặt Tôn Tường không chút thay đổi ngồi ở chỗ kia, có chút không kiên nhẫn, mà cái người thầy cúng tựa hồ cũng không có hành động gì, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Ở trong mắt đại đa số người xem màn này một chút cũng không chuyên nghiệp. Người ta thầy cúng thực hiện gọi hồn, người nào không gõ trống nhảy nhót, gọi người chết đi sống lại?

Vị này ngược lại, không lên tiếng đứng ở nơi đó, ngươi cho là mình là cột điện à?!

Vài phút sau, tất cả mọi người đã có chút mất kiên nhẫn, Lục Lâm ho khan một tiếng, đang muốn nói chuyện, đã thấy trên màn hình, Mạc Ngôn rốt cục mở miệng nói chuyện...

- Tôn Tường, người năm đó anh giết hại đã trở lại, vì cái gì không quay đầu lại nhìn xem ?

Theo những lời này, trong màn hình Tôn Tường hơi hơi cười lạnh, mặt mang vẻ khinh thường xoay người nhìn lại...

Ngay sau đó, chuyện quỷ dị đã xảy ra!

Trong màn hình rõ ràng chỉ có hai người, nhưng Tôn Tường vừa quay người lại, cũng giống như thấy ma, nhảy bật lên, chỉ về phía trên giường, cả người run rẩy, khàn cổ họng nói :

- Điều đó không thể nào, điều đó không có thực!

Tiếng thét chói tai của Tôn Tường xuyên qua loa truyền đến tai mọi người rõ ràng!

Sắc mặt mọi người dần dần trắng bệch, tiếng thét chói tai kia giống như 1 bàn tay vô hình, bóp chặt lấy trái tim mọi người.

- Đây là chuyện gì? Trong phòng rõ ràng là không có ai hết mà, lẽ nào là trúng tà…

Anh họ Lục Lâm nuốt nước bọt, khóe mắt không tự chủ được run lên vài cái.

Tôn Minh Viễn trầm ngâm như nước, nhìn chằm chằm vào màn hình, không nói 1 lời nào.

Cam Lam còn đang nắm chặt cánh tay Hoàng Lưu Hạ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch hỏi lão béo Hoàng:

- Chú ơi, trong màn hình chỉ có 2 người thôi đúng không?

Hoàng Lưu Hạ cười cười rất không tự nhiên, nói:

- Dù sao chú cũng không thấy người thứ 3, à, chắc là thuật thôi miên hay là cái gì đó…

Trong những căn phòng khác, biểu hiện của mọi người cũng không khác gì Cam Lam, 1 nữ tiếp viên nhát gan còn sợ lấy tay che mắt không dám nhìn.

Nghiêm khắc mà nói, cảnh trong màn hình kỳ thực cũng không kinh khủng như thế.

Nếu là 1 người mới vào căn nhà này, nhìn thấy cảnh đó, hơn nửa là nghĩ đang chiếu bộ phim kinh dị.

Nhưng những người khách tối nay 15 năm trước đã từng trải qua buổi tiệc ở đây, mà sau khi Mạc Ngôn đến, lại không lúc nào không nói là mình có thể kết nối với linh hồn người chết, cuối cùng, hơn nữa Tôn Tường có là nam diễn viên tốt thế nào đi nữa, lúc này lại xây dựng nên 1 không khí kinh khủng của bộ phim kinh dị.

- Đây là điều không thể, cô đã chết rồi mà!

Không đề cập đến phản ứng của mọi người, trong phòng ngủ Tôn Ngọc Anh, sự sợ hãi trong nội tâm lúc Tôn Tường nhìn thấy Tôn Ngọc Anh, đã lên đến cực hạn.

- Cô đã chết rồi, Tôn Ngọc Anh, ngươi chết không thể sống lại, đây tuyệt đối không phải là cô!

Tôn Tường nhìn về khoảng không trên giường, cuồng loạn kêu to.

Cảnh trong màn hình, mọi người chỉ nhìn thấy Tôn Tường và Mạc Ngôn, nhưng trong mắt của Tôn Tường, Tôn Ngọc Anh thực sự đang ngồi trên mép giường, đang buồn bã nhìn mình…